Phát hiện ra Nam Cung Hào và Trần Kiệt cũng không biết đã đi nơi nào, trong phòng khách rộng lớn chỉ có ánh đèn yếu ớt, chỉ có một mình bác Trần đang kiểm tra cửa sổ.
"Bác Trần."
"Cô Vy đó hả, cô có muốn ra ngoài tản bộ một lúc không?" Nhìn cô ăn nhiều như thế, đoán chừng là no căng bụng, chắc hẳn là muốn ra ngoài tản bộ.
Ngay cả Lâm Khiết Vy cũng nghe hiểu ý tứ của bác Trần, mặt cô thầm đỏ lên, thật đúng là mất mặt, đoán chừng bác Trần sẽ lén cảm thấy sức ăn của mình như trâu, nhất định sẽ cười chính mình.
"Khụ khụ khụ, quá muộn rồi, cháu không đi ra ngoài nữa, cái đó, sa cháu không thấy anh Mạc Lâm Kiêu đâu nhỉ?"
Bác Trần hơi sững sờ.
"Chẳng phải cậu Kiêu cùng ăn tối với cô ư?"
Lâm Khiết Vy không dám nói Mạc Lâm Kiêu đã bị thái độ quá mức nhiệt tình của mình làm cho tức đến mức bỏ chạy.
"Anh ấy á, hình như không có khẩu vị, cho nên sớm rời khỏi nhà ăn, anh ấy đi nơi nào nhỉ?"
Bác Trần nhìn thoáng qua phòng sách ở tầng một, cân nhắc một xíu rồi đáp.
"Vừa rồi tôi đến phòng sách đóng cửa sổ, không thấy cậu chủ ở trong đó, xem ra, hoặc là cậu ấy đến phòng ngủ, hoặc là lên tầng ba." Lâm Khiết Vy cười ngượng ngùng.
"Vâng, cảm ơn bác Trần, cháu đi tìm anh ấy một xíu."
Sau khi nói xong những lời này, cô đột nhiên nghĩ đến, hiện tại đã muộn như vậy rồi, nên đến thời gian nghỉ ngơi, cô nói mình đi tìm Mạc Lâm Kiêu, chỉ sợ bác Trần sẽ hiểu lầm cô muốn đi câu dẫn anh, cho nên Lâm Khiết Vy vội vàng bổ sung thêm một câu.
“Cháu qua tìm anh ấy thương lượng chuyện quan trọng"
Không giải thích còn tốt, vừa nói xong câu giải thích này, quả nhiên là khiến cho bác Trần hiểu lầm, nụ cười của ông càng thêm hiền lành.
"Nhanh đi đi, trước kia cậu chủ Kiêu chính là quá cô đơn."
Lâm Khiết Vy đi đến chỗ bậc thang mới hiểu được hàm ý trong câu nói của bác Trần, trời đất quỷ thần ơi, sau cùng bác Trần vẫn hiểu lầm.
Lâm Khiết Vy cổ vũ tinh thần của mình, tăng thêm dũng khí, vì em trai, cô nhất định không được chịu thua, Lâm Khiết Vy à Lâm Khiết Vy, mày phải nhận ra thân phận và địa vị của mình, hiện tại ở chỗ của Mạc Lâm Kiêu, mày còn có cái gì được gọi là tôn nghiêm nữa chứ? Mày chính là tình nhân được người ta mua về nhà để ngủ cùng, đừng vì nguyên nhân cá nhân của mình mà không nhịn được, phản kháng chủ nhân, phải học được cách ngoan ngoãn, phải học được cách nhẫn nhục chịu đựng.
Lâm Khiết Vy đi đến trước cửa phòng ngủ của Mạc Lâm Kiêu, thậm chí đã thành công điều chỉnh tâm lý, âm thầm hạ quyết tâm, nếu như Mạc Lâm Kiêu yêu cầu ngủ với mình, mới có thể cho cô mượn một tỷ không trăm năm mươi triệu, cô sẽ lập tức cởi quần áo."
Chẳng qua cô cũng biết rõ chính mình, chính mình chỉ là người mạnh miệng mà thôi.
Cô cần trọng gõ cửa phòng ngủ, bên trong không có bất kỳ một tiếng động gì, Lâm Khiết Vy mở cửa đi vào bên trong, tìm kiếm một lượt, ngay cả nhà tắm cũng tìm thử, nhưng không thấy bóng dáng của Mạc Lâm Kiêu đâu, xem ra anh không ở tần hai, đi lên tầng ba như lời bác Trần nói.
Lâm Khiết Vy nhanh chóng đi lên tầng ba, vừa hay nhìn thấy một người hầu bưng một tách cà phê đến, chuẩn bị đi lên phòng ở tầng ba, Lâm Khiết Vy vội vàng dùng tay ra hiệu cho cô ta dừng lại, sau đó nhỏ giọng hỏi.
"Đây là đưa cho anh Kiêu hả?"
Người hầu gật đầu.
"Đưa cho tôi đi, để tôi đưa cho anh ấy.”
Ở trong lòng người hầu, người phụ nữ có thể đi vào ở trong biệt thự Mạc Vũ, đến nay chỉ có một minh cô gái tên Lâm Khiết Vy này, tuy không biết rốt cuộc cô có thân phận gì, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là một nửa nữ chủ nhân, nghe thấy Lâm Khiết Vy phân phó như thế, cô ta cũng không nhiều lời, lập tức giao khay cho Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy nhận lấy khay đựng cà phê, gõ cửa một cái, bên trong vẫn không có tiếng động nào như cũ, tên họ Mạc này, suốt ngày đều là vẻ mặt lạnh như băng, còn rất kiệm lời, không thể nói một câu mời vào hà?
Mở cửa phòng, Lâm Khiết Vy đi vào bên trong.
Trong này tương đương với một nhà bảo tàng khá lớn.
Rất nhiều thứ quý giá chỉ có ở viện bào tàng, nhưng ở đây lại giống như một món đồ gia dụng, tùy ý bày ở trên kệ, thậm chí còn có rất nhiều đồ vật mà Lâm Khiết Vy chỉ có thể thấy được trên sách.
Mạc Lâm Kiêu thật đúng là tỷ phú thế giới.
Mạc Lâm Kiêu đang ngồi ở phía nam của sân thượng, cách một tấm cửa thủy tinh, trên sân thượng rộng lớn chì có một mình Mạc Lâm Kiêu đưa lưng về phía cô, anh đang ngồi ở trên ghế mây.
Chỉ nhìn qua bóng lưng của anh là có thể nhận ra, đây là một người đàn ông siêu cấp đẹp trai, bởi vì khí thể và khí chất của một người là thứ không thể miêu tả và cũng không cách nào bắt chước được.
Lại càng không cần phải nói đến người đàn ông đã ngậm thìa vàng lớn lên như Mạc Lâm Kiêu, bản thân anh đã có một loại khí chất vương già bầm sinh.
Nhưng người đàn ông có bóng lưng mà người đó lại là người có tinh tình xấu, haizz, thật đúng là làm cho người ta đau đầu, làm sao mới có thể thuyết phục được anh đây. . Đam Mỹ H Văn
Lâm Khiết Vy bưng khay cà phê, mở cánh cửa thủy tinh đi ra sân thượng, sau đó đi ra ngoài.
Ồ, nơi này không khí tươi mát, gió đêm thổi tới, thật đúng là vô cùng dễ chịu, bởi vì ở trên tầng cao, còn có thể nhìn thấy nhiều cảnh vật mà bình thường không nhìn thấy, thật đúng là một nơi tuyệt vời.
"... Phong cảnh của nơi này đúng là đẹp thật, có thể nhìn thấy rất nhiều vì sao, còn có cả đom đóm nữa! Trời ạ!" Trong lúc vui vẻ, Lâm Khiết Vy quên mất sứ mệnh quan trọng lúc này của mình, cô bưng khay, thất thần nhìn khung cảnh xung quanh.
Trong nháy mắt khi nghe được giọng nói của cô, bóng lưng đang buông lỏng của Mạc Lâm Kiêu đột nhiên trở nên căng thẳng, chết tiệt, người phụ nữ này đến đây làm gì chứ?
Không nghĩ đến cô lại là người thích thất thần, vừa đến đã giống như một đứa bé tò mò, đứng ở sát mép sân thượng, sợ hãi thán phục nhìn ngắm cảnh sắc nơi này, giống như không để ý đến nơi đây còn có một người là anh.
Nói thật lòng, đối với việc cô bộc lộ tính cách thật của mình, anh tương đối thấy thú vị.
Không giả trân, rất thằng thắn, còn có chút giảo hoạt, tuy năng lực học tập không tốt, nhưng lại có thể sống lạc quan như thế, nói một cách tổng thể, cá tính của cô là một trong những điểm Mạc Lâm Kiêu rất thích.
Nhưng vì sao cô lại là người do Mạc Lâm Dương phái đến chứ.
Chẳng lẽ ngay cả tính cách mà cô thể hiện ra cũng là cố ý? Cố ý làm vừa lòng anh, cho nên mới thể hiện ra như vậy?
Lâm Khiết Vy à, rốt cuộc đâu mới thật sự là cô.
"Cô đến đây làm gì thế"
Trong lòng Mạc Lâm Kiêu vô cùng buồn bực, không nhịn được lạnh lùng chất vấn.
Rõ ràng cơ thể gầy gò của Lâm Khiết Vy run lên, má ơi, cô thế mà quên mất mục đích đến nơi này của mình, chết tiệt.
Lâm Khiết Vy vội vàng xoay người, mang theo hoảng sợ, lúc nhìn về phía Mạc Lâm Kiêu còn lúng túng cười khan mấy lần.
"Anh Kiêu, đây là cà phê của anh."
Lại không nghĩ đến, chiếc ống nhòm vừa bị đá văng lại ở ngay dưới chân Lâm Khiết Vy, cả người Lâm Khiết Vy không đứng vững, ngã nhào về phía trước, Mạc Lâm Kiêu là một người giỏi võ, vốn dĩ anh có thể xê dịch trong nửa giây, nhưng anh chần chờ một chút, sau cùng quyết định không nhúc nhích gì.
Tùy ý để cô nghiêng ngả về phía trước, trơ mắt nhìn Lâm Khiết Vy nhào vào trong ngực anh, đương nhiên tất cả cà phê cũng bắn lên người Mạc Lâm Kiêu.
“Á!" Lúc Lâm Khiết Vy ngã xuống, hai mắt cô nhắm chặt, trong đầu lầm bẩm một câu.
"Chết chắc rồi, chết chắc rồi."
Cô thật lòng than khóc cho chính bản thân mình, sao lại thành sự không có, bại sự có thừa như vậy chứ?
May mà cà phê này không quá nóng, không làm bỏng Mạc Lâm Kiêu.
Mà tất cả lực chú ý của Mạc Lâm Kiêu đều dừng ở trên người cô nhóc nhào vào ngực mình.
Rất mềm, rất nhẹ, giống như một chú mèo đáng yêu, lúc nhào vào trong ngực anh, giống như là khiến da anh bị điện giật, Mạc Lâm Kiêu vô thức vươn tay ôm lấy cô.
Trong lúc nhất thời, hai người không nhúc nhích gì, dáng vẻ nhỏ nhắn của cô hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay anh.