Yêu Quái Thư Trai

Chương 6: Mua mua mua

Sáng hôm sau vừa vặn không có lớp, vì vậy từ lúc sáng sớm Lục Tri Phi đã đến tiệm càphê từ chức. Khi đi ra cửa đã thấy Thương Tứ chờ ở bên ngoài khu xanh hóa, hai tay cắm trong ngực áo nhìn dòng xe cộ như nước.

Lục Tri Phi chạy xe đạp tới, “Đi thôi, trước hết dẫn anh đi cắt tóc.”

“Kéo của loài người không cắt được tóc của ta, ta có thợ cắt tóc riêng. Đi theo ta.”

“Ồ.” Lục Tri Phi không có dị nghị, cưỡi xe đạp đi theo.

Nhưng chưa đi được mấy bước Thương Tứ đã dừng lại, “Vì sao ngươi cưỡi xe mà ta lại phải đi bộ?”

“Tóc của anh quá dài, sẽ quấn vào bánh xe.” Vẻ mặt của Lục Tri Phi vô cùng bình tĩnh đương nhiên.

Thương Tứ nhìn cậu chằm chằm, hắn cũng sẽ không tùy ý bị một nhân loại làm cho nghẹn lời, lập tức vuốt tóc qua trước vai, cầm hết trong tay, ngồi xuống yên sau, vênh mặt hất hàm sai khiến, “Chạy đi.”

Lục Tri Phi không còn gì để nói, đành phải chở hắn rời đi. Lúc Lục Tri Phi đạp xe rất chuyên chú, gió thổi tóc mái phất phơ lộ ra cái trán trơn bóng và gương mặt tuấn tú, một lớp mồ hôi mịn trên trán chiết xạ ánh mặt trời lấp lánh.

Cậu vừa đạp xe vừa nghĩ: Thương Tứ thực sự rất nặng.

Vậy mà Thương Tứ còn không ngừng thúc giục, “Ngươi nhanh lên một chút.”

Đổ dốc cầu, thả phanh!

Gió thổi phần phật luồn qua quần áo của cả hai, thực sự là một cây cầu đủ cao, một trận gió đủ sảng khoái. Thương Tứ huýt sáo một tiếng, tâm tình sung sướng.

Bỗng nhiên, phía trước có một ngõ nhỏ.

Thương Tứ vỗ liên hồi lên lưng Lục Tri Phi, “Quẹo vào nhanh! Quẹo vào nhanh!”

Khí lực của Đại ma vương là bao lớn chứ, Lục Tri Phi thiếu chút nữa bị hắn đánh phun ra máu, thân tàng chí kiên dựa vào kỹ thuật lái xe tuyệt hảo của mình, lập tức bo cua 90o, dứt khoát diễn trò drift xe đạp trên đường.

Mà ông cụ đang đứng bên kia ngã tư chờ đèn đỏ lại nhìn đến trợn mắt há mồm.

“Chính là cái ngõ hồ đồng[1] phía trước, gian thứ ba.” Mục đích cuối cùng đã tới, Lục Tri Phi cũng không giảm tốc độ, đợi khi đến tận nơi mới nghiêm mặt thắng gấp.

Cậu có kinh nghiệm, việc gì cũng không xảy ra.

Thương Tứ là đổ cổ, chưa từng ngồi xe được mấy lần, lập tức trực tiếp đập mặt vào lưng Lục Tri Phi, thiếu chút nữa đã đập ra máu mũi.

“A…” Thương Tứ xoa xoa mũi, còn chưa kịp kêu đau Lục Tri Phi đã ôm lưng, đỡ xe đạp, mặt vô biểu tình nói một tiếng, “Đau quá.”

Thối lắm! Đây là biểu tình đau đớn của ngươi sao!

“Ngươi qua đây.” Thương Tứ đen mặt vươn tay.

Lục Tri Phi lui về sau một bước, “Đừng mà.”

“Ngươi qua đây.”

“Đừng mà.”

“Ngươi qua đây.”



Một bạn nhỏ đi ngang qua ngẩng đầu hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, hai chú này thật trẻ con nha!”

Bạn nhỏ vừa dứt lời liền thấy chú tóc dài xoay đầu nhìn về phía mình, cười toe toét, thế nhưng ánh mắt lại trợn to, nhìn như một loạt chữ lớn: Chết chết chết chết chết chết chết…

Bạn nhỏ oa lên một tiếng khóc ròng, mẹ của bé lập tức ôm con lên rời đi.

Lục Tri Phi không bình luận gì, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tiệm cắt tóc —— Tiệm tóc Quân Quân.

Chỉ cần nhìn độ rộng hẹp của con đường, nhìn bảng hiệu cũ kỹ và đống tạp vật chất đầy phía trước, ai cũng có thể miêu tả ra bộ dạng đại khái của ông chủ —— khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, quần áo mộc mạc, quan trọng nhất là mái tóc nhất định sẽ không đủ dày.

Sự thực chứng minh Lục Tri Phi hoàn toàn đúng.

Mặc dù ông chủ tiệm vừa nhìn thấy Thương Tứ liền giống như nhìn thấy quỷ, thế nhưng cố ý còn phải giả thành dáng dấp mừng rỡ, nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo đến thăm nom. Ngay cả Lục Tri Phi cũng phải thương cảm thay cho đối phương.

“Ôi chao, xem ai đến này, là Tứ gia nha, thực sự là đã lâu không gặp ha hả ha hả! Hôm nay ngài thế nào lại rỗi rảnh đến đây rồi?” Ông chủ xoa xoa tay, cẩn thận duy trì cự ly năm bước cùng đối phương.

Thương Tứ tà nghễ liếc nhìn hắn, dùng tư thái đại gia ngồi xuống, “Cũng không phải tới thăm ngươi, giúp ta cắt tóc.”


“Được, tốt, tốt, hôm nay ngài muốn cắt kiểu tóc gì?”

“Ba bảy.”

“Vẫn giống như năm đó?”

“Như cũ.”

“Được rồi.”

Ông chủ nhanh chóng động thủ, hai bàn tay lau nhẹ bên hông một chút, cũng không biết hắn từ đâu lấy ra một cái túi nhỏ, hai tay run run dứt khoát mở ra, một dãy kéo cắt tóc kích cỡ không đồng nhất cứ thế bày ra chỉnh tề, trên cán còn khắc hoa văn tinh vế, cực kỳ xinh đẹp.

Hắn một bên cắt tóc một bên nói chuyện, “Tứ gia, không nói gạt ngài, nhiều năm như vậy tiểu nhân đã cắt tóc cho không biết bao nhiêu người… thế nhưng cho dù tóc của ai cũng không sánh được với ngài.”

Lục Tri Phi đột nhiên cảm giác được có chút lạnh, da gà nổi lên cuồn cuộn.

“Nhớ năm đó, người phong lưu trong Tứ cửu thành[2] có ai bì được với Tứ gia đâu? Ngay cả đám Bối Lặc gia hay bác sỹ Tây Dương kia cũng chỉ là bắt chước bừa, bất quá so với hiện tại vẫn là tốt hơn không ít. Thế đạo hiện giờ một đời không bằng một đời, cả đám thiếu niên không biết chơi trò gì chỉ thích uốn nóng, nhuộm màu, chẳng ai hiểu được mị lực của những kiểu tóc cổ điển nữa…”

“Được rồi.” Thương Tứ phất phất tay, hắn đã không muốn nghe nói cái gì ‘chuyện của năm đó’ nữa, trong mắt hắn, ‘năm đó’ bất quá chỉ là chuyện mấy hôm trước, không có gì đáng nói, “Ngươi vẫn còn vương vấn tiểu nha đầu kia sao? Đã trăm năm rồi biển hiệu cũng chưa thay đổi.”

Ông chủ cười hắc hắc không nói thêm gì.

Lục Tri Phi nhớ lại biểu hiệu bên ngoài, Quân quân, hóa ra là tên của một người phụ nữ.

Lúc này ông chủ rốt cục cũng đã chú ý đến Lục Tri Phi, nhiệt tình chào mời, “Cậu trai trẻ cũng đến cắt tóc sao?”

Thương Tứ liếc mắt, “Đó là tùy tùng ta vừa thu nhận.”

Tại góc độ Thương Tứ không nhìn thấy, ông chủ âm thầm so một ngón tay cái với Lục Tri Phi —— dám làm tùy tùng của ma vương kiêu ngạo, đủ anh hùng!

Lục Tri Phi: “…”

Tóc rất nhanh đã cắt xong, Thương Tứ đổi sang một kiểu tóc nhẹ nhàng mát mẻ, độ khoan khái trên người thẳng tắp tăng lên. Ngày hôm qua lão Trúc tử đã thay hắn bán đi vài món đồ cổ, hiện tại trong túi Thương Tứ rất có tiền, vì vậy liền hăng hái bừng bừng muốn Lục Tri Phi dẫn mình đi mua quần áo. Có người nói nhân loại hiện tại đã mở cái gì trung tâm mua sắm, bên trong cần gì cũng có, vô cùng tiện lợi.

Vào đến trung tâm mua sắm, Thương Tứ mới biết mình hóa ra còn rất xem thường nhân loại, nơi này thực sự cái gì cũng có, ăn uống, quần áo, giày vớ, còn có rắt nhiều cửa tiệm kỳ kỳ quái quái mà y không nhận ra được.

Chờ một chút, cái cửa tiệm kia là gì thế này?

Lục Tri Phi đang đi chợt phát hiện Thương Tứ bỗng nhiên ngừng lại, nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy hắn đang mở to mắt há hốc mồm nhìn thẳng vào một —— gian hàng đồ lót.

“Oa oa…” Thương Tứ cắm tay vào ống tay áo, sợ hãi than thở.

Đỏ có vàng có đen có, lớn có nhỏ có cái gì cũng có! Ban ngày ban mặt trực tiếp rõ ràng, cup B hay cup C? Đó là cái gì?

Có lẽ do ánh mắt của Thương Tứ quá nóng bỏng, mấy cô gái đang chọn đồ bên trong cũng không khỏi quay đầu nhìn. May mà thương tứ bộ dạng đẹp đẽ, bằng không nhất định đã có người xông đến đánh hắn.

Lục Tri Phi nhanh chóng chạy đến lôi người đi, chỉ là cậu thật không ngờ, sau khi nhìn thấy tiệm đồ lót, Thương Tứ tựa như đã mở ra cái chốt nào đó, căn bản là không dừng được.

“Đây là cái gì?” Thương Tứ nhìn chằm chằm một cái máy bán kem không chịu rời đi.

“Kem tươi.”

Thương Tứ nhìn thấy một cô gái đang hanh phúc ăn một ngụm kem, sắc mặt quái dị, “Cái hình dạng này không phải quá giống phân rồi sao?”

Lục Tri Phi lập tức lùi về phía sau một bước, để Thương Tứ một mình tiếp nhận nghìn vạn lần ánh mắt đuổi giết.

Sau đó Lục Tri Phi lại bình tĩnh bước lên, chạy đến mua một cây kem vị hương thảo, hỏi: “Anh thật sự đi được ra hình dáng này? Đi cho tôi xem một chút?”

Thương Tứ: “…”

Nhân viên cửa hàng: Hai vị tổ tông đều rời đi được không! Có còn cho người ta làm ăn hay không chứ!

Lại một lát sau.

“Đây là cái gì?” Thương Tứ liếm cây kem giành được từ chỗ Lục Tri Phi, hỏi.

Lục Tri Phi mặt lạnh, “Nhà vệ sinh công công.”

Lúc lên thang cuốn tự động, Thương Tứ nhìn đám người chen chúc ùn ùn phía trước, bỗng nhiên cảm khái: “Cái này nếu để lão bà bà Từ Hy đến xem, nhất định sẽ chộp lấy mọi người đi chém đầu.”

“Sẽ không.” Lục Tri Phi nói.


“Vì sao?”

Lục Tri Phi cũng không trả lời, đáp án giữ ở trong lòng —— bởi vì trong nghìn vạn người anh là kiêu ngạo nhất, không chém anh còn chém ai? Chỉ là người này da dầy, chém không chết, vừa chém liền tốn trăm năm.

Thương Tứ rất nhanh lại bị những vật khác hấp dẫn ánh mắt, không rảnh tự hỏi những vấn đề vừa rồi nữa. Hắn nhìn cả một tủ kính y phục tràn đầy xương khô và các loại hình vẻ kỳ quái, có cái còn được đính đinh tán hoặc những trang sức kỳ lạ, hai tay cắm trong tay áo lắc dầu, “Chậc chậc, thẩm mỹ nhân loại người đã bị Ngưu ma vương cưỡng gian sao?”

Lục Tri Phi: “…”

Thương Tứ còn nói: “Còn cái kia, đem hình người in lên y phục, muốn trừ tà?”

Lục Tri Phi: “…”

“Cái quần này vì sao chỗ nào cũng là lỗ? Giày cũng như vậy, chậc chậc, là dùng sừng của Ngưu ma vương đâm sao?”

Lục Tri Phi nghe suốt một đường, rốt cục không thể nhịn nữa, “Ngưu ma vương ở tại Hỏa diệm sơn, đã rất nóng.”

Rốt cục Thương Tứ cũng chọn được một gian hàng quần áo nhìn qua tương đối thuận mắt, đương nhiên, giá cả cũng là đủ khả quan. Thế nhưng Thương Tứ có tiền nha, hắn chỉ cần mua mua mua.

Lục Tri Phi tốt xấu cũng là khoa thiết kế thời trang, mặc dù cậu không dùng nhiều tiền để trang điểm bản thân, thế nhưng ánh mắt cũng có sự độc đáo. Vóc dáng này của Thương Tứ, cậu vừa liếc mắt liền nhìn được cao khoảng 1m9, toàn bộ tỷ lệ hoàng kim, là một giá áo tuyệt hảo, mà càng khiến cậu phải rửa mắt mà nhìn hơn chính là, mặc dù Thương Tứ chưa từng mặc y phục hiện đại, thế nhưng chỉ cần đồ do hắn chọn ra, cũng không có sai sót gì quá lớn.

Giống như hiện tại hắn đang cầm trên tay một cái áo len mỏng cổ lọ màu đen, lại tiện thể phối với một chiếc áo khoác form dài màu nâu nhạt, Lục Tri Phi nhìn hắn một chút, đầu ngón tay xẹt qua từng dãy quần, chuẩn xác chọn ra một cái đưa lên, “Thay cái này.”

Thương Tứ nhìn một chút thấy cũng thích hợp, xoay người đi thay đồ, Lục Tri Phi lại quay đầu hướng về phía kệ giày, tỉ mỉ lựa chọn, cuối cùng lấy một đôi giày da thô màu rám nắng, ước chừng kích cỡ của Thương Tứ rồi bảo nhân viên cửa hàng đi lấy, sau đó gõ gõ cửa phòng thay quần áo, “Giày của anh.”

“Đợi một chút.” Thương Tứ còn đang thay quần áo, Lục Tri Phi liền cầm giày chờ ở bên ngoài. Lại không biết một loạt hành động vừa rồi đã được mấy nhân viên cửa hàng thu hết vào trong mắt, cả đám không ngừng âm thầm gào khóc bàn luận xôn xao.

“A a a! Hai người kia là chuyện gì đây? Giá trị nhan sắc đều quá cao rồi!”

“Đã lâu không thấy anh đẹp trai chất lượng như vậy, còn là hai người đi cùng nhau. Cậu có thấy không, tư thế tựa cửa của người này quá đẹp trai rồi…”

Lúc này Thương Tứ cũng vừa mở cửa, tiếp nhận giày. Lục Tri Phi lại xoay người chọn thêm quần áo, trong chốc lát Thương Tứ lại bước ra, Lục Tri Phi quay đầu lại nhìn, quan sát trên dưới vài lần, chứng cưỡng bách của nhà thiết kế lại tái phát, cậu sãi bước đi tới giúp Thương Tứ chỉnh sửa cổ áo, hoàn thiện mỗi một chi tiết. Đôi mắt đẹp không ngừng di chuyển trên lớp quần áo, khuôn mặt nghiêm túc chăm chú.

Thương Tứ cao hơn Lục Tri Phi nửa cái đầu, chit cần hơi cúi xuống liền nhìn thấy chỏm tóc của đối phương, khi Lục Tri Phi giương mắt lên còn để lộ lông mi rậm rạp như cánh quạt của mình.

“Trời ạ, bọn họ không phải một đôi chứ? Bạn bè bình thường sẽ giúp đối phương chỉnh lý quần áo sao??? Tình hữu nghị giữa nam với nam thật sự quá khó hiểu rồi.”

“Nhìn xem người cao hơn đi, lúc anh ấy cúi xuống còn mang theo nét cưng chìu! Còn nữa, anh ấy mặc bộ này thật đẹp trai quá!”



Rốt cục Lục Tri Phi cũng chỉnh lý xong, lui lại một bước quan sát, đây là lần đầu tiên cậu chăm chú nhìn ngắm vẻ ngoài của người này, gương mặt Thương Tứ rất có hương vị đàn ông, ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, đôi mắt bao hàm khuynh hướng xâm lược. Bất quá, người này lúc không cười thì rất nghiêm chỉnh, một khi cười lên chẳng khác gì biến thái.

Thương Tứ không biết trong lòng Lục Tri Phi đang suy nghĩ gì, chỉ để mặc cậu đánh giá, trong lòng thì rất vừa ý tạo hình của mình.

Lục Tri Phi phất phất tay, “Được rồi, bộ tiếp theo.”

“Bộ tiếp theo.”

“Bộ tiếp theo.”



Một bộ lại một bộ quần áo, Thương Tứ giống như đang tổ chức một minishow thời trang mùa xuân trong cửa hàng vậy. Lục Tri Phi một lần lại một lần không nề phiền hà giúp hắn chỉnh trang y phục, cuối cùng lại cảm thấy như thiếu chút gì đó, khóe mắt thoáng bắt được kính râm trong một góc bên cạnh, tiện tay cầm lấy, “Cúi đầu.”

Thương Tứ cúi đầu, Lục Tri Phi giúp y đeo kính lên, lại lui ra sau nhìn, bình tĩnh nói, “Cũng không tệ lắm.”

Nào chỉ là không tệ chứ! Cả nhóm nhân viên nữ trong cửa hàng đã kích động đến suýt nữa cắn nát khăn tay rồi!

Vóc dáng Thương Tứ vốn cao, khí thế đầy đủ, bộ áo khoác form dài vừa người càng tôn lên nét cao lớn anh tuấn của hắn, mái tóc ba bảy mang theo vẻ cổ điển ôm sát gương mặt, sợi tóc có chút xoăn nhẹ tự nhiên… gương mặt sáng rực không kém gì những tiểu sinh trong giới giải trí, thân hình lại săn chắc như người mẫu, tuổi tác thoạt nhìn không quá lớn nhưng đôi mắt rõ ràng mang theo nét lắng đọng của năm tháng và một thời quá vãng, so với cái gì cũng càng câu hồn người.

Vừa đeo kính râm lên, cảm giác lãnh khốc thẳng tắp gia tăng.

“Đang cos trùm xã hội đen sao?! Thiếu niên mặc sơ mi trắng đứng bên cạnh quả là vô cùng xứng đôi? Cô nói có đúng hay không?!!” Trí tưởng tượng của nhân viên A có chút quá mức bay cao bay xa.

“Cô nói nhỏ thôi, lỡ đâu ông trùm đến làm thịt chúng ta thì sao bây giờ?!” Nhân viên B lại càng là nhập vai quá sâu.

Bên kia thử xong vài bộ y phục, Thương Tứ cảm thấy không sai biệt lắm, tiện tay rút từ trong túi ra mấy tấm thẻ, dùng hai ngón tay bừa bãi đưa cho Lục Tri Phi, “Cầm.”

Cái tư thái tùy ý này, quả thực là minh họa sống động cho tình tiết cẩu huyết trong phim ngôn tình thanh xuân hiện đại, tựa như thiếu gia nhà giàu nào đó hất hàm nói ‘Đây là thẻ của tôi, cứ tùy tiện mua’. Kỳ thực, nguyên nhân chính là, Thương Tứ hoàn toàn không biết phải dùng đám thẻ rách nát này như thế nào.

Lục Tri Phi thật ra rất bình tĩnh, thân là người hầu nêncó giác ngộ của người hầu, sau khi hỏi xong mật mã liền đi thanh toán mọi thứ. Chỉ là không biết hành động này của hai người bọn họ rơi vào trong mắt người khác lại mang theo bao nhiêu hàm xúc.

Lúc rời khỏi cửa tiệm, Thương Tứ hỏi: “Trùm xã hội đen là gì?”

“Đầu lĩnh hắc bang, giống như Đỗ Nguyệt Sinh và Hoàng Kim Vinh[3].” Lục Tri Phi tận chức tận trách giải thích, trong ánh mắt lại mang theo nghi vấn, vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?

Thương Tứ lại nói: “Vừa rồi hai nhân viên trong cửa hàng nói ta giống trùm xã hội đen, cái hình dung này vẫn coi như chuẩn xác. Bất quá còn ngươi, bọn họ nói ngươi giống con nuôi của ta.”

“À.” Con nuôi thì con nuôi, Lục Tri Phi không có ý kiến, dù sao chỉ cần cậu biết mình không có người cha như vậy là được.

Thế nhưng ngay sau đó, Thương Tứ bỗng nhiên cúi đầu ghé vào tai cậu, khóe miệng cong cong, giọng nói trầm thấp tà tứ, “Thế nhưng các nàng nói, ngươi là loại con muôi mỗi ngày bị ta đè xuống giường, làm!”

Hơi thở nóng rực, lời lẽ suồng sã khiến vành tai Lục Tri Phi lập tức đỏ lên, trong con ngươi tràn đầy lửa giận, “Anh câm miệng!”

Thương Tứ lại bật cười hì hì, khí thế càng thêm tùy ý, sau đó nghênh ngang mà đi, vừa đi vừa cảm khái: “Nhân loại thật là rất thú vị, càng ngày càng thú vị mà.”

Lục Tri Phi ở phía sau mỉm cười rồi lại mỉm cười, nếu không cố gắng mỉm cười cậu liền cảm thấy bản thân đã sắp không ức chế được hồng hoang chi lực trong cơ thể. Nhưng mà, chậm rãi Lục Tri Phi lại phát hiện, đây vẫn chỉ là mới bắt đầu.

————————-

1/ Ngõ hồ đồng: Cách gọi của những con hẻm lớn của Bắc Kinh thời xưa, thời Thanh người ta hay nói thành Bắc Kinh có bát đại hồ đồng. Hồ đồng còn chỉ giếng nước, trước đây giếng nước không dễ đào như bây giờ, cả khu vực rộng lớn đôi khi chỉ có 1 cái giếng, vì vậy người xưa liền lấy giếng làm đơn vị phân chia khu vực sinh sống.

2/ Tứ cửu thành: Ám chỉ Bắc Kinh, là kiến truc bốn vòng thành và chín con đường lớn. Ngõ hồ đồng được đề cập ở đây cũng là một loại kiến trúc đặc trưng của Bắc Kinh, chỉ là mình chưa tìm được thông tin chính xác.

3/ Đỗ Nguyệt Sinh và Hoàng Kim Vinh: Hai ông trùm hắc đạo của Thượng Hải vào thập niên 20-40 của thế kỷ trước. Chỉ là khi đó anh Thương Tứ hẳn đã chìm vào giấc ngủ trăm năm rồi (1916-2016?) thật sự sẽ biết bọn họ sao.