Yêu Quái Thư Trai

Chương 58: Chiết cầm ký (4)

Hậu diện Côn Lôn sơn, tại vách đá quanh năm bị băng tuyết bao phủ có một chỗ sơn động không chút bắt mắt. Men theo vách núi cheo leo là một sạn đạo quanh co bao trọn bụng núi như một dãy dây lưng bằng gấm mềm mại, mấy hôm trước trên con đường này vừa lưu lại một loạt vết chân, đến hôm nay đã hoàn toàn bị băng tuyết che giấu.

Chủ nhân của vết chân này nếu đã đi qua một lần, thông thường phải đợi thêm một giáp nữa (*60 năm) mới có thể quay lại.

Chỉ là hiện tại đã thay đổi, chưa qua được bao lâu sạn đạo đã nghênh đón khách lạ tới thăm, bọn họ nhàn nhã bước đi trên con đường hẹp thậm chí không thèm làm phòng hộ, phảng phất chẳng chút để ý đến vực sâu hun hút bên dưới.

“Vị hướng dẫn viên phía trước, ngươi có thể đi nhanh một chút không?” Người đàn ông đi phía sau, trên lưng còn cõng một người đang bực bội gào to.

Người phía trước quay đầu lại, “Ngã xuống ngươi cũng chết đấy.”

“Ngươi có tin ta sẽ đạp ngươi xuống dưới trước?”

“Ngươi tới đi.”

“Được được được.” Người đàn ông quyết đoán giơ chân.

“Cút!”



“An tĩnh một chút.” Lục Tri Phi ở trên lưng Thương Tứ ngẩng đầu nhìn tuyết đọng dày đặc trên sườn núi, “Hai người không biết sao? Ở trên tuyết sơn như thế này không thể lớn tiếng ồn ào, nếu không sẽ bị trời phạt. Đây là thường thức.”

Hai người đàn ông dừng lại, cũng ngẩng đầu nhìn, xem vẻ mặt của bọn họ giống như không quá để tâm đến cái gọi là trời phạt. Làm nhân vật có thể thoải mái trò chuyện vui vẻ trên con đường cheo leo này, còn tình cảnh hiểm hóc nào mà chưa thấy qua?

Bất chợt, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nổ vang, thanh âm kia ban đầu còn rất xa cũng rất yếu ớt, hai người ngưng thần lắng nghe một chút, sau đó người đang được cõng trên lưng lại dùng một loại thanh âm cực kỳ bình đạm vạch trần: “Trời phạt.”

Tuyết lở.

Tuyết lở rất lớn.

Tuyết lở vô cùng lớn.

Côn Lôn sơn nói, ‘Đã lâu không có tuyết lở rồi, chúng ta tới một trận lớn đi’.

“Thương Tứ ngươi có bệnh sao!” Tinh quân giận dữ.

Thương Tứ nghe vậy liền nổi giận, “Núi này muốn lở tuyết, ngươi đổ lên đầu ta làm gì? Ngươi còn chưa bị tuyết chôn mà đầu óc đã đông lạnh thành nước đá rồi sao?”

“Khẳng định là do hôm nay lúc ngươi nhảy từ trên trời xuống dùng sức quá nặng! Ngươi thế nào không dứt khoát đem Côn Lôn sơn một cước đạp thành đất bằng luôn đi?!”

“Ta xem ngươi chính là muốn ta môt cước dẫm bằng đúng không? Ngươi qua đây, ta cho ngươi toại nguyện…”

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm sâu kính xen vào trận cãi vả không chút dinh dưỡng của hai người, “Nếu hai vị không muốn đi, xin hãy buông tôi xuống, tôi tự đi.”

Lúc này, hàng vạn tấn tuyết gần như đã đổ xuống ngay đỉnh đầu bọn họ, thanh âm rầm rĩ như động đất. Khi Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn chỉ thấy từng đợt tuyết như sóng biển chụp thẳng tới, gần như che lấp cả bầu trời phía trên.

Thương Tứ và Tinh quân thấy vậy mới không chút hoang mang bắt đầu chạy trốn, Tinh quân bay vút ở phía trước, Thương Tứ cõng Lục Tri Phi theo sát sau lưng, hai người cơ hồ là dẫm lên lớp tuyết đang trượt xuống mà chạy.

Chỉ là đích đến còn ở rất xa, tốc độ tuyết lở lại quá nhanh, mắt thấy sắp tránh không thoát nhưng Lục Tri Phi lại cảm giác được khóe miệng Thương Tứ còn để lộ nét cười.

Giây tiếp theo, Thương Tứ bỗng nhiên thả người nhảy xuống, dưới chân mượn lực tại một mõm đá hơi nhô ra, thoáng cái nhảy cao hơn mười thước. Lục Tri Phi ôm cổ của hắn, dán chặt người vào lưng đối phương, đón gió núi mở mắt ra, chỉ thấy đại tuyết vừa rồi còn chực đổ ập xuống đầu bọn họ hiện tại đã đổi thành phía dưới chân.

Đại tuyết như sóng trào, mãnh liệt mà hùng vĩ.

Thương Tứ đáp xuống, mũi chân dẫm nhẹ lên mặt tuyết đang trượt đi, tốc độ của tuyết kéo theo hắn nhanh chóng lướt về phía trước, thân hình như sao xẹt lướt qua trước mặt Tinh quân, còn thuận tiện tạt cho Tinh quân cả người đầy tuyết.

“Ha ha ha ha…” Tiếng cười tiêu sái quanh quẩn trong thiên địa.

Tinh quân: “…”

Tai họa lưu ngàn năm, Tinh quân nghĩ.

Thương Tứ lại nhảy lên lần nữa, cứ lặp lại vài bận sơn động rốt cuộc gần ngay trước mắt. Đợi đến khi bọn họ dừng lại trước cửa hang, Tinh quân cũng đen mặt đuổi tới.

“Vào đi thôi.” Tinh quân lười tiếp tục cãi nhau với Thương Tứ, dẫn đầu bước vào.

Trong sơn động có tia sáng, Ngô Nhai hẳn là đang ở bên trong, Lục Tri Phi nương theo tia sáng nhìn đá vụn và cây khô tán loạn trên mặt đất, giơ tay ngăn hành động kêu gọi đầu hàng của Thương Tứ, “Để em.”


Lục Tri Phi nghĩ, chí ít Ngô Nhai không có bất kỳ địch ý nào với cậu.

“Đạo sỹ?” Lục Tri Phi vừa đi vừa gọi, “Anh ở đâu? Tôi là Tri Phi.”

Không ai trả lời, ba người liếc nhau gia tăng bước tiến. ngay lúc bọn họ đi qua hành lang hang động, chuẩn bị bước vào phần không gian rộng mở bên trong thì một tia mùi máu tươi bất chợt lan ra.

Tinh quân sắc mặt đại biến lập tức vọt vào, liếc mắt đã thấy gã đạo sỹ kia ngã giữa một mảnh tán loạn đá cuội và hài cốt, trên hai tay đều nhuốm đầy máu.

Lục Tri Phi theo sau chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không khỏi khiếp sợ. Khu vực chính giữa hang động là một đài bạch ngọc, ánh sáng vừa rồi bọn họ nhìn thấy là phát ra từ nơi này, toàn bộ đài ngọc lấp lánh thông thấu, mà trên đài còn có một bộ hài cốt trong tư thế ngồi cũng bị ánh sáng sấn đến xương trắng như ngọc, thần thánh dị thường.

Chỉ là xung quanh đài bạch ngọc khắp nơi đều là xương khô hổn độn, đem hai bên đối lập lại có vẻ càng thêm quỷ dị.

Đúng rồi, đạo sỹ!

Lục Tri Phi vội vàng chạy qua nhưng lại bị Thương Tứ ngăn cản, “Đừng cử động, nhìn xuống mặt đất.”

Lục Tri Phi cố gắng trấn định nhìn xuống, tỉ mỉ xem xét, chỉ thấy bên dưới đám đá cuội và hài cốt tán loạn mơ hồ có đồ hình màu ám hồng sáng lên, vừa rồi cậu chỉ nóng ruột nhìn lướt qua nên mới không phát hiện.

“Đây là…” Lục Tri Phi chần chờ.

Thương Tứ ngồi xổm xuống, đầu ngón tay quét qua đường vẽ màu đỏ trầm kia, đặt dưới mũi ngửi ngửi, “Là máu.”

“Máu?”

Thương Tứ nắn vuốt đầu ngón tay, “Hơn nữa còn là tươi mới.”

Tươi mới? Lục Tri Phi lập tức phản ứng kịp, chợt quay đầu nhìn về phía đạo sỹ đã được Tinh quân đỡ dậy, ánh mắt chạm vào cánh tay dính đầy máu của đối phương.

Máu là từ đâu tới, vừa xem hiểu ngay.

“Đây là loại trận pháp gì sao?” Lục Tri Phi trầm giọng.

“Không thể xác định, ta phải đi xem kỹ một chút. Em đến bên cạnh Tinh quân, tận lực đừng dẫm lên những đường vẽ máu này.” Nói xong, Thương Tứ liền men theo vết máu tỉ mỉ xem rõ.

“Được.” Lục Tri Phi bảo trì trấn tĩnh, đi đến bên cạnh Tinh quân ngồi xuống, có chút khẩn trương chạm vào mạch cổ của đạo sỹ, xác định người này còn sống mới thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Anh ta sao rồi?”

“Không có việc gì, chỉ là mất máu quá nhiều nên ngất đi thôi.” Tinh quân đã kiểm tra qua, chỉ có tay của đạo sỹ dính máu, những bộ phận khác không có bất kỳ vết thương nào. Căn cứ đám băng gạc dính trên tay đối phương mà xem, hẳn là do hắn tự cắt cổ tay mình để vẽ những đồ hình dưới đất, vì vậy tay mới có thể mất nhiều máu như thế, sau đó rất có thể là vì quá mức suy yếu nên mới ngất đi.

Tinh quân đặt đạo sỹ nằm dưới đất, “Ngươi giúp ta chiếu cố hắn một lát.”

Nói xong, Tinh quân đứng lên đi vòng quanh bạch đài bạch ngọc, cau mày như đang suy tư gì đó. Không lâu, ánh mắt của hắn lại xẹt qua hài cốt trên đài, sắc mặt trầm xuống.

Mà đúng lúc này, hắn lại thấy được trền đài bạch ngọc có đặt một cái chén nhỏ.

Đó là một cai chén phổ thông đến không thể phổ thông hơn, miệng chén còn có một vết lờ mờ, mà phía trong bát, ngoại trừ một tầng nước mỏng manh dao động thì không có vật gì khác.

Nhưng đây mới chính là vấn đề chính.

“Cái này hẳn là một tụ linh trận.” Lúc này Thương Tứ đã kiểm tra xong toàn bộ đồ hình, xuất hiện bên cạnh Tinh quân, nhìn chén nhỏ và hài cốt trên bạch ngọc đài nhỏ giọng nói: “Bất quá cái này trận có điểm tà khí, tụ linh trận bình thường cũng không nghe nói cần dùng máu đến thiết lập.”

“Ngươi nhìn một chút xem trong cái chén kia là thứ gì.” Tinh quân nói.

Thương Tứ lập tức dùng đầu ngón tay quét nhẹ phần nước trong chén, tỉ mỉ cảm thụ một chút, “Tiên linh thủy.”

Tiên linh thủy? Nói cách khác, Ngô Nhai thực sự tìm được thuốc có thể chữa trị cho Nam Anh?!

Lục Tri Phi mạnh mẽ ngẩng đầu, lại thấy trên mặt Thương Tứ và Tinh quân tuy rằng cũng có mừng rỡ nhưng nét vui mừng rất nhạt, càng nhiều hơn là ngưng trọng.

“Làm sao vậy?” Lục Tri Phi không khỏi hỏi.

Thương Tứ liền giải thích: “Trong chén mặc dù là tiên linh thủy, thế nhưng trận pháp này còn chưa vẽ xong nên không thể thực thi tác dụng, vậy mà trong chén lại có nước, điều này đại biểu cái gì? Có nghĩa là, đời trước, đời trước nữa thậm chí là càng lâu trước đây, Ngô Nhai đã từng lặp đi lặp lại vẽ trận pháp ở nơi này, cho nên trong chén mới có nước. Vậy vấn đề là, Ngô Nhai xuất thân danh môn chính đạo, đến chết cũng chưa từng rơi vào ma đạo, hắn đi đâu học được huyết trận? Còn nữa, cái hang động này tuy rằng không đơn giản, thế nhưng ta vừa rồi đã cảm ứng qua, trong không khí cũng không có bất luận hàm lượng tiên linh thủy nào. Như vậy, tiên linh thủy kia từ đâu thu thập được?”

Nghe vậy Lục Tri Phi cũng hiểu được ở đây che giấu rất nhiều vấn đề, giữa lúc suy tư khóe mắt chợt đảo qua đám hài cốt trên mặt đắt, trong nháy mắt liền hiểu vì sao chúng nó xuất hiện ở nơi này.

Mà đúng lúc này, đạo sỹ nằm dưới đất cũng giật giật ngón tay, rốt cục tỉnh lại.

“Đạo sỹ?” Lục Tri Phi nhẹ nhàng gọi. Thương Tứ và Tinh quân cũng bước đến, vì vậy đạo sỹ vừa mở mắt đã thấy mình bị ba người bao vây, sửng sốt hơn nữa ngày mới phản ứng lại.


“Các… các người…”

Thương Tứ lại không cho hắn thời gian ổn định tâm tình, đi thẳng và vấn đề, “Trận pháp này là ai dạy cho ngươi?”

Đạo sỹ nghe vậy chợt trầm mặc xuống, tự bóp chặt vết thương trên cổ tay, ngậm miệng không nói.

“Trận pháp này tuy rằng huyền diệu, có thể mạnh mẽ hội tụ tiên linh thủy, thế nhưng ngươi cũng rõ ràng, loại tiên linh thủy do huyết trận tà dị mờ mịt này ngưng tụ ra, ngươi dám xác định nó hoàn toàn không có vấn đề gì sao?”

Tay của đạo sỹ không tự chủ được mà run rẩy, trong đồng tử nhất thời toát ra vẻ hoảng loạn, “Vậy làm sao bây giờ? Ta chỉ có biện pháp này!”

“Vậy ngươi nói cho ta biết, trận pháp này là từ đâu học được?”

Thương Tứ nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm, đạo sỹ trong trận giao phong ánh mắt này liên tiếp bại lui, “Ta, ta…”

Đạo sỹ bàng hoàng do dự, thần tình này của hắn cùng với bất luận người bình thường nào trong đại thế giới đều giống nhau như đúc. Mà đương sơ Chiết kiếm tiên lại là nhân vật có bao nhiêu kinh tài tuyệt diễm, hiện tại lại bình thường đến dường này, ngay cả Thương Tứ đã quen nhìn hồng trần dâu bể cũng không khỏi cảm thấy thổn thức một trận.

Đạo sỹ hít sâu một hơi, liều mạng nắm chặt tay giống như đã hạ được quyết tâm, “Trong lúc ta chuyển thế luân hồi, khi ở Minh phủ đã gặp được một người hiểu biết thứ này.”

“Minh phủ?” Thương Tứ liếc nhìn Tinh quân, Tinh quân nhíu mày, “Là ai?”

“Ta cũng không biết tên của hắn, nhưng hắn vừa liếc mắt đã nhìn ra Vô tình kiếm ý trên người ta.” Trên môi đạo sỹ lộ ra một nụ cười khổ, chậm rãi nhớ lại chuyện xa xưa trước đây.



Đó là chuyện xảy ra khi hắn luân hồi lần đầu, Tinh quân đưa hắn vào tòa tháp đảo ngược rồi liền xoay người rời đi.

Hắn biết Tinh quân hận hắn, hận hắn dồn Nam Anh vào trong hoàn cảnh như hiện tại, vì vậy hắn một chút cũng không trách Tinh quân. Hắn vốn muốn lập tức đi đầu thai chuyển thế, nhưng vừa được nửa đường lại có một người lướt ngang qua, đột nhiên lên tiếng gọi hắn.

Người nọ mặc tử sam (*áo trong ki ể u c ổ trang, màu tím), tóc xõa, trên người treo đầy xiềng xích đinh đương rung động, kẻ này lúc sinh tiền nhất định đã phạm tội nghiệt ngập trời, bằng không cũng sẽ không phải chịu hình phạt như vậy.

Ngô Nhai vốn không muốn để ý tới, bất quá người nọ chỉ dùng một câu nói đã khiến hắn phải dừng chân. Y nói: “Vô tình kiếm ý của ta vì sao lại ở trong cơ thể ngươi?”



“Y hoàn toàn không giống những kẻ khác trong tháp, người bị đọa xuống địa ngục thường là thân mang tội nghiệt, nhất định chịu đủ cực hình giày vò, thần sắc trống rỗng chết lặng. Nhưng mà hắn tuy rằng trên người không có tấc da nào lành lặn vậy mà đôi mắt vẫn trong sáng linh động, khi nói chuyện với ta thậm chí còn mỉm cười.” Đạo sỹ chỉ hồi tưởng lại cũng cảm thấy một mảnh lạnh lẽo vây quanh, tuy rằng Ngô Nhai khi đó cũng không phải là hắn, thế nhưng nụ cười của người kia lại giống như đã khắc vào tiềm thức, dai dẳng bất diệt.

Thương Tứ thiêu mi, “Trong tháp của ngươi còn có nhân vật như vậy?”

Tinh quân nhíu mi lắc đầu, lập tức hỏi: “Y nói vô tình kiếm ý là của y?”

Kỳ thực về việc Ngô Nhai đột ngột sửa thành Vô tình đạo, Tinh quân và Thương Tứ vì chuyện của Nam Anh mà cũng cố ý điều tra đã lâu. Nguyên nhân Ngô Nhai sau khi trọng thương tỉnh lại sửa thành tu Vô tình đạo là do bạch ngọc đài trong hang động này, tuy rằng bạch ngọc đài là thánh vật chữa thương, thế nhưng cũng không biết ai đã lưu lại Vô tình kiếm ý khắc sâu trong đài ngọc, kiếm ý trong lúc tình cờ thâm nhập vào tâm hải của Ngô Nhai, vậy nên mới kéo thành những việc sau này. Cho nên, Tinh quân dù có hận Ngô Nhai hơn nữa cũng không trực tiếp ra tay giết chết hắn, mà Nam Anh cũng nhờ đó có thể đạm nhiên sống tiếp.

Chỉ là, vô tình kiếm ý trên bạch ngọc đài rốt cục là do người nào để lại? Đến giờ bọn họ cũng chưa tìm được đáp án.

“Y có thể điểm rõ vị trí huyệt động, không giống nói bừa.” Đạo sỹ kể tiếp: “Sau đó y lại dạy cho ta trận pháp này, nói ta đã chịu Vô tình kiếm ý quấy nhiễu nên mới chịu kiếp nạn, đây xem như là y bồi thường cho ta. Lúc đó tuy rằng ta vẫn mang theo cảnh giác, thế nhưng vô luận là biện pháp gì, chỉ cần có thể cứu lại Nam Anh ta đều phải thử một lần. Kết quả chứng minh lời y nói đều là sự thật, trận pháp kia thực sự có thể ngưng tụ tiên linh thủy, chỉ là…”

“Chỉ là thời gian tiêu tốn quá dài.” Thương Tứ nói tiếp, “Ngươi có từng nghĩ tới, hắn có lẽ là đang cố ý kéo dài thời gian?”

“Nhưng việc ta đụng phải hắn hoàn toàn là ngẫu nhiên.”

Ngẫu nhiên? Vừa khớp? Lục Tri Phi nhíu mi suy tư một hồi vẫn không tìm được đầu mối, vì vậy cậu dứt khoát bỏ qua vấn đề này, ngược lại nắm lấy đầu mối khác trong mớ thông tin hổ lốn kia, “Không bằng trước hết nghĩ xem, nếu huyệt động này không có khí tức của tiên linh thủy, vậy chén nước kia là từ đâu mà đến?”

“Không sai.” Thương Tứ gật đầu, “Hai vấn đề này là cùng chung một gốc, có thể thông suốt một việc, việc òn lại tự nhiên cũng theo đó sáng tỏ.”

Đạo sỹ trầm mặc một hồi, nói: “Ta… Ngô Nhai ngay khi ấy cũng đã từng điều tra, tiên linh thủy rất có khả năng đến từ đài bạch ngọc.”

“Đài bạch ngọc?” Thương Tứ xoay người nhìn thoáng qua, lại tiến đến gần quan sát tỉ mỉ, ngón tay chạm nhẹ lên mặt ngọc cảm nhận hàn ý nhè nhẹ, chợt kinh ngạc nói: “Đài bạch ngọc này vậy mà không có khe hở?”

“Khe hở?” Tinh quân cũng tỉ mỉ đánh giá, “Đây là một khối đá, làm sao lại có khe hở?”

“Nếu như là một khối đá, quả thực sẽ không có khe hở, chỉ là các ngươi lẽ nào không cảm thấy hình dạng của đài bạch ngọc này rất giống một vật sao?”

Tinh quân không nhìn ra được, Lục Tri Phi lui ra phía sau vài bước, đem toàn bộ hình dạng của đài bạch ngọc thu vào trong mắt, không bao lâu đã phát hiện chỗ ảo diệu, “Quan tài.”

Khóe miệng Thương Tứ kéo ra một nụ cười, “Không hổ là Viên Viên nhà ta.”

Tinh quân trợn mắt khinh thường một chút, “Nếu là quan tài vậy liền khai quan, ngươi không phải am hiểu nhất loại việc này sao?”

“Ngươi đừng bôi nhọ thanh danh của ta.” Thương Tứ tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng động tác lại trở nên nghiêm túc hơn hẳn, trực tiếp cầm lấy thanh kiếm bên cạnh hài cốt Ngô Nhai, quay đầu nói với đạo sỹ: “Cho ta mượn dùng một chút.”

Đạo sỹ quay đầu đi nơi khác, “Tùy ngươi, nhưng Ngô Nhai lúc đó cũng từng thử qua, căn bản mở không ra.”

“Ta cũng không phải là người khác.” Thương Tứ cầm Khước Từ lên, hướng về phía đài bạch ngọc lưu loát bổ xuống một kiếm, nhưng chỉ nghe một tiếng vang giòn giả, đài bạch ngọc vẫn không hề tổn hao gì.

“Ai nha, không nghĩ tới còn rất khó gặm.” Thương Tứ nhướn mày, hơi hoạt động cổ tay một chút, “Các ngươi lui ra phía sau.”

Ba người nghe lời lui lại vài bước, chỉ thấy từ lòng bàn tay Thương Tứ cuồn cuộn tuôn ra yêu khí hắc sắc, trong nháy mắt đã bao thủ toàn bộ thân kiếm. Biểu tình của Thương Tứ rốt cục cũng theo đó trở nên nghiêm túc, nâng kiếm, hít sâu, cố sức chém xuống!

“Đang ——” Thanh âm va chạm của kim loại và ngọc thạch chấn động cả không gian, Lục Tri Phi và đạo sỹ cũng bị ép đến lui về sau vài bước, nhanh chóng bịt kín lỗ tai, mà lúc này Thương Tứ lại lần nữa dùng lực, Khước Từ bị hắc khí bao vây đột nhiên cắm ngập vào bạch ngọc đài!

Ngọc thạch vỡ nát, hàn khí trong nháy mắt từ lổ hổng trào ra ngoài.

Tinh quân phất tay áo bảo hộ Lục Tri Phi và đạo sỹ sau lưng, Thương Tứ lại không hề gặp trở ngại tiến vào trong màn hàn khí lượn lờ, nhìn thẳng vào khoảng không giữa đài bạch ngọc.

Chỉ vừa liếc mắt Thương Tứ đã giật mình tại chỗ, sau đó vài giây mới cảm thán một câu, “Chu choa, đúng là ngoài dự đoán mà.”

Nghe vậy, đám người Tinh quân bên dưới cũng liếc nhìn nhau, nhanh chóng bước qua xem, chỉ thấy trong đài bạch ngọc có hai cỗ nam thi đang nằm, hơn nữa dung mạo cả hai đều hệt như lúc còn sinh tiền, không có chút vết tích thối nát nào.

Càng then chốt chính là, Lục Tri Phi nhận được một trong hai người đó. Tên của y gọi Liễu sinh.