Yêu Quái Thư Trai

Chương 42: Hung sát

Thương Tứ thực sự đang rất phiền não.

Phương diện thứ nhất chính là, Lục Tri Phi không chịu bỏ cuộc, mỗi ngày đều đến thư trai điểm danh, Thương Tứ cũng không thể thực sự hạ ngoan tâm đá người ra ngoài. Huống hồ, Lục Tri Phi còn được những người khác trong thư trai che chở.

Mà một phương diện khác chính là, hai bé mập mỗi ngày đều quấn lấy chân hắn làm nũng, nói “Muốn Lục Lục, muốn Lục Lục mà!”, Ngô Khương Khương cũng tràn đầy khí thế bà mối, người duy nhất còn bình tĩnh một chút chính là Tiểu Kiều, chỉ là mỗi lần nhìn đến đối phương cũng giống như đang nói: ‘Chuyện của các ngươi ta ân chuẩn, mau khấu đầu tạ ơn đi thôi’.

Vì vậy Thương Tứ liền đi tìm Nam Anh uống rượu, chỗ Nam Anh rốt cục cũng không còn ai nhắc đến chuyện của Lục Tri Phi. Chỉ là lại vừa vặn thời điểm xuân về hoa nở, Nam Anh dựa vào cửa sổ nhìn hoa ngoài đình viện, đột nhiên có chút nhớ nhà.

“Đã nhiều năm chưa trở về xem lại, cũng không biết bên kia hiện tại là bộ dáng gì.”

“Muốn trở về nhìn sao?” Thương Tứ hỏi.

“Tứ gia mang ta đi?”

Thương Tứ dốc hết chung rượu, nói: “Lúc này thiên khí sinh động, là cơ hội tốt để đạp thanh. Huống hồ vào mùa này ước chừng là thời điểm Giang Nam đẹp mắt nhất, đi xem cũng không sai.”

Gương mặt của Nam Anh khó được toát ra một tia nhảy nhót, “Thật tốt quá, cũng đã sắp đến ngày một tháng năm rồi, Tri Phi nói không chừng cũng phải về nhà. Chúng ta có thể cùng đi.”

“Gọi y làm gì.” Thương Tứ nhướn mày.

Nam Anh nở nụ cười, “Tứ gia không nên nhỏ mọn như vậy mà.”

Thương Tứ từ chối cho ý kiến, vả lại lúc nãy Nam Anh cũng đã nhanh tay truyền tin đi rồi. Không đến nửa ngày sau, lớn nhỏ trong thư trai đều biết tin được xuôi nam đạp thanh, cả đám đều hưng phấn như học sinh tiểu học được đi dã ngoại bên ngoài.

Ngô Khương Khương nhiệt tình mời Lục Tri Phi cùng đi, Lục Tri Phi nhìn thoáng qua Thương Tứ, nói: “Vậy làm phiền mọi người. Đúng rồi, mọi người đã tìm chỗ dừng chân chưa? Nếu như vẫn chưa có thì hãy đến nhà của tôi đi.”

“Wow wow wow, là đại trạch viện tam tiến sao?! Tốt tốt tốt! Còn rộng hơn thư trai của chúng ta nữa!” Ngô Khương Khương rất là kích động.

Hai bé mập nghe vậy cũng rất háo hức, “Căn phòng lớn! Căn phòng lớn!”

Thương Tứ giận đến lông mày cũng lệch đi, “Các ngươi chê chỗ của ta chật hẹp phải không? Ngại chật thì hôm nay liền lập tức dọn ra ngoài cho ta!”

Thái Bạch Thái Hắc nhanh chóng trốn ra sau lưng Lục Tri Phi, chỉ để lộ cái đầu, “Căn phòng lớn, có ao nước lớn!”

Lục Tri Phi mỉm cười, “Hôm nay tôi liền gọi điện trở về nhờ người thu xếp một chút.”

Thương Tứ vốn định cự tuyệt không đến, chỉ là nhìn bộ dạng cao hứng của Ngô Khương Khương và Thái Bạch Thái Hắc, lời từ chối đã lên tới khóe miệng cũng đành nuốt xuống. Coi như xong, lần này tiện thể đến xem ba ba của Lục Tri Phi, nghe nói gốc ngân hạnh đó một năm lại không bằng một năm, có lẽ Nam Anh có biện pháp khiến gốc cây kia lần nữa khôi phục sinh cơ.

Đến lúc đó mới hoàn toàn phủi sạch cũng không chậm trễ.

Thương Tứ bất đắc dĩ lắc đầu, chắp tay sau lưng bước lên cầu thang.

Thế giới trong sách vẫn tường hòa như mấy hôm trước, chỉ là một cỗ tường hòa này dường như lại che giấu chút khí tức khác trường. Thương Tứ chậm rãi dạo trên đường lớn, đột nhiên phát hiến một mảnh tiền giấy trên mặt đất, lông mày hơi nhíu lại.

Nhà ai làm tang sự?

Trong lòng Thương Tứ dâng lên nghi hoặc, về đến thư điếm lại phát hiện ván cửa bị người phá vỡ, hắn không khỏi hơi cau mày, dùng tay chạm nhẹ vào phần cửa bị vỡ, hơi mất kiên nhẫn huýt sáo nhẹ một tiếng.

Lúc này, Đổng lão bản từ cửa hàng son phấn bên kia đường vội bước qua, “Ông chủ Thương đã về rồi!”

“Có chuyện gì xảy ra thế này? ” Thương Tứ hỏi.

“Hôm qua nơi này có người ẩu đả, cũng không biết thế nào lại phá hủy ván cửa? Bất quá, tuy rằng nói lần này chỉ là tai bay vạ gió nhưng rốt cuộc cũng là xui xẻo, ta khuyên huynh đệ vẫn nên sớm đến đạo quan trên núi thỉnh đạo trưởng làm phép cúng bái mới tốt, miễn cho cửa tiệm dính xui không tốt cho việc buôn bán.” Đổng lão bản thân thiết đề nghị.


Thương Tứ lại nghe có chút hăng hái, “Vì sao lại nói là dính xui?”

“Huynh đệ còn nhớ Liễu sinh chứ? Là vị thư sinh thường xuyên ghé qua chỗ huynh đệ, hôm qua chính là y bị người khác đánh ở nơi này. Chậc chậc, đám người kia hạ thủ còn rất nặng, hài tử Liễu sinh này coi như cũng đủ thảm, thật vất vả mới thi đậu tú tài, hiện tại cũng không biết có thể đứng dậy được hay không. Bất quá như vậy còn chưa đủ, huynh đệ có thấy tiền giấy trên đường không?” Đổng lão bản bỗng nhiên thay đổi chủ đề, tiến đến bên cạnh Thương Tứ nhỏ giọng nói: “Kẻ ra tay đánh người kia, đã chết!”

“Đã chết?”

“Không phải là như vậy sao, liền chính vào tối hôm qua, ở dưới chân núi, có người nói nơi đó có ác điểu lui tới, đem cả người hắn đều xé thành mảnh nhỏ! Còn có người nói là phải dùng túi mang về!”

Đổng lão bản nói xong cũng không nhịn được rùng mình một cái, phảng phất giống như đã tận mắt nhìn thấy.

Thương Tứ cám ơn sự chỉ điểm của đối phương, sau đó gập người nhặt một tấm gỗ bị vỡ lên nhìn. Có thể đánh ván cửa của hắn vụn đến như vậy, xem ra hai bên hận thù rất lớn. Nghĩ thế, Thương Tứ lật qua lật lại tấm gỗ xem xét, vết máu khô chạm vào ánh mắt.

Hắn lập tức hỏi: “Người chết kia là ai?”

“Là công tử Huyện thái gia, vị này ngày thường cuồng vọng tự đại, hoành hành vô kỵ, lần này rốt cục cũng coi như gặp phải báo ứng. Vì vậy, Thương lão bản, tôi thấy huynh vẫn nên nhanh chóng đổi ván cửa đi, sau đó thỉnh một vị tiên gia đạo trưởng đến nhìn kỹ, miễn cho gặp tai họa.”

Thư phòng, công tử Huyện thái gia, Liễu sinh, ác điểu, xé nát thi thể, thật đúng là quá mức vừa vặn.

Thương Tứ lập tức bái biệt Đồng lão bản, cũng không để ý đến mấy tấm ván cửa kia, xoay người tùy tiện mua một phần lễ vật trên đường, đương nhiên bình thản hướng về phía nhà của Liễu sinh.

Chưa kịp vào cửa, Thương Tứ đã nghe được tiếng gào khóc của phụ nhân.

Trong tiếng khóc thô lệ còn mang theo một tia đau khổ phẫn hận quanh quẩn trong phòng nhỏ. Thương Tứ đứng ngoài hàng rào nhìn phụ nhân quỳ gối trên mặt đất lôi kéo vạt áo một vị lang trung đau đớn cầu xin.

Chỉ là trên mặt lão lang trung cũng tràn đầy u sầu, “Không phải ta không chịu giúp, chân của Liễu tú tài ta quả thực bất lực. Nhà các người vẫn nên sớm cõng y lên núi thôi, nghe Thải Vi chân nhân y thuật cao mình, có thể sẽ cứu được y.”

“Đa tạ, đa tạ!” Phụ nhân vội vã dập đầu, sau đó lập tức đứng dậy chạy vào trong phòng, “Cha thằng nhỏ à, nhanh lên, chúng ta đưa Sinh Sinh lên núi!”

Trong phòng nhất thời một mảnh rối ren, chỉ chốc lát sau, một nam nhân vẻ ngoài chân chất cõng Liễu sinh còn đang hôn mê ra ngoài, phụ nhân nọ thì cầm một cái hành trang nhỏ cùng áo tơi đi ngay bên cạnh.

Thương Tứ tránh sang một bên, đợi hai người đi khỏi mới bước vào nhà, đem lễ vật đặt lên bàn.

Chuyện này nơi chốn lộ ra một tia cổ quái, nói ví dụ như Liễu sinh ngày thường vẫn là một thư sinh nhu thuận, làm sao có thể kết thù lớn như vậy với công tử Huyện thái gia? Mà vị công tử kia ban ngày vừa mới đánh người trút giận, thế nào đến tối liền muốn chạy ra chân núi?

Cách chết bị dã thú xé thành mảnh nhỏ này, thật đủ thảm thiết mà.

Người đầu tiên Thương Tứ hoài nghi chính là Trầm Thương Sinh.

Liễu sinh bị đánh trọng thương đến mức hôn mê, kẻ đánh người ngay tối đó liền chết oan chết uổng, cái này không phải báo ứng mà càng giống với trả thù. Chỉ là Thương Tứ nhìn quanh một vòng, dễ dàng tìm được bản chữ mẫu mà Liễu sinh sao được trên án thư, lại phát hiện Trầm Thương Sinh hiện tại còn chưa thể chân chính tụ hóa. Nói cách khác, Trầm Thương Sinh cho dù đã nhân bản chép tay này mà sống lại thì vẫn còn bị vây trong trạng thái mê man chưa tỉnh, tự nhiên không thể ra ngoài giết người.

Chẳng lẽ thật đúng là trùng hợp?

Thương Tứ có chút hồ nghi, bất quá có phải trùng hợp hay không, chỉ cần đi nghiệm chứng một chút liền biết.

Ra ngoài dùng chút sức hỏi thăm, Thương Tứ liền biết được địa điểm vị công tử Huyện thái gia nọ ngộ hại. Bước đến vừa nhìn, tiền giấy đầy đất, vết chân lộn xộn, cả hiện trường đều đã bị phá hỏng.

Nơi đây là bên cạnh bờ suối, ngẩng đầu có thể thấy bóng núi xanh ngắt, nước suối là từ trên núi chảy xuống, trong vắt mát lành. Đêm qua có một cơn mưa, vì vậy toàn bộ vết máu trên mặt đất đều đã bị nước mưa cọ rửa hoặc là thấm vào bùn đất, dấu chân của ác điểu quả thực cũng có, rất sâu, vì vậy vẫn còn khá nguyên vẹn, chỉ là thoạt nhìn không phải chỉ có một con.

Thương Tứ nâng tay phải lên, văn tự kim sắc xoay tròn trên đầu ngón tay, thời gian bắt đầu chảy ngược.



Giờ Tuất, trăng treo cành liễu.


Thân ảnh của người bị hại, Tiền Dũng, xuất hiện bên bờ suối, gã hết nhìn đông lại nhìn thây, thần sắc mang theo vẻ chờ mong kích động, tựa hồ đang đợi ai đó.

Thời gian trôi qua một nén nhang, người gã chờ còn chưa tới, không khỏi có chút nóng nảy, đi tới đi lui bên dòng suối.

Dưới ánh trăng, Thương Tứ thấy người nọ lấy một thứ gì đó ra khỏi ngực xem xét nhiều lần. Từ xa nhìn có vẻ là một tấm khăn tay, khăn tay của nữ tử.

Tiền Dũng rất quý trọng tấm khăn tay kia, vẫn luôn nắm chặt trong tay, thỉnh thoảng còn đặt nên mũi ngửi, phảng phất trên tấm khăn nọ còn mang theo hương thơm cơ thể của chủ nhân. Ngay tại lúc này, từ trong rừng rậm bỗng nhiên truyền đến một chuỗi tiếng động kỳ dị.

Tán cây lay động, thanh âm cành khô bị giẫm đạp hoặc mơ hồ hoặc rõ ràng truyền vào lỗ tai Tiền Dũng, khiến gã không khỏi khẩn trương, gương mặt lộ vẻ trù trừ, tựa hồ đang nghĩ xem có nên rời đi hay không.

Nhưng ngay khi gã còn chưa đưa ra câu trả lời, trong đêm tối một con thú dữ nanh dài hung mãnh đã nhảy ra khỏi rừng, rất nhiều lá cây đều bị cuốn theo cơn gió từ cú nhảy của con quái vật bay lượn phấp phới dưới ánh trăng.

Sự kinh hoảng mở rộng trong đồng tử của Tiền Dũng, gã hét thảm một tiếng rạch vỡ trời đêm, tấm khăn tay kia theo gió bay đi, lọt vào trong tay Thương Tứ.

Thương Tứ hơi nhìn thoáng qua liền nhíu mày. Chỉ thấy dưới góc khăn có thê một đóa mẫu đơn cùng hai chữ Tâm nương, mà ở chính giữa khăn đột ngột xuất hiện thêm một hàng chữ nhỏ —— Giờ tuất đêm nay, gặp tại bờ suối dưới chân núi.



Thoáng một chớp mắt, thân ảnh của Thương Tứ đã xuất hiện trong thư điếm, nhanh tay mở ngăn kéo dưới quầy lại phát hiện bên trong rỗng tuếch. Vì vậy tấm khăn Tiền Dũng vẫn cầm trên tay chính là lấy từ nơi này.

Như vậy, vụ đánh nhau phát sinh trước cửa thư điếm buổi sáng rất có thể không phải là vô tình.

Trong đầu Thương Tứ chợt hiện ra một suy đoán đáng sợ, hắn giận đến tái mặt nâng tay phải lên, thời gian lần nữa đảo ngược. Hắc ám lui đi, quang minh trở về, bên ngoài thư điếm truyền đến thanh âm náo nhiệt, không bao lâu sau có tiếng đánh nhau vang lên.

Thương Tứ vẫn đóng chặt cửa, xuyên qua khe hở quan sát tình hình bên ngoài.

Chỉ thấy Liễu Sinh bị mấy kẻ bộ dạng côn đồ vây lại, mà kẻ tên Tiền Dũng kia lại đứng về phe của lưu manh, ánh mắt mỉa mai nhìn Liễu sinh. Liễu Sinh nắm chặt quyền, thân ảnh gầy yếu đơn bạc khẽ run nhưng lưng vẫn trạm đến thẳng tắp, ánh mắt của y lướt qua mấy tên côn đồ rồi chăm chú dừng lại trên người Tiền Dũng, “Tiền Dũng, hiện tại ta đã là tú tài, có công danh trên người, ngươi không thể tùy tiện đánh ta!”

Tiền Dũng lui lại một bước, nói, “Ai nói ta muốn đánh ngươi? Là bọn họ muốn đánh ngươi, liên quan gì đến ta?”

“Ngươi!” Liễu sinh phẫn nộ.

“À, nếu như ngươi chịu van xin ta, ta có thể giúp đỡ ngươi nói một tiếng với bọn họ, để khi bọn họ hạ thủ có thể bớt dùng chút sức. Thế nào?” Tiền Dũng khoanh tay.

Nhưng Liễu Sinh chỉ là mím môi, lời cầu xin hoàn toàn không hề thốt ra.

Thần sắc Tiền Dũng hiện ra một tia bất mãn, mấy tên côn đồ thấy vậy liền trực tiếp xông lên đánh người. Liễu Sinh vừa bị đánh thân thể đã không chống đỡ được ngã rạp xuống, mà lúc này xung quanh cũng đã có không ít người tụ tập.

Tiền Dũng nhìn đám người xung quanh ‘Hừ’ một tiếng, gã cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ là vừa muốn bỏ đi lại nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của Liễu Sinh đang nhìn chằm chằm mình.

Liễu Sinh đã bị đánh đến mặt đầy máu, nhưng vẫn gượng ngẩng đầu gắt gao nhìn theo gã, “Cho dù hôm nay ngươi có đánh chết ta, ta cũng không để ngươi toại nguyện! Người như ngươi vậy căn bản không xứng có công danh!”

“Ngươi nói cái gì?” Tiền Dũng thoáng cái đã bị những lời này chọc giận, đẩy mấy tên côn đồ ra, trực tiếp nắm cổ áo của Liễu Sinh, “Ngươi thật sự muốn chết đến vậy sao? A? Ngươi cho rằng thi đậu tú tài là giói lắm sao? Được công danh rồi chỉ sợ sẽ đánh mất cái mạng nhỏ của mình!”

Thân thể của Liễu Sinh tàn tạ như một tấm vải rách bị gã chộp lên, sắc mặt trắng bệch, hai chân đã hoàn toàn không thể cử động.

Thương Tứ đứng trong cửa nghe được rõ ràng, chuyện này chỉ sợ còn liên lụy đến một vụ án khác —— Gian lận trường thi. Liễu Sinh không muốn phối hợp nên mới rơi vào kết quả này.

Thế nhưng…

Chuyện khiến Thương Tứ càng khiếp sợ hơn chính là, hắn tận mắt nhìn thấy Liễu Sinh đã bị đánh đến gần hôn mê lén lút nhét tấm khăn tay kia vào lòng Tiền Dũng.

Hơn nữa còn không bị ai phát hiện.

Thương Tứ hơi nheo mắt lại, hắn ngửi được trên tấm khăn này có một tia hương vị như có như không, suy nghĩ lập tức thông suốt, nếu là như vậy mọi chuyện đều đã hợp lý.

Hắn xoay người rời đi từ cửa sau của thư điếm, không lâu sau đã có mặt trên Chung Nam sơn.

Bên trong đạo môn, cha mẹ Liễu Sinh quỳ gối trước mặt một vị đạo nhân thân mặc áo bào màu nhạt, đầu đội liên hoa quan, hai người liên tục dập đầu cầu xin, “Chân nhân, xin chân nhân hãy cứu nhi tử của chúng tôi! Hài tử vừa thi đậu tú tài, nếu đôi chân bị tàn phế lại không biết làm sao cho phải! Chân nhân, van cầu ngài thương cảm Sinh Sinh nhà chúng tôi, một hài tử tốt như vậy vì sao lại phải chịu tai nạn này chứ…”

Ánh mắt chuyển vào nội viện, Thương Tứ đứng trên tường rào, từ trên cao nhìn xuống phiến cửa sổ đã mở hơn phân nửa.

Bên trong cửa sổ, Liễu Sinh đã tỉnh, đang dựa vào tường xuất thần nhìn về rừng lá đỏ ngoài cửa sổ. Trong ánh mắt của y có những gì? Là mê man với tương lai? Là phẫn sau khi bị đánh gãy chân? Hoặc là sự đau đớn dằn vặt không chịu nổi?

Không, những thứ này một chút cũng không có

Tròng mắt y hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến gần như quỷ dị.

Sau đó y mỉm cười, bởi vì, hết thảy đều đang tiến hành theo kế hoạch.