Yêu Quái Thư Trai

Chương 49: Tốt quá hóa lốp

Lúc Thương Tứ dẫn người trở về đã là sáu giờ tối, Lục Tri Phi nghe được thanh âm liền ra ngoài đón, chỉ thấy Thương Tứ khoanh tay trước ngực thản thản nhiên nhiên đi trước, phía sau theo bốn người và một con chó ướt sũng như vừa rời xuống nước.

“Làm sao vậy?” Lục Tri Phi nhanh chóng cầm khăn mặt đi ra, Nam Anh cũng đứng dậy.

Thương Tứ nhún vai, “Lật thuyền chứ sao.”

Ngô Khương Khương vội vàng nhảy ra từ sau lưng hắn, lên án: “Tri Phi, cậu quản ngài ấy một chút! Tứ gia nhìn chúng ta lật thuyền còn đứng trên thuyền cười chúng ta!”

Chỉ là Lục Tri Phi lại hiếu kỳ một việc khác, “Thuyền của mọi người sao lại lật?”

“Đụng vào cửa đập xả lũ.” Thương Tứ tức giận liếc nhìn Ngô Khương Khương, “Cẩn thận một chút, cả người đều là nước, làm bẫy cả sàn nhà rồi.”

“Đây cũng không phải nhà của Tứ gia ngài.” Ngô Khương Khương phản bác.

Thương Tứ nhướn mày, “Đây là nhà bạn trai của ta.”

Ngô Khương Khương cạn lời chống đỡ.

Nam Anh khúc khích bật cười, Tiểu Kiều đen mặt nhìn chằm chằm Thương Tứ và Ngô Khương Khương đang đứng phía trước, lên tiếng: “Phiền phức nhường đường một chút.”

Ngữ điệu kia giống như thực sự muốn giết người. Cậu từ nhỏ sinh ra đã là tiểu thiếu gia của nhà họ Kiều, làm sao nhẫn được bộ dạng ướt sũng như bây giờ? Không trực tiếp bùng nổ đã là rất khắc chế rồi.

Lúc này bác Ngô cũng vừa vặn dọn mâm thức ăn lên, thấy tình cảnh mọi người liền lo lắng, “Làm sao lại thành ra thế này chứ? Ai nha, mau nhanh đi tắm trước đã!”

Thái Bạch Thái Hắc nhanh như chớp chạy đến nấp sau lưng Lục Tri Phi, bác Ngô cũng không kịp thấy được, chỉ vội vội vàng vàng đi chuẩn bị khăn tắm. Vì vậy bữa cơm tối còn phải hoãn lại một chút, đợi đến khi mọi người đã thu thập thỏa đáng ngồi vào bàn cơm thì cũng đã sắp bảy rưỡi.

Bác Ngô lại hâm nóng thức ăn thêm một lần, chờ khi mọi thứ đã chuẩn bị xong mới mang mắt kính lão của mình lên, nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh Lục Tri Phi, “Vị này là…”

“Anh ấy tên Thương Tứ, vốn đi cùng bọn cháu về, bất quá có chút việc nên trì hoãn, hôm nay vừa đến.” Lục Tri Phi giới thiệu xong Thương Tứ đã lập tức đứng lên cung kính gọi một tiếng ‘Bác Ngô’, bộ dạng nho nhã lễ độ này quả thực chọc mù mắt mọi người.

Bác Ngô vội vàng xua tay, cười ha hả gọi hắn ngồi xuống.

Ngô Khương Khương không nhịn được nghĩ, bác Ngô thật đáng thương, nếu bác biết cái tên đàn ông nho nhã lễ độ trước mặt đã bắt cóc thiếu gia nhà mình, chẳng biết bác có hối hận vì mình đã không đặt một cái bàn ủi nóng lên ghế của đối phương hay không.

Sau bữa cơm tối bác Ngô cũng đi ngủ, những người trẻ tuổi thì tụ họp trong sân trò chuyện.

Thương Tứ rốt cuộc cũng rảnh rỗi nói đến chính sự, “Ta đã tìm được Trầm Thương Sinh, bất quá trong quá trình xảy ra một chút trở ngại nên hắn đã chạy thoát.”

“Hắn cư nhiên có thể chạy trốn khỏi tay Tứ gia đến tận hai lần?” Ngô Khương Khương không dám tin tưởng.

“Hắn không biết làm sao lại nhập bọn cùng một tiểu hồ ly.” Thương Tứ xoa xoa mi tâm nói: “Tiểu hồ ly kia là hậu duệ Ngân Hồ, trên tay có thẻ sách của ta.”

Một tiếng ‘Tứ gia gia’ tối qua của tiểu hồ ly thật sự đã khiến cho Thương Tứ hoài niệm một trận, hậu duệ cố nhân, trên tay lại cầm thẻ sách, Thương Tứ đương nhiên không thể làm gì với nàng, chỉ đành mang về thư trai hỏi chuyện.

Tiểu hồ ly nói nàng vừa hạ sơn năm trước, bởi vì muốn mở rộng tầm mắt nên mới đến chốn phồn hoa đô thị. Mẫu thân vì lo lắng cho nàng nên giao lại thẻ sách làm bùa hộ mạng, muốn nàng đem tín vật đi tìm Thương Tứ, tìm được một chỗ đặt chân giữa thành phố rộng lớn này.

Chỉ là trí nhớ của tiểu hồ ly cũng không tốt lắm, còn làm mất tờ giấy ghi địa chỉ của thư trai, ở trên đường đi loạn không có mục đích, mười lần có chín lần được người hảo tâm đi ngang đưa vào đồn cảnh sát. Nàng trốn thoát vài lần, lần cuối cùng trốn không thành công, bị đưa vào trại mồ côi.

Nhưng mà vừa qua một tháng nàng lại trốn thoát ra ngoài.

“Ta nói ta là hồ ly tinh, bọn họ lại không chịu tin!” Tiểu hồ ly tức giận.

Thương Tứ nhéo lỗ tai nàng hỏi: “Bao nhiêu năm nay mẫu thân của ngươi đã dạy ngươi những gì? Mở miệng ngậm miệng đều là hồ ly tinh, lông của ngươi đủ dài sao?”

“Hồ ly tinh thì chính là hồ ly tinh, sơn trư tinh sát vách cũng tự xưng là sơn trư tinh, vì sao ta không thể nói với bọn họ bản thân là hồ ly tinh?” Tiểu hồ ly nói năng lý lẽ hùng hồn.

Thương Tứ nghe mà cảm thấy đau đầu, “Được rồi, ngươi làm sao lại lăn lộn cùng với Trầm Thương Sinh?”

“Chúng ta là ở cùng một công viên nha!” Tiểu hồ ly giãy dụa trên tay Thương Tứ, nhảy xuống mặt đất khoa tay múa chân chỉ cho hắn.

Mà Tiểu hồ ly cũng là qua một thời gian quan sát mới chịu kết nhóm cùng người kia.

Buổi tối ngủ công viên thật sự quá lạnh rồi, tuy rằng nàng có một thân da lông không sợ lạnh, thế nhưng lại cảm thấy rất cô đơn. Nàng không khỏi nhớ đến cái ổ ấm áp trên núi, cùng với cái viện mồ côi tuy rằng ban đầu có vẻ kỳ quái nhưng khi hồi tưởng lại thì có cảm giác rất tốt kia.

Chỉ là mẹ đã nói làm yêu quái phải có cốt khí, nếu đã trốn ra tới làm sao còn có thể trở về chứ? Tiểu hồ ly nghĩ như vậy liền tiếp tục lưu lạc trong công viên, dần dà cùng đám chó hoang mèo hoang quanh đó đánh nhau vài trận, biến thành kẻ cầm đầu địa bàn.

Có một ngày, lão chó vàng sát vách, tên gọi tắt lão Vương nói cho nàng biết trong công viên có một hộ mới dọn tới.

Tiểu hồ ly chạy đến xem xét, là một nam nhân trưởng thành, vì vậy quyết định trước hết phải lập quy củ với đối phương, bằng không sau này dễ có chuyện phản loạn. Nam nhân rất thức thời, nộp lên một khay bánh màn thầu làm cống phẩm.

Tiểu hồ ly dùng bàn tay bẩn thỉu vỗ vỗ vai đối phương, nói: “Sau này do ta bảo kê ngươi!”


Chỉ là trải qua một thời gian quan sát, tiểu hồ ly phát hiện người kia thực sự rất kỳ quái, vừa không giống người cũng không giống yêu, mỗi ngày đều độc lai độc vãng, phần lớn thời gian đều ngồi đờ ra trên ghế dài, lẻ loi hiu quạnh. Hơn nữa hắn chưa từng kiếm thức ăn trong thùng rác như bọn họ, cũng không cần trốn đông trốn tây.

Chỉ cần Tiểu hồ ly đến gần hắn sẽ lấy thức ăn từ trong người ra chia cho nàng.

Tiểu hồ ly cảm thấy hắn là một người tốt.

“Tứ gia gia vì sao lại muốn bắt hắn chứ?” Tiểu hồ ly hỏi một câu như vậy.

Thương Tứ cũng không biết nên thuật lại chuyện khúc chiết này như thế nào, có lẽ cho dù nói ra, con tiểu hồ ly trời sinh thiếu dây thần kinh này cũng sẽ không rõ ràng được.

Nói chung, Thương Tứ bảo tiểu hồ ly tạm thời ở lại thư trai, thế nhưng tiểu hồ ly lại nói mình muốn đi tìm Trầm Thương Sinh, trên mặt biểu thị tràn đầy kiên định.

“Ta cùng hắn đã ước hẹn rõ, phải cùng nhau phiêu bạt giang hồ!”

Thương Tứ nhìn bộ dạng nói lời son sắt của tiểu hồ ly cũng cảm thấy thú vị, Nam Anh cũng chợt nhớ đến bộ dạng của Ngân Hồ kia trong Thập Vạn Đại Sơn, nói: “Ngươi cứ để nàng đi như vậy?”

“Yên tâm, ta đã lưu lại một tia pháp lực trên người nàng, nếu có nguy hiểm ta sẽ cảm ứng được. Hơn nữa ta muốn xem Trầm Thương Sinh có thật giống như lời hắn nói hay không? Chỉ là muốn bản thân biến thành một người chân chính mà thôi.”

“Vậy Liễu sinh thì thế nào?” Lục Tri Phi hỏi.

“Chuyện này phải tìm Tinh quân, có thể Liễu sinh hiện tại còn ở trong Tinh quân tháp.” Thương Tứ nói.

“Chính là tòa tháp đảo ngược kia?” Lục Tri Phi không khỏi nhớ đến con ác quỷ ngẩng đầu lần trước đã nhìn thấy.

Thương Tứ gật đầu, “Bất quá tình huống cụ thể vẫn phải chờ Tinh quân về mới rõ. Hắn không ở đây Tinh quân tháp cũng sẽ không mở cửa, trừ phi có kẻ pháp lực cao hơn cả ta mới có thể phá nổi Tinh quân tháp, bằng không hoàn toàn tạo không được sóng gió gì.”

Nam Anh nghe đến tên của Tinh quân, trên mặt lộ vẻ lo âu, “Ca ca rốt cuộc đã đi đâu chứ?”

“Yên tâm.” Thương Tứ trấn an, “Tinh quân chỉ là rời nhà một chuyến mà thôi, hắn pháp lực cao cường, sẽ không có việc gì. Hai người các ngươi vẫn luôn thích lo lắng cho nhau, ngươi lo an nguy của hắn còn không bằng lo xem đến khi nào hắn mới có thể thôi luyện đồng tử công. Có phải không nha, Tri Phi?”

Thương Tứ quay đầu nhìn về phía Lục Tri Phi, trong nụ cười mang theo mấy phần đắc ý mấy phần phong lưu.

Ngô Khương Khương lặng lẽ đứng sau lưng hắn, dùng cái miệng mấp máy một câu —— Đồ khoe khoang chết tiệt, không biết xấu hổ!

Nam Anh bị nàng chọc cười, mà trong đêm tối trăng sáng sao thưa gió thổi miên man như vậy, bộ dạng y mặc áo choàng lông dày cộm, mang kính râm lớn thực ra cũng rất khôi hài.

Khóe miệng của Lục Tri Phi cũng vì thế nhiễm một tia mỉm cười, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng và ngọn đèn lồng trên cửa thoạt nhìn phá lệ xinh đẹp. Ngón tay của Thương Tứ nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy khó nhịn, vì vậy trừng mắt liếc nhìn Ngô Khương Khương, “Các ngươi thế nào còn chưa đi ngủ?”

Ngô Khương Khương oan uổng, “Hiện tại còn chưa tới chín giờ! Tứ gia không phải đã nói mười hai giờ đi ngủ mới là hảo hán sao?”

“Ta có từng nói như vậy sao?” Thương Tứ buông tay.

“Ngài có!”

“Ta không có, mau cút đi ngủ!” Đại ma vương tức giận, tiếng quát khiến Thái Bạch Thái Hắc đang nắm lấy cổ áo lông trên người Nam Anh ngủ gật giật mình thức dậy, hai bé mập mơ mơ màng màng giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt mếu máo.

“Ngủ tiếp đi.” Nam Anh xoa xoa đầu hai bé, chậm rãi đứng dậy, “Ta về phòng trước, tối nay Thái Bạch Thái Hắc ngủ cùng ta.”

Tiểu Kiều cũng đi theo, còn cầm một đĩa bánh ngọt trên bàn làm thức ăn khuya cho Sùng Minh.

Ngô Khương Khương chậm rãi ngộ ra, cũng nhanh chóng chạy trốn, vừa chạy đến phân nửa còn quay đầu mờ ám giơ giơ hai ngón tay cái với Thương Tứ —— nỗ lực lên!

Lục Tri Phi cái gì cũng thấy được, cái gì cũng lĩnh hội vì vậy bản thân cũng đứng lên quyết định trở về phòng. Chỉ là vừa quay người lại đã thấy Thương Tứ vốn ngồi ở cạnh mình đã nhích người đến gần, đôi mắt sáng quắc nhìn sang.

Phảng phất nếu cậu không chịu nói với hắn, hắn có thể nhìn như vậy đến thiên hoang địa lão.

Khí tức giao hòa, không giang lắng đọng.

Lục Tri Phi cảm giác mình giống như một con thỏ bị mãnh thú để mắt tới, đôi mắt sâu không thấy đáy của đối phương nhìn chằm chằm vào cậu, dùng hơi thở hắc ám trên người vây quanh không lưu lại nửa phần khả năng chạy trốn, trên gương mặt người kia còn viết đầy ba chữ —— Muốn ăn ngươi, muốn ăn ngươi, muốn ăn ngươi, muốn ăn ngươi.

Lục Tri Phi theo bản năng nín thở, thân thể dính sát vào lưng ghế, lỗ tai đỏ ửng, da đầu tê dại.

Thương Tứ chậm rãi áp sát, hai tay chống lên tay vịn chiếc ghế Lục Tri Phi đang ngồi, rất tự nhiên hôn lên đôi môi hắn tưởng nhớ đã lâu, cười khẽ, cạy môi đối phương ra, thuận tiện giúp Lục Tri Phi sắp nhịn thở đến chết bồi thêm một hơi.

Lục Tri Phi như thế này thật sự quá đáng yêu, bộ dạng cứng người trên ghế chỉ có thể ngửa đầu cho hắn hôn cũng rất đáng yêu.

Thương Tứ có chút không kềm giữ được, yêu lực phập phồng theo sự ba động của nội tâm, tách trà bên cạnh liền rắc một tiếng vỡ thành hai nửa.

Gió đêm phơ phất, bóng cây lay động.


Thương Tứ nhanh chóng dừng lại, khẩn trương xem xét Lục Tri Phi có bị tổn thương hay không, đợi khi thấy cậu hoàn hảo vô sự mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn ôm Lục Tri Phi còn đang thở hào hển vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng đối phương, siết chặt vòng tay, “Xin lỗi, ta có chút không dừng được.”

Lục Tri Phi vùi đầu vào hõm vai Thương Tứ, trong nháy mắt vừa rồi, khí tức của người này thực sự đã ép cậu đến không thể cử động, đây là sự mạnh yếu trời sinh khác biệt giữa người và yêu. So sánh với một lão bất tử không biết đã sống bao nhiêu năm, nhân loại quả thực quá yếu ớt.

Yếu ớt giống như một kiện đồ sứ mỏng manh dễ vỡ.

Thế nhưng Lục Tri Phi lại ngẩng đầu, nói: “Anh lại hôn tôi một chút.”

“Không sợ?” Thương Tứ hỏi ngược lại.

“Không sợ.” Lục Tri Phi nói, chủ động vươn người lên chặn môi Thương Tứ. Dưới ánh trăng, Thương Tứ có thể thấy rõ hàng mi hơi run rẩy của thanh niên bên dưới, cùng với viền mắt vừa nãy bị khí thế của hắn ép đến có chút hơi phiếm đỏ.

Tâm hải của Thương Tứ lần nữa gợn sóng, bất quá lúc này hắn lại rất cẩn thận.

Cẩn thận dùng khí tức của mình bao vây lấy đối phương, cảm nhận cái loại cảm giác đầu lưỡi tê dại và hương vị ngọt ngào say lòng người này. So với rượu trái cây bí chế ủ hơn nghìn năm của đám linh hầu kia còn đượm hương hơn mấy phần, so với bàn đào hắn từng ăn trên núi Côn Lôn còn phải ngon ngọt.

Lục Tri Phi làm sau có thể đáng yêu như vậy? Ăn ngon như vậy?

Đợi về nhà hắn nhất định phải đem vấn đề này viết vào《Những câu nói chưa được giải đáp của đại thế giới》

“Uhm…” Lục Tri Phi dùng sức đập vào lưng Thương Tứ một chút.

Thương Tứ còn tưởng rằng mình làm đau đối phương, nhanh chóng thả ra, dùng bàn tay dày rộng vuốt ve gò má ửng đỏ của Lục Tri Phi, “Khó chịu?”

Lục Tri Phi hổn hển hít thở, lắc đầu muốn nói lại thôi. Thương Tứ nghi hoặc truy vấn, càng lúc càng áp sát, cuối cùng Lục Tri Phi mới phân bua một câu, “Một lần hôn, không nên kéo dài như vậy.”

Anh tưởng đang chạy marathon đường dài sao?

“Vì sao?” Thương Tứ không hiểu, áp gương mặt ra vẻ ủy khuất của mình vào vai đối phương.

“Không có vì sao.” Lục Tri Phi quay mặt chỗ khác.

Thương Tứ nở nụ cười vươn tay nâng cằm Lục Tri Phi, “Tri Phi ngoan, em không nói ra lý do thì làm sao có thể khiến người ta tin tưởng chứ?”

“Tốt quá hoá dở.” Lục Tri Phi nói, gạt tay Thương Tứ ra, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Thương Tứ đuổi theo, “Em cứ chìu ta một chút thì làm sao vậy?”

“Không được.” Lục Tri Phi hạ quyết tâm không thể cưng chìu, bước chân bất chợt rảo nhanh hơn, vừa vào phòng đã đóng sầm cửa lại chặn Thương Tứ ngoài cửa.

Thương Tứ bất đắc dĩ ghé vào bệ cửa sổ nhìn vào trong phòng, “Thiếu niên lang, làm như vậy một chút cũng không đáng yêu.”

Sau đó Lục Tri Phi lại đi tới, dứt khoát đóng cửa sổ.

Cậu xoay người, ngược sáng, trên mặt mới lặng lẽ hiện ra một rặng mây đỏ, trong mắt mang theo một tia khổ não. Nếu thời gian hôn của Thương Tứ đều dài như vậy, sau đó… sau đó khi làm ‘chuyện kia’ phải làm sao bây giờ?

Tiền đề của dũng cảm chính là, phải còn sống để thực hiện —— Ngạn ngữ Lục Tri Phi.



Bên kia, gió lạnh thổi quét qua công viên, ngày hè khô nóng giống như còn rất xa xôi.

Đám chó mèo hoang kết thúc một ngày kiếm ăn trở về đều tự tìm đến góc quen thuộc nằm xuống, đợi mặt trời ngày mới mọc lên. Có vài con chó có lẽ lá gan tương đối lớn, do dự tiến gần cô bé đang nằm co thành một đoàn trên ghế dài, nhẹ nhàng rên rỉ vài tiếng phảng phất đang cất lời chào hỏi.

Cô bé thức dậy, xoa mắt ngồi lên. Nàng nhìn bốn phía không thấy được người trong kỳ vọng thì có hơi ủ rũ, nhưng cũng rất vui vẻ xoa xoa đầu đứa này một cái, vuốt vuốt lưng đứa kia một cái, sau đó lôi hai túi thức ăn khô của chó mèo từ dưới ghế dài ra, sắc mặt mang theo kiêu ngạo đắc ý, “Nhìn xem! Ta dùng tiền Tứ gia gia cho để mua đấy!”

Đám chó mèo không biết Tứ gia gia là ai, bất quá chỉ cần có đồ ăn chúng đã rất vui rồi.

Cô bé thấy bọn chúng ăn rất hài lòng thì hơi nhíu lại đôi hàng mi xinh đẹp, kềm lòng không đặng vốc một nắm thức ăn cho chó lên ngửi ngửi, hỏi con chó lão Vương bên cạnh: “Cái này… thực sự ăn ngon như vậy sao?”

“Uông (ăn ngon)!” Lão Vương ra sức ngoắc cái đuôi.

Cô bé nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị cho hạt khô vào miệng, chỉ là ngay lúc này lại có một bàn tay đưa đến ngăn cản nàng, “Đừng ăn.”

Cô bé quay đầu lại, đuôi lông mày kinh kỷ cong cong, “Ngươi đã về rồi!”

“Ừ.” Trầm Thương Sinh đáp lời, ngồi xuống băng ghế bên cạnh.

Cô bé phủi phủi tay nhảy qua ngồi bên cạnh hắn, chớp chớp mắt chống cằm nhìn sang.

Một lát sau, Trầm Thương Sinh nhịn không được hỏi: “Ngươi tại sao lại về đây? Đi theo Thương Tứ sẽ sống sung sướng hơn.”

Cô bé nghe vậy lại rất tức giận, từ trên ghế nhảy xuống chống nạnh nhìn hắn, “Chúng ta không phải đã thỏa thuận sẽ đối xử tốt với nhau sao? Mẫu thân nói làm việc không thể bỏ dở nửa chừng! Hành tẩu giang hồ quan trọng nhất chính là nghĩa khí và uy tín!”

Trầm Thương Sinh thực sự không hiểu rõ nghĩa khí và uy tín đến tột cùng là cái gì? Còn cô bé này thì sao? hẳn là cũng không hiểu rõ đâu.

Cô bé thấy hắn không ngói lời nào liền ngồi lại xuống ghế, cùng Trầm Thương Sinh sóng vai nhìn ánh đèn từ khu dân cư cách đó không xa.

Một lát sau, nàng bỗng nhiên nghĩ ra một việc, “Được rồi, nhân loại đều có nhà ở, chúng ta cũng đi mua một căn nhà lớn có được hay không? Muốn phải cực cực cực lớn! Sau khi mua nhà rồi chúng ta cũng sẽ trở thành nhân loại!”

Trầm Thương Sinh nhìn cô bé đang kích động khoa tay múa chân, nói: “Không đủ tiền.”

“Tiền của nhân loại từ đâu ra?”

“Đi làm.”

“Vậy ngươi đi làm đi.”

“…”

“Nếu không ta đi tìm Tứ gia gia mượn?”

“Không cần.”