Đến bệnh viện Nhân Ái thật đúng là gáo vàng múc nước giếng bùn, cũng không biết vì sao anh ta lại chọn bệnh viện này, có lẽ là do lý tưởng muốn báo đáp quê hương của anh ta.
Hạ Dịch Sâm hít sâu một hơi, cân nhắc xem nên nói gì, sau đó anh ta khó xử lên tiếng.
"Tuy tính mạng của Liên Hoài đã được cứu về, nhưng tim của thằng bé quá mức yếu, cần phải ở lại phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, về mặt thời gian, em phải chuẩn bị tâm lý, có lẽ là một tuần, có lẽ là mấy tháng, điều này không thể xác định được, phải nhìn vào tình hình khôi phục của thành bé."
Lâm Khiết Vy cũng là người học y, lại làm việc trong bệnh viện, đương nhiên cô hiểu những gì anh ta nói, những bệnh nhân nguy kịch có thể cứu thoát khỏi ranh giới sinh tử, xem như vượt qua được một kiếp, phía sau còn cần vượt qua rất nhiều cửa ải, ở trong phòng chăm sóc đặc biệt cũng có nguy hiểm, rất nhiều bệnh nhân nặng đã rời khỏi trần thế trong phòng chăm sóc đặc biệt.
"Bác sĩ Sâm, trợ lý bác sĩ bên trong mời anh vào trong." Y tá chạy ra gọi Hạ Dịch Sâm, Hạ Dịch Sâm gật đầu với Lâm Khiết Vy, còn dặn dò Hứa Tịnh một câu: “Làm phiền cô chăm sóc cho cô ấy", sau đó lại vội vã đi vào trong.
"Trời a, đàn anh Sâm thật đúng là 360 độ không góc chết, thật đúng là mê người mà!" Vẻ mặt Hứa Tịnh cảm thán mức độ đẹp trai và quan tâm của Hạ Dịch Sâm, gương mặt vui vẻ nói.
"Tính mạng của Liên Hoài được cứu về, đây là chuyện vui, Khiết Vy à, lời cầu nguyện của chúng ta có tác dụng rồi, tớ đã nói mà, Liên Hoài đẹp trai như thế, sao ông trời có thể nỡ lòng mang thằng bé đi được chứ."
Cả người Lâm Khiết Vy giống như vô lực, xụi lơ trượt xuống dưới, may mà Hứa Tịnh phản ứng nhanh, đỡ lấy cô, một người bạn có sức lực tốt đúng là có tác dụng, Hứa Tịnh dễ dàng đỡ Lâm Khiết Vy đến chỗ ghế dài để nghỉ ngơi, cô ấy bưng một cốc nước đến cho Lâm Khiết Vy uống.
Một lúc lâu sau, Lâm Khiết Vy mới lấy lại tinh thần, sắc mặt tốt hơn, không còn tái nhợt như vừa rồi.
Y tá từ trong phòng cấp cứu đi ra, kêu to.
"Ai là người thân của bệnh nhân Lâm Liên Hoài? Nhanh đến ký tên."
"Tôi! Tôi là người nhà của Lâm Liên Hoài." Lâm Khiết Vy nhanh chân đi đến chỗ y tá, sau đó ký tên lên tờ thông báo bệnh tình.
Y tá chỉ vào cốt chi phí, nhắc nhở.
"Bác sĩ dự kiến bệnh nhân phải ở lại trong phòng chăm sóc đặc biệt một tháng, bởi vì bệnh nhân theo diện tự nguyện, cho nên cần phải đóng trước viện phí là một tỷ không trăm năm mươi triệu. Số tiền này phải được thanh toán trong vòng ba ngày."
Bởi vì Lâm Liên Hoài bị bệnh tim bẩm sinh, cơ bản không thể nhận được sự hỗ trợ của bảo hiểm, gần như đều là tự trả tiền.
Nghe thấy số tiền kia, Lâm Khiết Vy hơi nhíu mày, Hứa Tịnh thì trợn tròn mắt, không nhịn được mà lẩm bẩm một câu.
"Ôi mẹ ơi, đây chính là cướp tiền mà, một tỷ không trăm năm mươi triệu, quá dọa người rồi, tôi nói này chị gái y tá, nhờ chủ nhiệm của các cô ký tên có được giảm giá không!"
Y tá khó chịu trừng mắt nhìn Hứa Tịnh, lười phải nói chuyện với cô ấy, đi thằng vào trong.
Đến bệnh viện còn muốn được giảm giá, cô cho rằng mình đang đi chợ mua thức ăn à.
Lâm Khiết Vy nhìn thấy tiền viện phí, trên thực tế, trong lòng cô lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, so sánh với tính mạng của em trai, tiền có là gì chứ? Có thể dùng tiền đổi lấy tính mạng cho em trai, cô đã muốn cảm ơn ông trời rồi.
Hứa Tịnh và Lâm Khiết Vy rời khỏi bệnh viện, trên đường đi đều đang bàn bạc xem làm cách nào để gom đủ số tiền một tỷ không trăm năm mươi triệu kia, Hứa Tịnh xòe tay ra tính toán, bản thân cô ấy có quỹ nhỏ hơn bảy trăm triệu, cô ấy chuẩn bị vay bố mình thêm một ít.
“Bố tớ nói gần đây công việc làm ăn gặp khá nhiều áp lực, giá thu mua cũng bị ép, lại không thể vận chuyển lại, tớ cảm thấy có thể vay bố nhiều nhất là ba trăm năm mươi triệu."
Lâm Khiết Vy lắc đầu đáp.
"Trước mắt cậu đừng nhắc chuyện này với bố cậu, ông ấy mở siêu thị cũng không dễ dàng gì, chỉ là kinh doanh nhỏ mà thôi, trước mắt tớ sẽ tự nghĩ biện pháp, nói không chừng có thể kiếm đủ tiền."
Hứa Tịnh có chút nghi ngờ nói.
“Nhà họ Lâm có thể cho cậu nhiều tiền như vậy ư? Chẳng phải ông nội cậu vẫn luôn không vừa mắt cậu à? Lần trước còn dùng gia pháp để đánh cậu, tớ cảm thấy nhà họ Lâm sẽ không chi tiền đâu."
Việc này sao có thể, nhà họ Lâm cơ bản sẽ không bỏ tiền.
Nhưng những lời này cô không thể nói rõ cho Hứa Tịnh biết, cô qua loa dỗ dành Hứa Tịnh mấy câu, dỗ Hứa Tịnh về nhà trước.
Đi ra khỏi bệnh viện, một lòng nghĩ đến việc gom tiền, cô theo thói quen đi bộ đến trạm xe bus, quên mất bản thân mình hiện tại đã có tài xế riêng theo bên người, sau khi đưa cô đến bệnh viện, tài xế vẫn luôn chờ ở bên ngoài, đang muốn đi theo lại phát hiện có người đàn ông ngăn cản Lâm Khiết Vy.
Tài xế nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.
Tạ Nguyên Thần dừng xe ở ven đường, anh ta từ trên xe bước xuống, chặn đường của Lâm Khiết Vy.
Tạ Nguyên Thần là cậu ấm nhà giàu, ở trong giới thượng lưu xem như có chút danh tiếng, dáng dấp khá đẹp trai. Anh ta thích mặc loại quần áo có màu sắc tươi sáng, nhìn qua cả người tràn đầy sức sống và giàu có, đứng ở trên đường, không ít phụ nữ chú ý đến anh ta.
Lâm Khiết Vy biết rõ anh ta đang cố ý cho mình, nhưng cô không muốn nói chuyện với anh ta, cô giả bộ như không nhìn thấy Tạ Nguyên Thần, đi vòng qua anh ta, chuẩn bị rời đi, lại bị Tạ Nguyên Thần giữ lấy cánh tay.
Lâm Khiết Vy hất tay, nhưng không tránh thoát được, sức lực của thằng cha này không nhỏ, cô nhìn chằm chằm anh ta rồi nói.
"Buông tôi ra!"
Giọng nói của cô rất lớn, khiến cho người qua đường chú ý, Tạ Nguyên Thần là người sĩ diện, không muốn bị người ta hiểu lầm, vội vàng buông cô ra.
"Tôi có lời muốn nói với cô."
Lâm Khiết Vy lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Có lời gì mau nói đi, nói xong thì biến."
Tạ Nguyên Thần hơi nổi giận, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Khiết Vy, hỏi.
"Vì sao cô không cho tôi ôm, không cho tôi hôn?"
Mẹ kiếp! Lâm Khiết Vy cạn lời nhìn Tạ Nguyên Thần, có chút dở khóc dở cười nói.
"Làm ơn. đi anh già, bây giờ đã là ngày nào tháng nào rồi mà anh còn xoắn xuýt mấy chuyện quá khứ đó làm gì? Anh quên mất bây giờ mình có
thân phận gì rồi hả? Anh là vị hôn phu của Lâm Thúy Lan đấy!"
Còn ở đây hỏi chuyện quá khứ, đúng là tẻ nhạt.
Tạ Nguyên Thần lộ vẻ không phục.
"Tôi chính là không nghĩ ra, cô có thể tùy tiện qua đêm với một người đàn ông xa lạ, vì sao không cho tôi ôm hôn một xíu, tôi chính là người chồng chưa cưới danh chính ngôn thuật của cô đó, cho dù ngủ, cô cũng nên ngủ với tôi trước!"
Lâm Khiết Vy cảm thấy đầu óc của người này có bệnh, cô tron tròn mắt nói.
"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua, tôi khuyên anh nên nhìn về phía trước, anh mà còn cùng tôi dây dưa nữa, cần thận bị vợ chưa cưới của anh biết lại ầm ĩ với anh." "Thúy Lan không phải người phụ nữ hẹp hòi như thế, hôm nay, nếu cô không nói cho rõ ràng thì đừng hòng mà đi." Tạ Nguyên Thần lại một lần nữa ngăn cản Lâm Khiết Vy, hiển nhiên là muốn chống đối với cô.
Lâm Khiết Vy không thể làm gì khác, chỉ có thể lạnh lùng nói.
"Được, anh muốn nghe đáp án thật ư? Vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, lúc anh làm chồng chưa cưới của tôi, tôi đã cảm thấy vô cùng chán ghét anh, tôi cảm thấy gương mặt của anh đáng ghét, hành động nực cười, cho dù tôi ngủ với tất cả đàn ông cũng không để ý đến anh, biết chưa? Hài lòng chưa? Tôi có thể đi được rồi chứ?"
Một người đàn ông cùng Lâm Thúy Lan làm cho em trai của cô tức giận, cô có thể cho anh ta sắc mặt tốt ư? Tốt mới là lạ.
Tạ Nguyên Thần bị tức đến mức sắc mặt xanh mét, hai mắt gần như phun lửa, tay siết chặt, hơi run lên, vẻ mặt dữ tợn trừng mắt nhìn Lâm Khiết Vy, giống như muốn cắn chết cô.
"Lâm Khiết Vy, nghe nói em trai cô phải vào phòng chăm sóc đặc biệt, cần một tỷ không trăm năm mươi triệu đúng không?"
Sau khi lạnh lùng nói ra, Tạ Nguyên Thần nhìn về phía Lâm Khiết Vy, vẻ mặt tràn đầy chế giễu.
"Liên quan gì đến anh chứ?"