Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá

Chương 7: Coi như không có cái gì

Lại còn có những bài giống y như trong đề, chỉ khác số liệu. Tối trước khi thi Tư Du còn khoanh lại cho hắn những câu cần chú ý kĩ, hôm sau liền ra ít nhất là một trong số đó. Hắn nghi ngờ người ra đề là cô, làm sao lại nắm rõ như vậy? Bất quá, hắn cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng không có hỏi nhiều, người giỏi đương nhiên tư duy cũng hơn người

Biết lớp không có ai phải dưới trung bình, Tư Du tự hiểu hắn đã qua kì thi lại. Mặc dù khi biết kết quả, Tử Ngạn vẫn không khỏi mừng rỡ chạy đến khoe với cô, nhưng cô một chút nhướng mày cũng không có, mặt vẫn lạnh như nước đá. Thấy vậy, hắn cũng không để ý, tiếp tục ăn mừng với đám bạn. Anh Thi nghe được từ hắn, hắn là nhờ học kèm với cô nên kết quả mới tốt thế này, liền trở nên tức giận

- A, Tư Du.... - giờ ra về, hắn định mời cô đi ăn một bữa, vốn là muốn trả ơn. Nhưng mà Anh Thi lập tức kéo lại, đám bạn liền rủ rê hắn đi đập phá quẩy nhẹ, ăn mừng hắn oanh liệt trở về từ trường thi

Chưa kịp nói câu tiếp theo, cô quay lại, bóng dáng hắn đã không thấy đâu. Tư Du tiếp tục đi bộ đến siêu thị. Hôm nay Đông Hạo cùng ăn mừng với bạn bè khi kết thúc xong kì thi. Trường nó thi trễ hơn trường cô vài tuần. Cùng lắm, cô sẽ đến siêu thị kiếm thứ gì đó ăn, hoặc là không, đến đó trực tiếp làm việc

Tư Du cô hoài nghi mình bị ảo giác, lại còn nghe thấy tiếng hắn gọi, nhưng lại không thấy hình bóng hắn đâu cả. Lâu ngày, nếu như có nghe ai gọi tên, cô cũng sẽ không quay lại nữa. Không biết trong lòng lại sinh chán ghét. Đúng rồi, người ta lợi dụng xong thì sẽ bỏ đi, cô cũng như vậy. Dẫu sao, chỉ là cô biết ơn hắn nửa đêm đưa em trai cô đi bệnh viện

Chuyện đã kết thúc, cô cũng trút bỏ được phiền muộn. Như vậy, tên kia từ sau này sẽ không quấn lấy cô nữa, cuộc sống cũng sẽ trở về bình thường như xưa, tĩnh mịch như xưa,....cô quạnh như xưa


Nghe tiếng nhốn nháo ngoài đường lớn, cô không khỏi ngẩng đầu, lập tức tứ chi rục rịch, Tư Du ngồi phịch xuống dưới quầy tính tiền. Tử Ngạn cười lớn nhìn vào trong cửa hàng, cảm giác có thứ gì đó, nhưng lại không thấy cái gì, cho nên cũng nhốn nháo đi qua. Ồn ào kết thúc! Cô biết bọn họ đã đi. Mà tại sao, cô lại phải trốn chứ?

Hoài nghi như vậy, nhưng Tư Du không có đủ dũng khí đứng dậy. Chỉ ôm lấy gối mình ngồi im. Làm ơn, biến khỏi tầm mắt của cô đi. Nếu hắn thấy cô làm việc ở đây, hẳn là sẽ đi vào chào hỏi, mà cô không muốn làm như quen biết hắn, cũng không muốn gặp lại đám bạn cợt nhả của hắn nữa. Đám người đó, thật vô lễ!

Nghĩ lại, hắn cũng không khác gì bọn họ. Tự tiện xen vào đời tư người khác, tự tiện làm đảo lộn cuộc sống người khác. Mà hắn nhìn theo cách ăn mặc cũng biết là công tử nhà giàu, hóa ra chỉ khoác bên ngoài vẻ rạng ngời giả tạo, cố gắng làm bạn với thật nhiều người, tỏ vẻ thân mật, hóa ra cũng chỉ là lợi dụng

Tư Du bất giác cảm thấy chua xót. Xong rồi, thật may người kia đã đi qua cuộc đời cô, suýt chút nữa lại khiến cô lầm tưởng. Thật may, hắn xuất hiện rồi rời đi cũng thật may, dặn cô nhớ rằng tấm lòng này mười mấy năm cũng muốn như ngủ quên, đừng dễ dàng tin vào người khác. Đã hiểu rõ, Tư Du đứng dậy tiếp tục bày ra bộ mặt sắc lạnh, tiếp tục làm việc của mình, tiếp tục....tồn tại....

Hồ Huân ăn cơm nhai chóp chép, mắt đăm đăm nhìn bạn học đang ngồi ăn cơm một mình đằng kia, gương mặt ngàn năm vẫn như một. Hắn vẫn không hiểu nỗi, người như vậy lại chịu giảng bài cho tên tiểu tử bạn hắn. Liếc mắt nhìn Tử Ngạn, hắn mở miệng:

- Tử Ngạn, mình hỏi cậu, cậu làm sao thuyết phục được Lương tiểu thư kia vậy? - Hồ Huân nheo mắt nhìn hắn

- Tư Du á? - nghe đến vậy, mắt hắn sáng ngời, quay đầu nhìn cô phía sau. Mắt cười tươi đến híp lại thành một đường. Hồ Huân mày nhíu chặt

- Có gì đáng cười sao? Mình nói thật, nếu có ở cạnh cậu ta cả ngày mình cũng không nặn nổi một cái nhếch môi - Hồ Huân nhàn nhạt nói


- Đâu có, ở bên cạnh cậu ấy rất buồn cười - hắn trái lại phản bác - đó là cậu không biết

- Tóm lại là làm thế nào?

- Mình đưa em trai cậu ấy đến bệnh viện, cậu ấy trả ơn giúp thôi

- Làm sao lại giúp được em trai cậu ấy? Còn có em trai? - Hồ Huân tròn mắt, cơm trong miệng còn rơi ra ngoài. Tử Ngạn thấy ý tứ vụng về của hắn ta thì lắc đầu

- Cậu ấy gọi cho mình

- CÒN CÓ SỐ ĐIỆN THOẠI? - Hồ Huân không kìm chế nổi đứng dậy đập bàn, liền thu hút sự chú ý của bạn học

- Nhỏ tiếng một chút - Tử Ngạn kéo hắn ngồi lại - là thật, mình là cho cậu ấy số điện thoại


- Ồ, mình không tin - Hồ Huân lúc sau liền nghi ngờ - nếu cậu qua mời cậu ấy qua đây ăn cơm được, mình sẽ tin

- Ách, cái này..... - cái này hơi khó, Tử Ngạn gãi gãi đầu. Chỉ sợ cô vô sự từ chối, nhưng dù sao, cũng tốt, hắn muốn mời cô một bữa trả ơn, dặn lòng từ tuần trước nhưng đám bạn hắn cứ hễ hắn mở miệng lại chặn họng kéo đi chơi

- Thế nào? - Hồ Huân nhướng mày. Hắn đương nhiên tin Tử Ngạn là được Lương Tư Du dạy kèm, tin tức lớn như vậy, cả trường cơ hồ đều rõ. Nhưng mà là hắn muốn coi sức hút của Tử Ngạn như thế nào, hắn cũng muốn trò chuyện một lúc với bạn học kì lạ này

- Không thành vấn đề - Tử Ngạn dũng mãnh đứng dậy, thoát cái hừng hực đi về phía cô - Tư Du - Tử Ngạn gãi gãi đầu đứng trước mặt cô, xung quanh lại có tiếng bàn tán. Một số người nhận ra hắn, một số người nhận ra cô. Nhưng không có bất cứ nhúc nhích nào, lại càng khiến hắn hơi xấu hổ - Tư Du - tưởng là cô không nghe được, hắn lại cúi đầu nói lớn. Kì lạ, cô lại không có biểu hiện

Vốn định mở miệng, Tư Du đã đứng dậy. Tử Ngạn vui mừng, vốn tưởng rằng cô cuối cùng đã để ý sự có mặt của hắn. Không ngờ cô lại lấy khay thức ăn mà bỏ đi, bữa trưa đã ăn xong. Nụ cười của hắn lập tức đông cứng, nhiều người nhìn vào cười khinh, tảng đá này, không thể nào nhấc nổi. Tử Ngạn không nhanh không chậm chộp lấy cánh tay cô, liền bị Tư Du một cước hất mạnh ra, có thể nhìn thấy, dùng lực rất mạnh

- Cậu làm sao vậy? - Tử Ngạn trợn mắt nhìn cô. Thái độ của cô sao lại như vậy? Chẳng lẽ hắn làm cái gì sai sao?

Ồn ào đông dần, nhìn một màn cự tuyệt ở căn tin, ai nấy hứng thú đầy mình, chẳng muốn trở về lớp. Không buồn liếc hắn lấy một cái, Tư Du cư nhiên lại đi trả khay thức ăn trở về lớp, sắc mặt vẫn không thay đổi là bao, hắn cũng không có đuổi theo, cả người đứng ngây ngốc ở đó. Hồ Huân thấy tội nghiệp cũng là nên kéo hắn đi

Xem ra tin đồn Lương Tư Du kèm học một học sinh nam hoàn toàn là bất khả thi. Chuyện đó tất nhiên là không thể nào. Còn nghe đồn học sinh nam đó đẹp trai, nhà giàu, hóa ra là Tạ Tử Ngạn. Có nhiều người còn khinh bỉ, nói rằng Lương Tư Du ham sắc ham tiền nên mới đồng ý, nhiều người lại nói chỉ là bịa chuyện, bọn họ từng tiếp xúc qua Lương Tư Du, quả thật, không thể nói chuyện cùng


Cô gái này nếu người trước mắt không phải người lớn tuổi hơn cũng sẽ không tôn trọng, không nhìn, không nói chuyện, không để ý, khiến người khác còn hoài nghi bản thân không tồn tại. Cho nên trừ phi có việc quan trọng, bình thường cũng chẳng có ai đến tìm cô gái này. Nhưng mà vì tình huống bất đắc dĩ, Tạ Tử Ngạn mới phải nhờ đến cô

Còn nói cái gì mà học chung, đúng là chuyện hoang đường. Chuyện ở căn tin nhanh chóng truyền đi, tiếng xa vạn dặm, đến cả thầy cô cũng biết, đánh tan hoàn toàn tin đồn. Nhưng chỉ có Tử Ngạn biết, đó không phải là tin đồn, là thật, là Tư Du đã nói chuyện cùng hắn, giảng bài cho hắn suốt 5 ngày liền

Nhận thấy thái độ hôm đó của hắn, hắn không khỏi tự kiểm điểm. Rốt cuộc bản thân đã làm cái gì khiến cô tức giận. Mặc dù sắc mặt cô vẫn lãnh đạm như trước nhưng từ lực tay, hắn biết được cô đã kìm nén không ít. Hắn không hiểu, suy nghĩ mãi cũng không hiểu, điện thoại cô cũng tắt, nhắn tin không trả lời, chỉ còn cách hỏi trực tiếp thôi

Hay là, thật sự giống như Hồ Huân nói, cô chỉ coi anh chỉ một chiếc lá qua đường. Trôi nổi một hồi, nhìn qua rồi sẽ thôi, sẽ coi như không hề quen biết nữa. Ngẫm lại, thái độ dạo này của cô thật giống hai người lúc đầu năm, hoàn toàn xa lạ. Hắn vốn nghĩ hắn đã thân thiết hơn với cô một chút, khiến cô mở lòng một lòng. Nhưng xem ra là hắn lầm rồi

Ba mẹ lại không có ở nhà, hắn là làm sao hỏi ý kiến đây? Nếu bây giờ hắn gọi điện, lúc này thì không sao, đến khi trở về, ba hắn chắc chắn sẽ cấm túc hắn, cho rằng đã phá hư kì nghỉ của hai người. Ba hắn chính là tính tình nhỏ mọn như vậy, lại sinh ra người có tấm lòng rộng lượng như hắn, thật quá mức kì lạ

Nhìn gương mặt tuấn mỹ phong trần trong gương, Tử Ngạn không khỏi tự nhếch môi. Bề ngoài của hắn quả thực càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng ra nét đàn ông, nhìn quyến rũ vô cùng. Mà da hắn cũng không còn trắng mịn như con gái nữa, cũng có chút màu đồng, như thế này mới đúng. Nhưng là Anh Thi bảo, hắn nhờ vẻ ngoài này có thể kết bạn với rất nhiều người, có nhiều bạn gái theo đuổi

Hắn không phải là không hiểu, hắn cũng biết Anh Thi chính là mê hắn ngay từ phút đầu, luôn tựa người vào hắn, nhìn qua thật giống như là người yêu. Nhưng hắn cũng đã nói rõ, hắn không có cảm giác gì với Anh Thi. Mà cô cũng cười cho qua, đoán rằng đó là một cô gái phóng khoáng. Nếu như Anh Thi đã nói vậy, nhiều bạn gái đổ dưới chân hắn, tại sao chỉ có một người là lạnh nhạt với hắn


Hắn không phải là có ham muốn chinh phục tất cả bạn nữ ở trường, nhưng là người ở cạnh hắn, hắn muốn thân thiết một chút, còn những người khác, hắn không quen, họ cũng không quen biết hắn, làm sao nói thích là thích, hắn không quan trọng. Nằm lật người trên giường, ở nhà thật quá nhàm chán. Nhưng hắn đi chơi, cũng đã chán hơn rồi, thật không biết có cái gì có thể nào

Mà hôm nay hình như là thứ sáu. À đúng rồi, thứ sáu, thứ sáu giờ này cô có lẽ đang làm thêm ở quán cafe. Hắn cười tươi nhảy xuống giường đi thay đồ, chuẩn bị đi uống chút cafe