Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 54: Lập công chuộc tội

“Tôi, không phải là tôi cũng lập công chuộc tội sao? Sau đó tôi còn phải đi chăm sóc anh, còn lo lắng anh bị chết chìm, nước ao lạnh như thế, tôi còn truyền khí giúp anh đấy. Sau đó lúc anh hôn tôi, tôi cũng đâu nói gì, còn rất phối hợp đúng không?" Cô phản kháng, đáng tiếc không có bất cứ tác dụng gì.


Giọng nói của Lâm Khiết Vy càng lúc càng nhỏ, nghĩ tới tối hôm qua anh hôn giống như con sói đói, cô lập tức cảm thấy thẹn thùng.


Bị cô nói như thế, trong đầu Mạc Lâm Kiêu lập tức nhớ lại tư vị tuyệt mỹ tối qua, trong lòng không nhịn được đột nhiên xao động, lại nhìn đôi môi cô hơi thở sẽ hơi hỗn loạn, Mạc Lâm Kiêu vội vàng quay mặt đi, đứng dậy đi vào trong phòng làm việc, ngồi vào ghế của sếp, tiện tay cầm lấy một quyền sách trên bàn làm việc, mở ra làm bộ đọc.


Lâm Khiết Vy bị lạnh nhạt ở bên ngoài phòng khách nhỏ.
Hối hận muốn chết! Có phải tối qua cô ngu ngốc về nhà hay không, vậy mà cắn anh, bây giờ thì hay rồi, người ta đợi ở đây trừng trị cô, xem ra không quyên góp xây dựng tòa nhà không phải là diễn, hu hu, vậy cô thật sự bị đuổi việc như thế sao?


Không thể hết hy vọng từ đây được.
Nên cố gắng tranh thủ tiếp thì hơn!
Vì chứng nhận tốt nghiệp, vì tiền đồ tốt, cô không thể da mặt mỏng như thế.
Xoay đầu nhìn chén trà ấm trà còn trên bàn, sờ còn nóng, hẳn là lúc


trước Mạc Lâm Kiêu pha, cô vội vàng rót một chén nhỏ, cẩn thận bưng lên, đưa vào trong phòng làm việc.


Phòng làm việc của anh rất rộng, một mặt tường tràn đầy là sách, không biết anh có thể đọc hết toàn bộ hay không. Bàn học cũng rất rộng, cô chỉ có thể bưng chén trà nhỏ đi đến bên cạnh ghế dựa của anh, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
"Anh Kiêu, anh nhanh uống trà đi, nhiệt độ vừa phải."


Mạc Lâm Kiêu bực bội nhíu mày, anh vốn muốn trốn tránh cô, cô lại cứ dán sát lại gần!
Anh đã mẫn cảm ngửi được mùi hương trái cây dễ ngửi ở trên người cô.
Không vui nhíu mày nhìn cô một cái, không muốn nói chuyện, anh xua tay ý bảo cô có thể đi ra ngoài.


Lâm Khiết Vy xấu hổ, giả nhiệt tình nói: "Ha ha, anh Kiêu, anh bận rộn nhiều ngày như vậy, để tôi xoa bóp cho anh." Sau khi nói xong, Lâm Khiết Vy lập tức đứng sau lưng anh, móng vuốt nhỏ đặt lên vai anh, bắt đầu dùng lực xoa bóp.


Cô vừa mới chạm vào anh, bắp thịt trên người Mạc Lâm Kiêu lập tức căng lên, bả vai vốn rắn chắc càng thêm cứng rắn, giống như tảng đá, căn bản không nắm được.


Một người đàn ông đẹp trai như thế, dựa vào gương mặt kiếm cơm là được rồi, cần gì phải luyện mình thành cơ thể như Iro Man, đây là muốn làm gì, làm hại cô phải dùng lực gấp bội mới bóp được, mệt như chó rồi.
Đôi môi mỏng của Mạc Lâm Kiêu hơi mím lại.


Cô đây là đang xoa bóp bả vai giúp anh sao? Cô đơn thuần là đang gãi ngứa thì có! Móng vuốt nhỏ mềm mềm, gãi ở chỗ này một lát, gãi ở chỗ kia một lát, giống như đang an ủi anh, gãi tới mức lửa trong đan điền anh bùng cháy lên.
Con mẹ nó đúng là tiết tấu ép người ta điên mà!


Lâm Khiết Vy mệt tới mức hơi thở hổn hển: “Anh Kiều, sau này tôi đảm bảo sẽ nghe lời anh nói, sẽ không chọc anh mất hứng nữa, anh cũng đừng chấp nhặt với tôi, xin thương xót, đồng ý quyên góp cho trường chúng tôi đi.”


Cô ân cần nịnh bợt như vậy, rất giống tiểu nha hoàn, nhưng nhìn trộm Mạc Lâm Kiêu, người ta hoàn toàn mặc kệ, gương mặt lạnh lùng, ngay cả nụ cười đều không có! Sao anh có thể nhẫn tâm như thế? Mâu thuẫn lớn tới mấy cũng đã là quá khứ, đã cách một ngày rồi, không thể bỏ qua được sao?


"Anh Kiêu... Anh Kiêu? Anh Kiêu!"
Thở hổn hển và giọng nói như ma quỷ của cô lọt vào tai, sắc mặt Mạc Lâm Kiêu biến hóa khó lường, cuối cùng không thể nhịn được nữa, duỗi cánh tay dài ra ôm lấy eo cô, đẩy về trước, Lâm Khiết Vy hét lên một tiếng sợ hãi, đã bị anh đè ở bên trên bàn học!


Anh thì vươn người tới, nhìn từ trên xuống dưới, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
"Anh, anh Kiêu..."
"Muốn biểu hiện thật tốt sao? Muốn tôi khen cô ngoan sao? Muốn tôi đồng ý quyên góp sao?"


Tuy tư thế này rất kỳ lạ, có chút một lời khó nói hết, nhưng Lâm Khiết Vy một lòng chỉ muốn giấy chứng nhận tốt nghiệp của cô, vội vàng gật đầu.


Mạc Lâm Kiêu hít sâu một hơi: "Được, vậy bây giờ hầu hạ tôi thật tốt, sử dụng tất cả kỹ thuật của cô, hầu hạ tôi vui vẻ, tòa nhà kia sẽ cho cô quyên góp!"
Lâm Khiết Vy giống như bị sét đánh, mắt choáng váng.
"Sao thế? Không vừa ý à?" Mạc Lâm Kiêu nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng nói trầm thấp.


Cô đâu dám đắc tội anh, hốt hoảng lắc đầu: "Không, không phải, tôi, tôi vui... Chỉ là... Thời tiết tốt như thế, không bằng chúng ta ra ngoài tản bộ, rèn luyện cơ thể."


“Lần trước tôi không khiến cô hài lòng sao? Cô nói vòng vèo như vậy là nói cơ thể tôi không tốt sao?" Đôi mắt như chim ưng của Mạc Lâm Kiêu tà mị, cúi thấp người dán sát vào cô, nhỏ giọng hà hơi bên tai cô: "Tôi nhớ rõ, rõ ràng là buổi tối hôm ấy cô rất thoải mái."


Ông trời của tôi ơi, cô không muốn tán gẫu đề tài này.
Làm sao bây giờ, cho anh ngủ một lần, quyên góp sẽ thành, giấy chứng nhận tốt nghiệp cũng không phát sầu nữa. Nhưng cô thật sự rất kháng cự chuyện này, cũng rất sợ hãi.


Lần trước không thể tính được, bởi vì cô không nhớ rõ cho dù là chuyện nhỏ nhặt, hiện giờ kinh nghiệm của cô đối với phương diện này vẫn là số không.
Giữa nam nữ không làm chuyện đó sẽ chết sao? Cô nhắm mắt lại, nghiến răng một cái, lăn qua lăn lại một lát rồi chịu đựng.


Lâm Khiết Vy nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên, hai cánh tay để lên bàn, bộ dạng anh dũng hy sinh: “Đến đây đi! Nhưng nói trước là không được chơi xấu, xong việc thì phải quyên góp!"


Rõ ràng là cô không muốn, tuy bây giờ phối hợp, nhưng khiến Mạc Lâm Kiêu cảm thấy rất khó chịu, không hiểu sao lại thăng lên thành bực bội và buồn bực, anh cách ra xa, xoay người đi ra ngoài.


Lâm Khiết Vy mở to mắt, vô cùng lo lắng: "Anh Kiêu, anh đừng đi mà! Đây cũng không phải là tôi không nghe lời, là anh không cần mà! Có phải chuyện quyên góp xong rồi không?"


Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu âm trầm, hừ lạnh một tiếng, cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm việc quyên góp! Quyên góp hay không liên quan gì với cô? Chẳng lẽ trong trường học đồng ý cho cô tiền trà nước sao?


Vì hoàn tất chuyện quyền góp, Lâm Khiết Vy tự nhận mình đã đủ liều mạng, cô vèo một tiếng nhảy xuống bàn, loạng choạng chạy đến trước khung cửa, chặn lấy Mạc Lâm Kiêu.


Nhưng phanh lại quá muộn, phần lưng đập mạnh vào khung cửa, đập trúng chỗ tối qua bị Trần Kiệt đá, đau tới mức gương mặt Lâm Khiết Vy cau lại.


"Anh Kiêu, chuyện này còn chưa nói rõ ràng mà, sao anh có thể đi như vậy được, chuyện quyền góp xây dựng tòa nhà cho trường chúng tôi rốt cuộc thế nào đây? Anh nói đi mà."
Lúc này trong bụng Mạc Lâm Kiêu đầy lửa giận, muốn đầy cô ra: "Tôi sẽ suy nghĩ cân nhắc."


Sao Lâm Khiết Vy có thể để anh rời đi, cô ôm chặt lấy khung cửa, thể sống thể chết bảo vệ căn cứ địa này, mài đến mức phần lưng sinh đau, gương mặt trắng bệch: “Đừng vậy mà, anh Kiêu, còn có chuyện gì mà phải suy nghĩ, không có trường đại học nào trong thành phố vượt qua chúng tôi về phương diện y học! Anh biết rõ điểm ấy, đồng ý quyên góp cho chúng tôi đi, có được không?"


Mạc Lâm Kiêu nhíu mày suy nghĩ vài giây, đột nhiên vươn tay xoay người cô lại, Lâm Khiết Vy cảm thấy khó hiểu kêu “này này này", nhưng anh vẫn vén áo cô lên.


Mẹ nó! Anh sẽ không thú tính như vậy, muốn cô ở ngay chỗ này đấy chứ? Nơi này còn không bằng bàn học! Nơi này có người giúp việc đi qua nhìn thấy mà.