Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 60: Có thể là thứ tốt gì

Trong lúc này có một loại bầu không khí năm tháng tĩnh lặng, bình thản chịu đựng gian khổ.
Trong hành lang phòng bệnh, ở phía xa có một đôi nam nữ đi tới, nam anh tuấn cao lớn, vừa nhìn là biết không phú thì quý. Nữ thì dáng vẻ thướt tha mềm mại, dịu dàng đáng yêu.


"Là bác sĩ Lan à, hôm nay được nghỉ sao?"
"Bác sĩ Lan mặc thường phục đúng là đẹp!"
"Đó là bạn trai của bác sĩ Lan sao? Thật đẹp trai! Nhìn gia thế cũng có vẻ không tệ."
"Bác sĩ Lan là nhân tài trong đám đồng lứa nhà họ Lâm, mạnh hơn em họ Lâm Khiết Vy kia gấp ngàn lần chục ngàn lần."


"Ai da, Lâm Khiết Vy có thể so được với bác sĩ Lan sao? Người ta là danh y y học cổ truyền, Lâm Khiết Vy ấy à, chỉ là một y tá, ngoại trừ bộ dạng xinh xắn, thì không có gì cả.”
Bác sĩ y tá không nhịn được bàn tán xôn xao.


Lâm Thúy Lan rất hòa ái gật đầu mỉm cười với mọi người, thản nhiên đi tới khoa tim trong ánh mắt hâm mộ kính nể của mọi người. Tạ Nguyên Thần đi sát bên cạnh cô ta, nghe nhiều người khen Lâm Thúy Lan như vậy, cũng không nhịn được kiêu ngạo đắc ý, thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta.


Lúc trước đúng là mắt anh ta bị mù, sao có thể chọn trúng phế vật Lâm Khiết Vy ở nhà họ Lâm? Cô ngoại trừ xinh đẹp, còn có cái gì? Không thể ngờ tới, cô phế vật thì thôi, còn không đứng đắn như vậy, thực ra là loại người ai cũng có thể đè ra được. Lựa chọn cô làm vợ sắp cưới, là chuyện sỉ nhục nhất của anh ta. May mà trong nhà đúng lúc có phản ứng, bàn bạc chuyện hồn ước với nhà họ Lâm, thay đổi việc chọn vợ sắp cưới, đổi thành Lâm Thúy Lan, Tuy diện mạo, dáng người của Lâm Thúy Lan không xuất sắc như Lâm Khiết Vy, nhưng dù sao người tả cũng là tài nữ, là nhân tài kiệt xuất trong đám đồng lứa nhà họ Lâm, xem ra truyền nhân thế hệ này sẽ giao cho Lâm Thúy Lan rồi.


Vợ như vậy dẫn ra ngoài mới tính là có mặt mũi, mới xứng vào cửa nhà họ Tạ bọn họ.
Nghĩ như vậy, Tạ Nguyên Thần quay đầu nhìn Lâm Thúy Lan, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương, còn vươn tay ra nắm lấy tay cô ta.


Lâm Thúy Lan thẹn thùng cúi thấp đầu hơn: "Như vậy không hay lắm đâu, người khác đang nhìn kìa."
Nhưng không lưu tâm dán sát vào anh ta hơn, đúng lúc cánh tay Tạ Nguyên Thần đụng phải bộ ngực mềm mại của cô ta, trong lòng Tạ Nguyên Thần kích động.


"Để bọn họ nhìn đi, em là vợ sắp cưới của anh, ai dám nói gì chứ?"
Hai người ngọt ngấy dựa vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện, vừa nhìn là biết hai người yêu đương cuồng nhiệt.
Hai người đi tới trước phòng bệnh của Lâm Liên Hoài, Lâm Thúy Lan nhẹ nhàng gõ cửa, đẩy cửa ra đi vào.


Lâm Khiết Vy đang bàn điều kiện với hiệu trưởng trong mơ, đột nhiên bị giật mình tỉnh lại, nâng mắt lên nhìn, Lâm Thúy Lan và Tạ Nguyên Thần đi đến. Cô nhanh chóng đến xem em trai mình, phát hiện em trai vẫn còn đang ngủ, cô lập tức đi về phía Lâm Thúy Lan, giang hai tay ra theo bản năng, giống như muốn bảo vệ em trai.


Giọng nói của Lâm Thúy Lan dịu dàng: "Khiết Vy, chị và Nguyên Thần tới thăm Liên Hoài một lát."
"Xuyt!" Lâm Khiết Vy ra hiệu chở có lên tiếng, sau đó xua tay về phía ngoài, nhỏ giọng nói: "Thằng bé cần nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài nói đi.”


Tạ Nguyên Thần vừa nhìn gương mặt xinh như hoa của cô, lại đánh giá dáng người của cô một lát, trong lòng lập tức nổi giận. Đồ ăn ngon như vậy, anh ta còn chưa kịp hưởng dụng, đã bị người khác ăn trước. Anh ta cảm thấy mình bị Lâm Khiết Vy giả vờ ngây thơ đùa giỡn.


Sao lại tin những lời ma quỷ của cô lúc trước, cái gì mà đợi kết hôn rồi nói. Con mẹ nó anh ta ngay cả ôm cũng chưa được ôm cô!
Tạ Nguyên Thần cao giọng, bất mãn hét to: "Chúng tôi tốt bụng tới thăm em trai cô, cô có thái độ gì đây? Có người như cô à, khách vừa đến lại đuổi ra ngoài?"


Anh ta lớn giọng, bởi vì tức giận mà giọng nói như loa phát thanh, vang vọng trong phòng bệnh.
Trong nháy mắt Lâm Khiết Vy tức tới mức mặt trắng bệch.
Quay đầu nhìn, quả nhiên Lâm Liên Hoài mê mang mở to mắt, đã bị đánh thức rồi.


Lâm Thúy Lan tiến tới gần Lâm Liên Hoài hơn, nở nụ cười ấm áp nói: "Liên Hoài à, cơ thể đỡ hơn chưa? Chị đến thăm em đây."
Lâm Liên Hoài gật đầu, không nói chuyện, cảm thấy khó hiểu nhìn Tạ Nguyên Thần một cái.


Trong lúc cậu ta sinh bệnh, còn chưa biết Tạ Nguyên Thần đã thành chồng sắp cưới của Lâm Thúy Lan, trong lòng còn có chút buồn bực, không phải Tạ Nguyên Thần đã giải trừ hôn ước với chị gái sao, vì sao còn tới bệnh viện chứ?


Lâm Khiết Vy không muốn hai bọn họ ở đây, tiếp tục nói: "Cảm ơn hai người đã đến thăm Liên Hoài, hiện giờ cơ thể thằng bé rất suy yếu, không có tinh thần và sức lực nói chuyện với hai người, hôm nay như vậy đi, đợi Liên Hoài xuất viện, sẽ đến nhà bác cả cảm ơn."


Tạ Nguyên Thần mất hứng đặt hoa tùy ý lên bàn, nói với Lâm Thúy Lan: "Em xem, anh đã bảo em đừng tới rồi, em cứ muốn tới thăm, người ta đâu cảm kích em."


Lâm Thúy Lan vỗ cánh tay Tạ Nguyên Thần trấn an, mỉm cười nói: "Đều là người một nhà, Liên Hoài nằm viện, em làm chị vô cùng lo lắng, sao có thể không đến thăm?" Lâm Khiết Vy âm thầm trợn trắng mắt, lo lắng sao? Lo lắng sao ngày Liên Hoài ngất không thấy chị tới? Lúc phẫu thuật thiếu tiền chị đang ở đâu? Hừ.


Tạ Nguyên Thần không nhịn được dời mắt nhìn Lâm Khiết Vy, tức giận lớn tiếng nói: "Tôi bảo này Lâm Khiết Vy, cô nên thu liễm lại đi, em trai cô đều đã như vậy, cô đừng nên cả ngày phóng đãng ở bên ngoài, lần này em trai cô bị bệnh, đều tại cô làm tức!"


Mẹ kiếp! Năng lực đổi trắng thay đen, Tạ Nguyên Thần anh học được cảnh giới cao nhất rồi. Rốt cuộc là ai khiến Lâm Liên Hoài tức mà đổ bệnh?
Lâm Khiết Vy không muốn cãi nhau với người ngoài trong phòng bệnh, chỉ muốn nhân nhượng cho xong chuyện, mau chóng tiễn hai tôn Phật này đi, nên không nói một tiếng, nhịn xuống.


Tạ Nguyên Thần càng thêm tức giận, nhất quyết không tha nói: "Sao thế? Không phản đối rồi hả? Bị tôi nói trúng rồi? Lúc trước đúng là mắt tôi bị mù, sao lại nghĩ cô đơn thuần vô hại lại thuần khiết thiện lương!"


Lâm Liên Hoài sốt ruột, thở sâu một hơi, cố gắng phát ra âm thanh: "Tôi sinh bệnh không thể trách chị gái, chị gái của tôi không sai."
Tạ Nguyên Thần nổi giận đùng đùng: “Chị của cậu không biết bị bao nhiêu đàn ông ngủ, cô ta là thứ tốt gì?"


Lâm Khiết Vy tới gần Tạ Nguyên Thần một bước, đôi mắt tràn ngập lửa giận, khiến Tạ Nguyên Thần sợ tới mức lùi về sau một bước.


Lâm Khiết Vy nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Nguyên Thần, hôm nay anh tới phòng bệnh rốt cuộc là tới thăm em trai tôi, hay là cố ý tới bắt lỗi? Anh thở hổn hển như vậy, chẳng lẽ nói là không ăn được nho thì nói nho xanh?"


Bị đoán trúng tâm tư Tạ Nguyên Thần cuống quít nhìn Lâm Thúy Lan trước, sợ cô ta tức giận, sau đó ngoài mạnh trong yêu quát: “Cô nói linh tinh gì đấy! Cô nghĩ mình là ai, người nào hiếm lạ! Cô đừng có mà nói linh tinh trước mặt vợ sắp cưới của tôi!"


Cánh tay của Lâm Khiết Vy chỉ ra ngoài: “Em trai tôi cần nghỉ ngơi, thằng bé là người bệnh nặng, mời hai người lập tức rời đi."
Tạ Nguyên Thần còn chưa quen bộ dạng Lâm Khiết Vy nghiêm túc, gần như là vừa định đi ra, thì phát hiện Lâm Thúy Lan không cử động, đành phải đứng bên cạnh Lâm Thúy Lan.


Lâm Thúy Lan chủ động ôm cánh tay Tạ Nguyên Thần, cười nói với Lâm Liên Hoài: “Liên Hoài à, chị muốn chia sẻ một tin tức tốt với em, trong nhà quyết định để chị đính hôn với Nguyên Thần, bây giờ Nguyên Thần là chồng sắp cưới của chi, sau này sẽ là anh rể em rồi."