Ông trời phù hộ con, cứ để người đàn ông này lạnh lùng vô tình như vậy đi, để anh ta cứ duy trì trạng thái này, đừng động vào cô.
Sau khi hỏi nhân viên phục vụ đường quay lại Lâm Khiết Vy mới đi về phòng, món ăn đã được dọn lên, chỉ còn mỗi món canh đắt tiền kia. Hạ Dịch Sâm nói muốn uống canh ngon thì phải đợi lâu, sau đó liền quan tâm chăm sóc gắp thức ăn vào bát Lâm Khiết Vy, miệng không ngừng kể cho cô nghe chuyện ở nước ngoài. Bữa tối diễn ra vô cùng vui vẻ hài hòa. Lâm Khiết Vy cảm thấy Hạ Dịch Sâm là người đàn ông dễ ở chung nhất trên đời, vừa có học thức, vừa hài hước lại không hề làm cao. Lòng kính nể và sùng bái của cô với anh ngày càng mãnh liệt, chỉ kém phần dâng hương cung phụng mỗi ngày.
Phùng Thiên Long là người yêu thích náo nhiệt, mỗi ngày sau 9 giờ tối là thời điểm anh ta bắt đầu cuộc sống về đêm. Mà Mạc Lâm Kiêu thì ngược lại, anh chán ghét việc tham gia những hoạt động tẻ nhạt này. Anh cho rằng sinh mệnh có hạn, thời gian quý giá, không bằng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Hai người cơm nước xong xuôi thì ai đi đường nấy. Một người đến quán Karaoke, một người thì dọn đường về dinh.
Phùng Thiên Long đã hơi say, anh ta đứng trước cửa xe Mạc Lâm Kiêu cười cười nói: "Lâm Kiêu, cậu chờ đó, anh nhất định phải yêu đương nghiêm túc một lần cho cậu sáng mắt ra. Người được chọn chính là cô gái kia. Cậu cứ nhìn đi."
Mạc Lâm Kiêu nở nụ cười: "Được rồi, người muốn yêu đương, tối nay anh cứ giữ gìn cái eo của mình đi đã." Phùng Thiên Long trừng mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu, sau đó lên xe trước.
Sau khi lên xe Mạc Lâm Kiêu liền lấy tay xoa xoa hai huyệt thái dương, kể từ năm năm trước, sau khi bị hạ độc anh thường xuyên cảm thấy đau đầu. Sau đêm ngủ cùng Lâm Khiết Vy, Mạc Lâm Kiêu liền cảm thấy tốt hơn nhiều. Không ngờ rằng, hôm nay lại bắt đầu không thoải mái, chẳng lẽ độc tố trong cơ thể tái phát? tô lăn bánh, Mạc Lâm Kiêu không ngừng cố gắng kiềm chế cơn đau đang hoành hành.
Âm thầm vận công, may sao trong quá trình điều chỉnh cảm giác đau nhói hai huyệt thái dương cũng dần dần biến mất. Bóng đêm còn chưa hoàn toàn buông xuống, trong thành phố xe cộ đi lại tấp nập như thoi đưa, đèn đuốc sáng trưng huy hoàng, khung cảnh phồn hoa hưng thịnh dần dần hiện lên.
Trần Kiệt ở phía trước dường như có điều muốn nói, cậu đang không ngừng quan sát nét mặt của Mạc Lâm Kiêu. Mạc Lâm Kiêu là người như thế nào? Anh đã sớm phát hiện ra ánh mắt của Trần Kiệt, nhắm mắt lại, Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì, nói nhanh lên."
Trần Kiệt ho khan một tiếng: "Cái kia... Cái kia, vừa nãy tôi nhìn thấy một người rất giống Lâm Khiết Vy."
Mạc Lâm Kiêu vừa nghe xong liền lập tức tỉnh táo, ánh mắt sâu thẳm: “Ở
Tiêu Dao Quán?"
“Ừm, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm nên đã đi theo người ta một đoạn. Cuối cùng thấy cô ta vào một phòng VIP nhỏ."
"Cậu chắc chắn là cô ấy?"
“Tôi còn chưa ăn no đã đứng canh giữ ở bên ngoài phòng bao kia. Cuối cùng nhìn thấy Lâm Khiết Vy và Hạ Dịch Sâm cùng nhau đi ra." Trần Kiệt suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: "Chỉ có hai người bọn họ."
Lại là Hạ Dịch Sâm. Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu không hề thay đổi, chỉ là ánh mắt càng thêm thâm sâu khó lường, lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi!"
Trần Kiệt cắn răng, vậy là xong rồi hà?
“Người phụ này rốt cuộc là có chuyện gì! Chằng nhẽ cô ta thật sự thích Hạ Dịch Sâm? Hai người kia cả ngày ríu ra ríu rít, có phải cô ta đã quên mất thân phận của mình rồi không? Anh Kiêu, có cần tôi quay xe lại gõ cho cô ta một phát, nhắc nhở cô ta quản kỹ chính mình?"
Mạc Lâm Kiêu lại nhắm mắt dưỡng thần: "Không cần."
"Nhưng mà..."
Mạc Lâm Kiêu khoát khoát tay, động tác rất nhỏ nhưng thể hiện ý tứ rõ ràng không muốn nghe thêm nữa. Trần Kiệt nhìn thấy liền biết điều câm miệng, một câu cũng không dám nói nữa.
Dù không được nói nhưng trong lòng cậu vô cùng tức giận, Lâm Khiết Vy kia thật giỏi. Cô tự mình ký hợp đồng làʍ ȶìиɦ nhân xong lại muốn tìm người đàn ông khác sau lưng ông chủ bao nuôi. Cả ngày tình chàng ý thϊế͙p͙, liếc mắt đưa tình. Đúng là không phải người mà.
Trần Kiệt làm nóng người, nóng lòng muốn lôi Lâm Khiết Vy ra dạy dỗ một trận. Cậu ta nhất định phải lột da róc xương người phụ nữ kia mới được.
Hạ Dịch Sâm có ý muốn đưa Lâm Khiết Vy về nhà, nhiệt tình khó từ chối. Nhưng mà cô cũng không thể nói cho anh biết cô đang ở biệt thự Mạc Vũ được. Thế nên, Lâm Khiết Vy không còn cách nào khác, chỉ đành bảo Hạ Đình Sầm đưa cô đến con hẻm ở thành phố Tân Thành ở phía Nam.
Hạ Dịch Sâm hạ cửa xe xuống, có chút không nỡ hỏi: "Ngày mai em vẫn đi làm sao?"
Lâm Khiết Vy khẽ gật đầu: “Vâng."
"Vậy anh sẽ tiện đường đến đón em."
Nụ cười của Lâm Khiết Vy lập tức cứng đờ, cô vội vàng xua tay từ chối: "Không cần không cần, em và Hứa Tịnh đã có hẹn rồi. Chúng ta gặp nhau ở bệnh viện nhé!" Hạ Dịch Sâm thật lòng muốn đưa cô đi làm, hai người cùng nhau đi làm, sau đó cùng nhau về nhà, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Anh ta cũng không dám ép cô quá, sợ rằng cô sẽ phát hiện ý đồ của mình, anh chỉ có thể miễn cưỡng cười khéo léo: “Được, vậy sáng mai gặp.”
"Sáng mai gặp. Anh lái xe chậm thôi, chú ý an toàn."
Câu nói cuối cùng chỉ đơn giản là lời dặn dò khách sáo, Hạ Dịch Sâm nghe xong lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Anh ta cho rằng cô cũng có ý với mình.
Trên đường về nhà tâm trạng thật tốt, giống như hoa nở mùa xuân vậy, nhìn cái gì cũng cảm thấy vui mắt vui tai. Lâm Khiết Vy đợi Hạ Dịch Sâm lái xe đi mất hút liền thở dài, mở điện thoại gọi một chiếc taxi.
Vừa nghĩ đến việc phải đi về căn biệt thự nằm giữa lưng chừng núi, Lâm Khiết Vy liền cảm thấy đau đớn thay cho túi tiền của mình,. Xa như vậy, chắc chắn hết rất nhiều tiền.
Hay là đêm nay cô xin Mạc Lâm Kiêu cho nghỉ một ngày về nhà ở, cử nói dối là đi dạo cùng bạn thân nên muộn, hôm nay không qua đó nữa.
Nhưng mà anh khó tính như vậy, chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng mà cũng có thể tâm trạng anh vui vẻ, đột nhiên đồng ý thì sao?
Lâm Khiết Vy nghĩ đến đây liền thoát khỏi ứng dụng gọi xe trong điện thoại, bấm vào danh bạ tìm một số điện thoại, ấn xuống.
Tiếng nhạc chuông vang lên đã lâu mà không có ai bắt máy, có phải Mạc Lâm Kiêu đang bận không. Thôi bỏ đi, cô trực tiếp ngắt điện thoại.
Mạc Lâm Kiêu ở trên xe đang rơi vào trạng thái trầm mặc không cách nào hiểu được.
Sau khi nghe Trần Kiệt bảo cáo xong, biết được Lâm Khiết Vy và Hạ Dịch Sâm cùng nhau đến Tiêu Dao Quán ăn cơm, hơn nữa cô còn nói dối anh khiến anh cảm thấy vô cùng bực bội.
Mạc Lâm Kiêu nhiều lần tự nói với chính mình, cử mặc kệ cô ấy, dù sao cổ cũng là người mang theo mục đích xấu mà tiếp cận mình, quan tâm đến cô làm gì.
Nhưng mà tự dặn lòng là vậy, Mạc Lâm Kiêu vẫn không thể khống chế bản thân ngừng suy nghĩ linh tinh, ngừng suy đoán cô và Hạ Dịch Sâm dang làm chuyện gì.
Điện thoại vẫn kêu, anh chẳng buồn liếc mắt nhìn, muốn yêu đương gì chứ, bây giờ anh chỉ muốn giết người.
Điện thoại cuối cùng cũng ngừng kêu, Mạc Lâm Kiêu nghe thấy Trần Kiệt phía trước lầu bầu: “Hè, người phụ nữ kia còn mặt mũi gọi điện cho anh, gọi điện để tiếp tục nói dối sao?"
Mạc Lâm Kiêu lập tức mở mắt, theo bản năng nhìn chằm chằm điện thoại của mình. Vốn dĩ anh còn muốn làm bộ không quan tâm nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật, bàn tay nhanh chóng tìm điện thoại, vừa cầm lên liền thấy thông báo cuộc gọi nhỡ của Lâm Khiết Vy.
Mạc Lâm Kiêu lập tức nhấn nút gọi lại, Trần Kiệt ở phía trên kinh ngạc trố mắt nhìn.
Lâm Khiết Vy còn đang đứng ở đầu con hẻm, cô do dự không biết nên đi đâu thì có cuộc gọi đến, không ngờ Mạc Lâm Kiêu lại gọi điện cho cô, Lâm Khiết Vy nghĩ đến chuyện muốn xin nghỉ liền lập tức nghe điện thoại, giọng điệu ôn hòa,
"Alô, anh Kiêu."
Cô dường như nghe được tiếng thở dài từ đầu dậy bên kia, âm thanh lạnh lẽo trầm thấp truyền đến: “Cô vừa gọi điện cho tôi?"