Yêu Quái Thư Trai

Chương 85: Song sinh (18)

Gặp gỡ ngoài ý muốn luôn có thể phát sinh những chuyện mới mẻ, hoặc là kết giao bạn bè hoặc là mở ra một đoạn hành trình mới.

Cảnh sát đậm người trò chuyện cùng con trai một lúc liền giao Tiền Quả lại cho Lục Tri Phi, chính mình lại cùng Thương Tứ leo lên tầng thượng của khu bệnh nội trú, hóng chút gió, nói chút lời giữa những người đàn ông.

Ở đây không có mồi để nhai, không có rượu để uống, vậy cũng chỉ còn thuốc lá.

Nhưng mà Thương Tứ cầm một điếu ‘Tân Trung Hoa’ trên tay, có chút ghét bỏ: “Thuốc lá phải hút bằng tẩu mới có hương vị, đúng là không biết thưởng thức.”

Cảnh sát đậm người cũng không cảm thấy bị xúc phạm, ông nhìn bộ dạng của Thương Tứ không khỏi cảm thấy người này hẳn là nhân vật cầm trên tay một cái tẩu dài, hưởng thụ loại thuốc lá tốt nhất. Tuy rằng không hiểu vì sao bản thân lại nghĩ như vậy thế nhưng cảm giác này quả thực quá lập thể, cảnh sát Tiền cười cười, “Hiện tại người ta đều thích tiện lợi.”

Nói đoạn, cảnh sát đậm người lấy ra một cái hộp quẹt đốt thuốc cho cả hai, rít một hơi dài, sảng khoái phun ra mấy ngụm khói, “Đám người Hồng Kông vừa bị bắt về kia chỉ có thể định tội tụ tập gây rối trật tự, ngoài ra cũng không làm được gì.”

“Vốn cũng chẳng sao, chỉ là một đám trẻ con làm bậy.” Thương Tứ nói.

Cảnh sát đậm người ngẩn ra, dường như Thương Tứ cũng không muốn làm lớn chuyện. Ngẫm lại cũng thấy đúng, chuyện này là lớn ra đối với Lâm Thiên Phong và cậu thiếu niên Kiều Phong Miên kia cũng không tiện. Huống chi những cong cong vẹo vẹo bên trong, quả thực nói ra cũng không rõ.

Nói ra, ai tin đâu?

“Chuyện này… dừng ở đây rồi?” Cảnh sát Tiền hỏi.

“Dừng ở đây rồi.”

“Vậy thì tốt.” Thấy cấp trên đã lên tiếng, cảnh sát Tiền cũng biết việc này đã vượt qua tầm tay của ông. Có thể đem mọi việc áp súc trong phạm vi nhỏ nhất để giải quyết chính là lựa chọn tối ưu.

Thương Tứ lại cười hỏi: “Còn muốn biết thêm gì nữa không?”

Còn hỏi thêm gì nữa? Ông đã biết khá nhiều, không biết lại càng nhiều, cảnh sát Tiền vuốt nhẹ mái tóc ngắn củn của mình, nói: “Tôi làm cảnh sát, gặp chuyện không thể hàm hồ, nhưng có đôi khi khó được hồ đồ.”

“Có lý.” Thương Tứ tán thành.

Hai người lại hàn huyên vài câu, điện thoại của cảnh sát Tiền lại tích tích reo vang, ông ngượng ngùng nói tiếng xin lỗi với Thương Tứ, cầm điện thoại lên trò chuyện vài câu, trong ánh mắt liền hiện ra nét vui mừng.

Ông nhanh chóng cúp điện thoại, nói với Thương Tứ: “Đã tìm được Lâm Bình An và Lâm Bình Dao rồi.”

“Ừ, cảnh sát Tiền trở về làm việc thôi.” Thương Tứ mỉm cười, “Bất quá chuyện của cửa hàng tiện lợi, xin anh hãy để tâm nhiều hơn.”

“Anh Thương yên tâm, phần ân tình này của Đại Hoàng tôi cả đời cũng không quên.”

“Đi thong thả.”

Cảnh sát Tiền đi rất vội vàng, cũng không biết lúc xuống lầu có thời gian ghé qua nói lời tạm biệt với Tiền Quả hay không. Thương Tứ nhìn bóng lưng của ông, cầm điện thoại ra quét mắt đọc cái tin nhắn vừa được gởi tới.

*Lâm Thiên Phong: Vừa rồi tôi cũng cảm nhận được khí tức của con quỷ kia trên người cảnh sát Tiền, tôi đoán người con quỷ nọ bám theo vốn là cảnh sát Tiền, sau đó mới gặp phải Tiền Quả. Gần đây cảnh sát Tiền chuyên tâm tra án, chỉ sợ con quỷ kia cũng là chuyện của người nhà họ Lâm làm ra.

Thương Tứ hơi nheo mắt, nếu như vậy, tất cả đều dễ hiểu rồi.

Người có khả năng ra tay nhất là Lâm Xảo, bởi vì cô ta từng tiếp xúc với cảnh sát Tiền. Mà sau khi cô ta bị La Sát kính chiếu qua đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với đám quỷ phụ thuộc, con quỷ kia lấy lại được tự do nên mới nảy ra suy nghĩ trục lợi.

Hàng loạt sự kiện đều đang thể hiện một cái đạo lý —— vô xảo bất thành thư. (*Không trùng h ợ p thì đã không nên chuy ệ n.)

Hắn đưa điếu thuốc lên môi muốn rít sâu một hơi, thế nhưng trong đầu chợt lóe lên hình ảnh của Lục Tri Phi, liền dừng lại, nhìn điếu thuốc lá bật cười bất đắc dĩ. Thương Tứ lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, chỉnh sửa một chút câu từ rồi post lên weibo, sau đó một tia lửa đen từ đầu ngón tay bùng lên, thoáng cái đem điếu thuốc kia hủy thi diệt tích.

*Viên Viên của ta sao lại đáng yêu như vậy: Viên Viên không thích mùi thuốc lá [Hình ảnh điếu thuốc][ Tạng Hồ. jpg]

Thương Tứ vừa đi vừa mở bình luận ra xem, lượt tương tác trên weibo của hắn luôn đặc biệt nhiều, bởi vì không có yêu quái nào dám giả vờ không phát hiện status mới của hắn, trừ phi bọn họ suốt hai mươi bốn giờ tiếp theo không dự định sử dụng bất kỳ loại công cụ xã giao nào trên mạng.

Nhưng mà không may, đại bộ phận yêu quái hiện nay đều là thiếu niên nghiện internet.

*Lộc Thập: Hắc hắc hắc.

*Đạt mập: Tứ gia quá đúng đắn! Tiền thuốc lá tiết kiệm được liền đến chỗ tiểu nhân mua quần áo đi! Tứ cô nãi nãi nhất định sẽ thích! Cửa hàng kỷ niệm một năm khai trương, toàn bộ giảm giá 20%!

*Thủy Nguyệt: Quá vô lương rồi, có thể không cần phát thức ăn cho chó mỗi ngày như vậy không? Mợ

*Tinh quân: [ Đại Khảm Đao ][ máu dầm dề Đại Khảm Đao ][iPhone80 Đại Khảm Đao ]

*Diệu thủ hắc tâm Bạch y sinh trả lời Tinh quân: Tinh quân vì sao lại nóng tính như vậy, đến chơi mạt chược nào, ba thiếu một.

*Tinh quân trả lời Diệu thủ hắc tâm Bạch y sinh: Cút

*Nam Anh: Hút thuốc có hại cho thân thể.

*Hoa kỳ tham: Quá khoe khoang sẽ bị sét đánh, hôm nay không đánh ngày mai cũng đánh, ba mươi sáu cái tiểu chu thiên cùng nhau đánh xuống.

*Kim ca trả lời Hoa kỳ tham: A Hoa nương, tại sao lại táo bạo như vậy?

*Khanh khanh Khương Khương: Ta muốn đi thọc mạch với Tri Phi!


*Trầm tàng tàng tàng: … …

Đọc bình luận xong tâm tình của Thương Tứ vô cùng sung sướng, sự vui vẻ của hắn luôn thành lập trên nỗi thống khổ của những kẻ khác.

Chỉ là hắn cũng không ngờ, bản thân vừa trở về phòng bệnh của Tiền Quả bên ngoài đã thực sự bắt đầu đổ mưa, sét đánh vang rền. Thương Tứ nhìn bầu trời chợt trở nên tối sầm, tâm tình tốt đẹp khó gặp cũng vơi đi hơn phân nửa, hắn nhìn mấy đám mây đen, luôn cảm thấy chỉ sau vài phút sẽ có một con khỉ từ bên trong lao ra, tay cầm một cây gậy quậy tới đất trời đảo lộn.

Tiền Quả vùi mình trong chăn nhút nhát nhìn sấm chớp, có chút sợ hãi.

Lục Tri Phi giúp cậu bé tấn lại góc chăn, quay đầu nói với Thương Tứ: “Kéo rèm cửa sổ xuống đi.”

“Không, ta muốn xem nó làm sao đánh chết ta.” Thương Tứ là một lão bất tử quật cường, cho dù là lão thiên gia cũng không thể bắt hắn cúi đầu khuất phục. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đạo sấm chớp vừa to vừa dài đột nhiên từ trên trời đánh xuống, tia chớp ngoằn ngoèo như một con rồng tách đôi mây đen, vang rền đến màng tai của mọi người đều phải vỡ tung.

Tiền Quả sợ đến ôm chầm lấy cánh tay của Lục Tri Phi, bĩu bĩu môi một hồi mới nhịn được không khóc thét lên.

Thương Tứ thấy vậy thì hơi xoay người ngồi lên bệ cửa sổ, khẽ nâng cằm nhìn Tiền Quả, nói: “Nam tử hán đại trượng phu, một chút sấm chớp thì có gì đáng sợ?”

Tiền Quả không lên tiếng, nhìn từng đợt sấm chớp vang rền sau lưng Thương Tứ, thực sự rất đáng sợ nha!

Thương Tứ gõ gõ lên cửa sổ, hướng dẫn từng bước, “Nhóc biết tại sao lại có sấm chớp không?”

“Không, không biết…” Tiền Quả nhỏ giọng trả lời.

“Đó là vì Ngọc Đế lão nhi không kết nối được wifi đó!” Thương Tứ nghiêm trang nói bậy, “Thiên đình vẫn hay rớt mạng, đường truyền của Lôi công (*th ầ n s ấ m) quá yếu rồi, Ngọc Đế không xem được phim truyền hình cũng không lên web được, đành phải trái vỗ một tia sét phải đánh một tiếng sấm, cố gắng kết nối internet của nhân gian.”

“Thật vậy chăng?” Đôi mắt của Tiền Quả mở to, trong lúc nhất thời tình cảnh đáng sợ ngoài cửa sổ đều nhuốm lên màu sắc ma huyễn, khiến cậu bé tò mò quên cả sợ.

“Hoa Mộc Thiếp chưa nói với nhóc sao? Ta từ trước tới giờ chưa từng nói dối.” Thương Tứ vẻ mặt nghiêm túc.

Tiền Quả vừa nghe được tên Hoa Mộc Thiếp, nguyên bản chỉ tin năm phần hiện tại cũng đã thành mười phần. Ánh mắt nhìn Thương Tứ tràn ngập sự sùng bái.

Thương Tứ cảm thấy tâm tình tốt đẹp của mình đã quay lại, khóe miệng cong lên, cười đến cực độ xấu xa.

Lục Tri Phi nghe đối thoại của một lớn một nhỏ trước mặt, trong thoáng chốc cảm thấy như mình đã vào nhầm nhà trẻ, dừng lại một hồi mới dùng lý trí khống chế bản thân tiếp tục gọt táo, không muốn gia nhập câu chuyện của hai người bọn họ.

Thương Tứ không bị người quản, vì vậy càng thêm không ra bộ dáng. Một lát sau thừa dịp Lục Tri Phi ra ngoài lấy nước nóng, hắn liền ôm Tiền Quả đến ngồi cạnh cửa sổ, một tay vòng ra sau lưng bé nâng lên, hai người cùng ghé vào cửa sổ xem sét đánh.

Cả gương mặt của Tiền Quả đều dán lên tấm kính, có hơi lo lắng, “Còn chưa kết nối được sao?”

“Sét đánh nhầm chỗ rồi.”

Qua một phút đồng hồ.

“Còn chưa kết nối được sao?”

“Kết nối nhầm đường truyền của Diêm Vương, quá xa, tín hiệu không tốt.”

Lại qua một phút đồng hồ.

“Nếu kết nối không được phải làm sao bây giờ?”

“Sẽ kết nối được thôi.”

“Kết nối được rồi sẽ như thế nào? Sẽ không còn sét đánh nữa?”

“Đúng vậy, không đánh nữa. Tâm tình của Ngọc Đế tốt, cả đất trời đều trong suốt, thế giới cũng sáng rực lên, dù là hoa hay là người đều trở nên xinh đẹp…”

Lời nói của Thương Tứ giống như có mang theo ma lực, vừa rồi còn sấm chớp đầy trời hiện tại đã dần dần lặng đi. Tia sét biến mất, tiếng sấm nhỏ dần, mây đen tản ra, mặt trời giống như không kịp chờ đợi nhảy ra trước mặt, chiếu lên tia nước đang đọng trên mái hiên phát quang lấp lánh.

Ánh mắt của Tiền Quả cũng giống như được thắp sáng, cậu bé xoa xoa lớp sương trên kính cửa, trong lòng tràn đầy vui mừng, “Đã kết nói được rồi!”

“Ừ, kết nối được rồi.” Thương Tứ nói.

Lục Tri Phi lấy nước trở về đứng tại cửa nhìn hai người bọn họ, ánh mắt đảo qua nền trời xanh trong phía trên, đột nhiên cảm giác được tâm tình của mình cũng rất không tệ. Giông tố qua rồi, vẫn nên nghênh đón những ngày tươi đẹp.



Cùng lúc đó, trong vườn hoa của một khu dân cư cũ kỹ cách bệnh viện rất xa, trận sấm chớp rền vang đột nhiên xuất hiện lúc nãy đã trì hoãn quá trình bắt người của cảnh sát. Một gốc long não cao to bị sét đánh đổ rạp xuống, vừa vặn chặn ngang trước đầu xe cảnh sát, lộ ra phần lõi sớm đã bị sâu hại ăn mòn.

Nhóm cảnh sát mặc áo mưa nhìn thấy mà lòng còn sợ hãi, nếu như lúc đó bọn họ chạy xe nhanh hơn một chút, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Cũng may là kẻ tình nghi đã bị bao vây, xung quanh đều có mai phục, đối phương không chạy thoát được.

Lúc cảnh sát đậm người vội vàng chạy đến nơi thì mưa đã tạnh, ông lắc lắc ống tay áo ướt sũng, hỏi: “Người đâu?”

“Trên tầng cao nhất!” Cảnh sát trẻ tóc húi cua cũng không hiểu được, người nọ rốt cuộc có bệnh thần kinh hay tăng động vậy, cõng một thi thể trên lưng còn có thể leo suốt mười hai tầng lâu, ngay cả thang máy cũng không thèm đi, “Đã đã có người đi lên trước, sư phụ chúng ta làm sao bây giờ?”


“Đi, đi xem!”

Tiếng bước chân dồn dập quấy rầy đám côn trùng đang giãy dụa trong vũng nước mưa, một con mèo mun ưu nhã bước chậm trên mặt cỏ còn ướt đẫm, cái đuôi dựng lên thật cao, không vươn một chút ướt át nào.

Tại sân thượng trên tầng mười hai, mưa đã ngớt hẳn, thế nhưng vẫn có gió.

Lâm Bình Dao cả người ướt đẫm nước bẩn đứng giữa sân thượng, Lâm Bình An nằm ngay dưới chân y, thế nhưng mắt y lại dõi ra bốn phía trống rỗng xung quanh, “Anh biết cậu đang ở nơi này, cậu nhất định đang ở bên cạnh nhìn anh.”

Y hít một hơi, bình phục trái tim đang cuồng loạn của mình, “Cậu thực sự muốn chết như vậy sao?”

Gió thổi ù ù, mang theo lá rụng cuốn về phương xa, phảng phất là câu trả lời không tiếng động của Lâm Bình An. Hắn chỉ đứng cách Lâm Bình Dao khoảng ba thước, nhìn người nọ đang nói chuyện với không khí, cố chấp rồi lại buồn cười.

Không muốn chết thì lại thế nào? Giống như lời Lâm Bình Dao đã nói, hắn đã biến thành người giống như y, đã không còn giá trị để sống.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút, mười mấy năm cuối cùng này của hắn đều là vì trả thù mà sống, trong lòng tràn đầy oán hận, thực sự quá đáng buồn.

Chỉ là hắn đột nhiên đánh mất hết tất cả oán hận với người đàn ông trước mặt, những ký ức đã bị hắn tận lực quên đi trái lại lần nữa trỗi dậy. Hắn còn nhớ, khu nhà này là nơi bọn họ từng ở khi còn bé, lúc ấy cảm tình giữa hai anh em còn rất tốt, mỗi ngày đều như hình với bóng.

Bọn họ cùng nhau chơi trốn tìm, cùng nhau trèo cây, cũng nhau che một tán dù bước nhanh qua những ngày mưa dầm.

Hắn chợt nhớ đến sự chấp nhất của Lâm Bình Dao đối với chuyện bung dù, bởi vì Lâm Bình An cho rằng mình phải bảo vệ anh trai vốn là người thường, vì vậy mỗi khi bung dù hắn sẽ theo bản năng tranh cầm cán dù, nhưng mà mỗi lần Lâm Bình Dao đều sẽ rất cố chấp giữ chặt dù trong tay.

Không riêng gì điểm ấy, mỗi khi cùng đi xe đạp, Lâm Bình Dao vẫn sẽ luôn là người đạp xe đưa hắn đi khắp mọi nơi.

Lúc ba mẹ không có ở nhà, Lâm Bình Dao cũng chưa bao giờ để hắn tiến vào phòng bếp.

Còn có rất nhiều rất nhiều những việc khác, trước đây hắn chưa bao giờ chú ý tới, hiện tại lại chợt vỡ lẽ ra. Lâm Bình Dao đối với những việc nhỏ nhặt này rất chấp nhất, gần như chính là ma chướng.

Vì sao hắn không thể phát hiện sớm một chút chứ?

Lâm Bình An nghĩ vậy, khóe mắt lướt qua đống phế liệu được chất trong một góc sân thượng, ở đó có một cái rương sắt lớn. Cái rương này đã loang lổ vết rỉ sét, triệt để bị hư hại, chỉ là Lâm Bình An vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của nó hồi hai mươi năm trước.

Có một ngày, bọn họ cùng đám bạn nhỏ trong khu nhà chơi trốn tìm, hắn đóng vai quỷ, phụ trách tìm người. Khi ấy mặt trời đã sắp lặng, hắn tìm được tất cả những người khác duy chỉ không tìm được Lâm Bình Dao.

Mãi đến gần mười giờ tối, cha của bọn họ mới nghe một con quỷ nói Lâm Bình Dao đang bị giam trong một cái rương sắt trên mái nhà. Y chính là bị đám quỷ quái kéo đi giam lại, Lâm Bình An không biết trong hơn mười tiếng đồng hồ này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Hắn khi đó đơn thuần cho rằng, anh trai cũng không nhìn thấy quỷ, có thể phát sinh cái gì đâu?



“Em đến đây đi, có được không?” Tiếng nói của Lâm Bình Dao cắt dứt dòng suy tưởng của hắn, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy Lâm Bình Dao giương tay ra trước khoảng không, trong lời nói mang theo một tia cố chấp điên cuồng vốn dĩ… còn có… chút ít khẩn cầu, “Anh hứa sẽ không phản kháng, em đến đây đi, anh tặng cơ thể này cho em.”

Lâm Bình An ngẩn ra, không dám tin tưởng nhìn Lâm Bình Dao, thế nhưng không phát hiện được một chút dối trá nào trong đôi mắt đối phương.

“Em đến đây, Bình An, để anh nói chuyện với em một lần cuối.” Trong mắt Lâm Bình Dao đã tràn đầy tơ máu, mái tóc ướt đẫm không ngừng nhỏ nước, thoạt nhìn chật vật đến cực điểm.

Tiếng gió nức nở khắp không gian, Lâm Bình An giống như bị thứ gì đó đầu độc, chậm rãi bước gần đến bên cạnh Lâm Bình Dao.

Nhưng mà hắn vẫn còn do dự, còn rất hoài nghi, hắn đã rất khó có thể tin tưởng người đàn ông trước mặt. Cho dù hắn vừa hồi tưởng lại quá khứ, nhưng như vậy lại thế nào đâu? Bọn họ đều không trở về được, sự ôn nhu trước đây đều đã phai nhạt trong từng năm tháng dằn vặt lẫn nhau, lại còn có thể cứu vãn được gì?

Nhưng khi Lâm Bình An nhìn thấy một thứ trên mặt đất trống không, trong thoáng chốc hắn chợt nhớ ra mình đã chết.

Đúng vậy, đã chết, đều đã chết rồi, còn có gì phải sợ?

Vì vậy, hắn rảo bước tiến đến nhập vào trong người Lâm Bình Dao, Lâm Bình Dao quả nhiên không có bố trí phòng vệ, hắn rất thuận lợi hòa vào cơ thể của đối phương.

Chỉ là hắn không thể triệt để chiếm lấy thân thể này, ý thức của Lâm Bình Dao rất mạnh mẽ, lần cuối cùng hai người bọn họ dùng chung một cơ thể cũng là chuyện của vài thập niên trước, khi cả hai còn chưa được sinh ra đời.



Lúc cảnh sát đậm người dẫn theo đệ tử tóc húi cua của mình chạy tới sân thượng chính là nhìn thấy một màn như vậy.

Lâm Bình Dao đứng cạnh thi thể của Lâm Bình An, phía trước là một đám cảnh sát đang bao vây y, mà y thì đang lẩm nhẩm cái gì đó.

Tình cảnh này rất quỷ dị, trong cơ thể Lâm Bình Dao như có tận hai người, y tự hỏi tự đáp, biểu tình lúc bình tĩnh bi thương, khi lại rất điên cuồng.

Hoàn toàn không để ý đến tất thảy xung quanh, chỉ chuyên chú mà lẩm bẩm.

Một trận gió lạnh thổi qua, tất cả một người đều thấy sởn gai ốc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Mẹ ơi, thằng này có phải tinh thần phân liệt rồi không?” Có một cảnh sát nhỏ giọng líu lưỡi.

Cảnh sát đậm người không nói gì, ông sắp xếp lại một chút tình tự, bước lên phía trước. Nhưng ông chỉ vừa gọi tên Lâm Bình Dao, còn chưa kịp khuyên nhủ gì đó, Lâm Bình Dao chợt lui về phía sau, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cực kỳ dứt khoát nhảy lầu tự tử!

“Lâm Bình Dao!” Cảnh sát đậm người dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, nhưng khi ông vươn tay ra khỏi lan can sân thượng liền nghe phịch một tiếng, thân thể Lâm Bình Dao sớm đã đập xuống đất.

Máu tươi từ cơ thể y tràn ra ngoài, hòa cùng nước mưa lầy lội, thấm xuống nền đất.

Cảnh sát đậm người thở phì phò, thoáng hoàn hồn từ trong cơn kinh hoảng, trong đầu hồi tưởng lại đoạn đối thoại vừa rồi Lâm Bình Dao lẩm bẩm.

/*”Anh sao l ại không tr ốn?”

“M ục tiêu c ủa anh tr ước gi ờ v ẫn là em nha, em trai, nh ưng em đã t ự h ủy ho ại r ồi.”

“Anh không s ợ tôi s ẽ gi ết anh sao?”

“À, nh ư v ậy đã đúng nh ư s ự mong mu ốn c ủa anh r ồi. Chúng ta s ẽ vĩnh vi ễn chìm trong h ắc ám, cùng nhau.”/

Ngôn ngữ bay theo làn gió trôi đi, người nói chuyện cũng đã an nghỉ, chỉ có tiếng còi cảnh sát không ngừng đánh động người sống, phải biết quý trọng hiện tại.

Cảnh sát mập lau mồ hôi lạnh, nhanh chóng gọi người đến di dời thi thể của Lâm Bình An. Lúc cáng cứu thương phủ vải trắng lướt ngang qua đoàn người, một bé trai vươn tay che kín đôi mắt em gái của mình, nhỏ giọng nói không nên nhìn.



Bên kia, Thương Tứ và Tiền Quả còn đang cúi đầu tiếp thu sự phê bình của Lục Tri Phi, bên ngoài tỏ ra thuận theo, sau lưng lại lén lút ngoeo tay nhau, không biết đã đạt thành hứa hẹn gì.

Bác sỹ thú ý thầm than sợ hãi trước sinh mệnh lực cường hãn của Đại Hoàng, cảm thấy đây thực sự là kỳ tích trong sự nghiệp cứu trị của mình.

Sùng Minh cùng Tiểu Kiều cho lời khai với cảnh sát xong liền rời đi, tiểu thiếu gia đi ở phía trước, rõ ràng là bước chân có hơi quá nhanh lại quay đầu trách Sùng Minh đi được quá chậm.

Sùng Minh cam tâm tình nguyện bị trách mắng, vừa cung kính lại đong đầy sủng nịch hỏi: “Thiếu gia, trở về chúng ta cắt móng tay nhé?”