Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 94: Trừng phạt lãnh huyết không có nhân tính

Cho dù cô làm bao nhiêu việc trêu chọc anh tức giận, làm anh không vui, nhưng tóm lại là mạng người quan trọng hơn, không thể xem nhẹ việc cứu em trai cô.
Lâm Khiết Vy sửng sốt: “Không phải là anh không cho mượn sao?" . Truyện Kiếm Hiệp


Còn lần lượt trêu chọc cô, tối nay còn nói những lời tàn khốc như thế, hẳn là anh sẽ không cho cô vay tiền mới đúng.


Mạc Lâm Kiêu hơi bực bội tìm thuốc lá, châm lửa, chậm rãi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng phả ra từng làn khói, cơ thể cao to ựa vào mặt tường phía sau, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía cô. Gần đây vì cô xuất hiện, anh thường hút thuốc nhiều hơn.
"Vì sao không thử lại? Nói không chừng tôi sẽ đồng ý."


Thái độ của anh vô cùng rõ ràng.
Lâm Khiết Vy ngẩn người, nắm lấy tóc: "Vẫn đừng thử nữa thì hơn, chỉ gây thêm phiền phức cho anh hơn."


Cô biết Mạc Lâm Kiêu thay đổi thất thường, còn thích trêu đùa người khác. Vừa muốn cô ôm lấy anh cầu xin anh, nịnh bợ anh, vẽ cái bánh mì to cho cô, dẫn dắt cô biểu diễn đủ kiểu vụng về, anh có thể xem truyện cười của cô như xem diễn, nhưng kết quả vẫn không cho cô vay tiền!


Mà cô không thể trông cậy vào người này, tuy trộm đồ của anh bán đi có chút không có đạo đức.
Mạc Lâm Kiêu khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp lắm, đôi mắt trở nên sắc bén, đột nhiên chất vấn: “Cô kiếm được một tỷ không tram năm mươi triệu rồi à?"


Lâm Khiết Vy bị anh hỏi như vậy trái tim đập nhanh hơn, không dám nhin thằng vào mắt anh, cúi đầu, lắp bắp nói: “Ừm, một tỷ không trăm năm mươi triệu đã mượn được rồi.”


Mấy lần muốn nói lời thật, muốn thẳng thắn thành khẩn chuyện lần đầu tiên mình làm trộm, nhưng cô thật sự rất sợ Mạc Lâm Kiêu, tối nay tâm trạng của anh vốn rất kém, tính tình còn dễ xao động, nếu cô lại nói chuyện này ra, có lẽ trong cơn tức giận anh sẽ băm cô ra thành tám mảnh mất. Nhớ tới xe vũ khí khủng bố kia, cô cảm thấy tỷ lệ cô đột nhiên biến mất khỏi thế giới này sẽ rất cao.


Vì mạng nhỏ, cô quyết định giấu diếm chuyện này trước, đợi ngày nào đó tâm trạng của anh tốt, lại nhận lỗi với anh.
Mạc Lâm Kiêu cười mia, cả người lập tức lạnh đi mấy chục độ, dụi mạnh
điếu thuốc lá trong tay vào gạt tàn thuốc.
"Lâm Khiết Vy, cô rất có bản lĩnh đấy. Cô giỏi lắm!"


Uồng công anh còn tâm tâm niệm niệm nhớ tới chuyện này, e sợ chậm trễ việc chữa bệnh của em trai cô, xảy ra chuyện gì đó, còn bỏ thời gian nghỉ ngơi của mình, vội vã trở về muốn giúp cô. Nhưng cô thì sao?
Sau khi cầu xin anh vay tiền không có kết quả, liền đi cầu xin người khác rồi!


Tạ Nguyên Thần bảo cô ngủ cùng, bị anh tìm người đánh cho một trận, giao dịch giữa hai bọn họ xem như thất bại.
Vậy cô tìm ai mượn tiền đây?
Không phải Hạ Dịch Sâm, thì là Mạc Lâm Dương!


Cho dù là ai, người đàn ông có thể dễ dàng cho cô mượn một tỷ không trăm năm mươi triệu, sẽ có quan hệ không tầm thường với cô!
Càng nghĩ càng tức giận, phẫn nộ, ảo não, buồn bực cùng trào lên trong lòng, lúc này Mạc Lâm Kiêu rất muốn giết mấy người. "Trần Kiệt!"


Rống lên một tiếng, Lâm Khiết Vy sợ tới mức toàn thân run lên, cũng dọa sợ Trần Kiệt ở bên ngoài lảo đảo vài cái, nhanh chóng mở cửa tiến vào.
"Anh Kiêu!"


"Trong nhà không nuôi người ăn không ngồi rồi, vừa không bồi ngủ, lại không thể giải trí, nuôi người phụ nữ như thế làm gì. Đi, dẫn cô ta xuống, bắt cô ta quỳ trên gạch ở hành lang dài ngoài cửa biệt thự, lau sạch sẽ từng viên gạch cho tôi!"


Lâm Khiết Vy nhìn Mạc Lâm Kiêu với vẻ không dám tin, vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu hung ác nham hiểm, căn bản không nhìn cô. Trần Kiệt cũng giật mình, cho rằng mình nghe lầm rồi.
"Gạch, gạch ở hành lang dài sao?"
Hành lang đó rộng năm mét, dài một trăm mét, thật sự bắt Lâm Khiết Vy quỳ lau sạch từng viên gạch sao?"


Mạc Lâm Kiêu đã không có kiên nhẫn: "Sao thế, anh muốn làm thay cô ta à?"
Trần Kiệt sợ tới mức vội vàng lắc đầu, không dám nói gì nữa, kéo tay Lâm Khiết Vy chạy ra ngoài.
Trần Kiệt xách Lâm Khiết Vy như xách một con gà con yếu ớt, dễ dàng kéo cô ra ngoài biệt thự.


Hơn mười một giờ, bóng đêm nồng đậm, bốn phía vô cùng yên tĩnh.
Ban đêm gió núi dần lên, vô cùng lạnh, thổi vù vù qua, dẫn theo hơi lạnh cuối mùa xuân đầu mùa hạ.


Cách phía đông không xa là biển rộng, lúc này tiếng sóng biển rất rõ ràng, một lớp sóng lặng lẽ vuốt ve mỏm đá, giống như xa xôi lại như gần gang tấc.


Biệt thự ở xung quanh cũng sáng đèn, từng cốc đèn đường cũng dần sáng lên. Lâm Khiết Vy đứng ở hành lang dài, đánh giá tận cùng phía xa, không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh. Đường hành lang này còn thông tới một tòa nhà khác, nghe nói ben do la chỗ ở của Nam Cung Hào, trên hành lang dài có trồng cây tử đằng, bình thường đám người giúp việc chỉ lấy chổi quét lá rụng, hành lang dài vì gió thổi nắng chiếu thời gian dài, đã bẩn không thấy rõ dáng vẻ ban đầu. Bảo mình cô lau sạch từng cục gạch... Đêm nay cô không ngủ, cũng không thể làm xong!


Mạc Lâm Kiêu đúng là lãnh khốc tàn nhẫn!
Không có nhân tính!
Một giây trước còn vừa hôn vừa sờ trên người cô, một giây sau có thể trở mặt, lãnh huyết ngược đãi cô như thế.


Trần Kiệt đã sớm muốn nhìn thấy cô bị phạt, bởi vì cô, anh ta bị anh Kiêu thu thập hai lần, không phải cô cáo trạng, châm ngòi bậy bạ, sao anh ta có thể xui xẻo như thế? Thực tưởng rằng cô đặc biệt đối với anh Kiêu sao, phi, nếu cô không phải là thuốc giải, anh Kiêu sẽ không nhìn cô một cái! Vớ vẩn, thấy chưa, cuối cùng cũng bị thu thập rồi.


"Này, đừng thất thần nữa, nhanh chóng làm đi, đừng tưởng rằng kéo dài công việc thì có thể né tránh, tôi sẽ nhìn chằm chằm cô đấy!”


Trần Kiệt đẩy Lâm Khiết Vy, vẫy tay, người giúp việc bị đánh thức đã lấy dụng cụ lau gạch ra, Trần Kiệt thấy còn găng tay cao su, lập tức căm tức, giơ chân đá sang một bên: "Sao còn có bao tay? Phạt cô ta làm việc, không phải để cô ta tới hưởng phúc! Đeo bao tay còn gọi là bị phạt sao? Lấy đi, lấy đi!”


Người giúp việc sợ tới mức vội vàng nhặt găng tay lên, mang vào trong nhà.
Lâm Khiết Vy xoay người đi vào trong, Trần Kiệt lanh tay lẹ mắt, chạy tới chắn trước người cô.
"Làm gì thế? Không làm việc đi, còn muốn chạy à?"
“Tôi đi lên thay bộ quần áo, không thể mặc váy làm việc được."


"Dừng, sao không thể làm, con mẹ nó đừng cằn nhằn nữa, cứ thế lau đi!"
"Mặc váy rất dễ bị hở, sao thế, chằng lẽ anh Kiệt muốn nhìn?"
Trần Kiệt trợn mắt há miệng. Người phụ nữ chết tiệt này, nếu để anh Kiêu nghe thấy lời nay, co le ta sẽ bị đánh chấn động não mất.


Trần Kiệt bất đắc dĩ xua tay: "Nhanh đi đi! Cho cô năm phút, đến muộn thì biết tay tôi."


Lâm Khiết Vy lập tức đi lên lầu, quay trở về phòng, chọn lựa quần bò, nghĩ tới phải lau gạch, cô lại lót mấy cái đệm chỗ đầu gối. Khi đi ra cửa phòng, cô bắt gặp Mạc Lâm Kiêu đang dựa vào cửa phòng anh lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt tối đen sâu thẳm như mắt sói trong đêm, tràn ngập sát khí và lệ khí.


Lâm Khiết Vy vừa kinh hãi vừa sửng sốt, cảm thấy vẫn nên cố gắng vì mình, không thể bất lực hèn nhát nghiêm túc đi lau gạch.
"Anh Kiêu, tôi ký hợp đồng với anh, tới nơi này không phải bị anh ngược đãi." Ngành nghề của cô thuộc loại hoạt động bên trong, chuyên thuộc trong phòng ngủ.


"Ha ha." Mạc Lâm Kiêu cười mia: "Vậy phần hợp đồng như khế ước bán thân, không phải sao? Không muốn đi lau, hậu quả không làm, tôi nghĩ cô không gánh vác nổi đâu."