Lâm Khiết Vy bị dẫn vào trong, tay vẫn còn cột lại vì cô làm hại cậu chủ Hạ, bị thuộc hạ trực tiếp đẩy vào trong. Lâm Khiết Vy cả người đứng không vững, té ngã trên thảm.
“Khiết Vy.
Hạ Dịch Sâm theo bản năng muốn qua đỡ, cả người từ trên giường ngã xuống. Miệng vết thương trên cổ lập tức chảy ra một chút tơ máu.
“Cậu chủ, bác sĩ không cho anh cử động, bảo anh nằm tịnh dưỡng.”
Hai mắt Hạ Dịch Sâm tức giận: “Ai cho các ngươi trói cô ấy? Nhanh thả cô ấy ra. Lâm Khiết Vy, em có sao không? Có chỗ nào khó chịu không?”
Thuộc hạ bên cạnh bị giáo huấn hơi bất đắc dĩ mà không nói được gì, đi tới nhanh chóng cởi dây thừng ra.
Lâm Khiết Vy xoa xoa cổ tay bị đau, cười lạnh một tiếng: “Hạ Dịch Sâm, anh còn làm ra bộ dạng giả tao cho ai xem chứ? Tôi biết trong lòng anh bây giờ oán giận tôi, muốn trả thù tôi như thế nào thì tùy anh.”
Hạ Dịch Sâm giật mình: “Anh chưa từng oán giận em.”
“Tôi cũng không cùng anh giả bộ nữa. Nếu như còn có cơ hội tôi nhất định sẽ giết anh”
Hạ Dịch Sâm liền như vậy mà dựa vào méo giường, ngồi ở trên thảm trải sàn vài phần nhợt nhạt, vài phần tà mị. Nghe thấy lời này nhịn không được thấp giọng cười ha ha, trong ý cười đều là chua xót.
“Đúng, đúng, đúng. Em từ trước đến nay cũng không muốn ở lại bên cạnh tôi. Nhưng tôi không ngờ rằng em thế nhưng muốn giết tôi. Có điều, có thể chết ở trong tay em cũng là một loại hạnh phúc. Nếu
bây giờ hai chúng ta lăn lộn trên một thuyền thì hãy để tôi chết ở trên người em?”
“Bỉ ổi.”
Hạ Dịch Sâm bắt đầu cởi áo, quần áo ở nhà phía trên bị anh ta vứt ở trên mặt đất, lộ ra ngực của anh ta. Anh ta nở một nụ cười yếu ớt, truyền đạt mệnh lệnh nhưng vô cùng cay nghiệt: “Đi, giúp vợ tôi và vợ tôi bày một tư thế thân mật”
Lâm Khiết Vy trong lòng nhảy dựng lập tức hiểu được ý tứ của anh ta, xoay người chạy ra bên ngoài lại bị thuộc hạ kia nhanh chóng bắt được và lấy ra một băng gạc bịt ở trên mũi của Lâm Khiết Vy. Lâm Khiết Vy lập tức nín thở nhưng vẫn hít vào một ít, mấy giây sau thì cảm thấy tứ chi không có sức lực. Cả người giống như là cành liễu mềm nhũn lại.
Hỏng rồi, đây là thuốc khiến thả lỏng gân cốt.
“Hạ Dịch Sâm, tôi ghét anh…”
Vốn định lớn tiếng quát mắng, không ngờ tới âm thanh phát ra giống như là làm nũng mà yếu ớt.
Hạ Dịch Sâm khó khăn mà di chuyển đến bên cạnh chiếc ghế dài ngồi xuống. Anh ta vẫy tay thuộc hạ ra lệnh đưa Lâm Khiết Vy qua làm cho cô ngồi ở trên đùi của Hạ Dịch Sâm.
“Đem tay của cô ấy đặt ở trên vai tôi rồi ôm cổ tôi.”
Thuộc hạ dựa theo phân phó của Hạ Dịch Sâm đem cánh tay của Lâm Khiết Vy khoác ở trên vai anh ta. Hạ Dịch Sâm ôm eo nhỏ nhắn của cô.
Lâm Khiết Vy tức giận đến mặt đỏ bừng, thở hổn hển nói: “Hạ Dịch Sâm, buông tôi ra.”
Hạ Dịch Sâm si mê mà lại gần nhìn cô, thở ra hơi nóng: “Em yêu, em nói xem ảnh hai chúng ta thân mật như vậy, một khi tung ra ngoài thì người đời này sẽ nghĩ như thế nào?”
“Hen ha.”
“Bọn họ sẽ nói, hai người chúng ta ân ái cỡ nào, ăn ý bao nhiêu.”
Hạ Dịch Sâm đưa miệng qua, nhẹ
nhàng chạm ở trên môi Lâm Khiết Vy. Lâm
Khiết Vy muốn xoay mặt đi nhưng không hề có sức lực, một chút cũng không thể động đậy.
Thuộc hạ lựa chọn góc chụp, liên tiếp chụp mấy bức hình.
Vừa mới chụp xong thì sắc mặt Hạ Dịch Sâm tát nhợt và mệt mỏi, thở hổn hển. Thuộc hạ vội vàng đem Lâm Khiết Vy nhấc sang một bên, đỡ Hạ Dịch Sâm quay lại trên giường, chậm rãi nằm xuống.
Hạ Dịch Sâm vỗ vỗ bên cạnh anh ta: “Đưa cô ấy đặt ở bên cạnh tôi. Tôi muốn ôm cô ấy”
“Tôi không muốn.”
Công hiệu của thuốc càng ngày càng mạnh, giọng nói của Lâm Khiết Vy cũng gần như phát không ra tiếng. Cô giống như là con rối, bị thuộc hạ ôm đến bên cạnh nằm kề bên anh ta.
“Ngoan nào, sau này mỗi ngày hai vợ chồng chúng ta cứ như vậy đều ôm nhau ngủ, hạnh phúc biết bao. Đêm dài đằng đắng, anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa”
Hạ Dịch Sâm ôm eo của cô, đưa mặt tiến đến trong gáy của cô, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Anh ta bị thương nghiêm trọng, vừa rồi gần như là gắng sức chống đỡ. Anh ta bây giờ đã hao hết khí huyết, đi vào trong giấc ngủ.
Lâm Khiết Vy nằm ở đóng nghiêm mặt, trợn tròn to mắt, đáy lòng lại cực kì nôn nóng.
Bức ảnh mập mờ như vậy một khi công bố ra. Cô cho dù có vạn cái miệng cũng nói không rõ.
Ghê tởm.
Tưởng tượng đến loại bức ảnh cô và Hạ Dịch Sâm chụp kia liền cảm thấy muốn nôn.
Hạ Dịch Sâm vừa mới ngủ một lát thì bị véo tỉnh. Anh ta mở hai mắt mê mang nhìn thấy gương mặt nhỏ xinh đẹp kia nằm trong gang tấc, có vài giây cho rằng là ở trong mơ.
Cũng chỉ có ở trong mơ, cô mới có thể ngủ trong tâm tay.
“Lâm Khiết Vy.” Giọng của anh ta có vài phần buồn ngủ.
Tay của Lâm Khiết Vy lại ở trên mặt của anh ta hung hăng cấu véo: “Đừng ngủ, anh nhanh tỉnh lại đi. Tôi có việc hỏi anh.”
Thuộc hạ đứng ở bên cạnh vẻ mặt sống không có gì luyến tiếc.
Thuốc trên người Lâm Khiết Vy công hiệu vừa mới được giải trừ. Cô liền bắt đầu hành hạ cậu chủ. Anh ta muốn ngăn cản lại không dám.
Hạ Dịch Sâm lộ ra vài phần ngạc nhiên mừng rõ: “Chuyện gì vậy? Em cứ việc nói.”
“Ảnh anh cũng chụp rồi. Anh có thể tiết lộ kế hoạch ám sát Mạc Lâm Kiêu cho anh ấy chứ.”
Hạ Dịch Sâm cau mày. Chẳng trách cô làm cho anh tỉnh ngủ, vẫn là vì Mạc Lâm Kiêu. LEGO
“Mấy điều kiện kia em vẫn chưa hoàn thành tất cả”
Chỉ là chụp ảnh thân mật, vẫn chưa công bố đơn xin ly hôn. Cũng không cùng anh làm chuyện đó.
“Đơn xin ly hôn tôi có thể công bố nhưng cùng anh làm chuyện kia. Cơ thể anh bây giờ trong tình hình không cho phép. Hơn nữa tôi không muốn làʍ ȶìиɦ cùng người đàn ông vết thương có thể chảy máu bất cứ lúc nào, sẽ ảnh hưởng cảm thụ của tôi. Hạ Dịch Sâm, chẳng lẽ anh không phải là không muốn lần đầu tiên của hai chúng ta hoàn mĩ hơn một chút sao? Chỉ cần Mạc Lâm Kiêu có thể tránh khỏi ám sát lần này, đợi cơ thể anh tốt một chút thì tôi thỏa mãn anh, dù sao tôi lại chạy không thoát.
Hạ Dịch Sâm nhắn mày, yên lặng Lâm Khiết Vy mà suy tư về điều đó. Nhất thời lại không lên tiếng.
Đáy lòng Lâm Khiết Vy lo lắng, trên mặt trái lại không hiện rõ, thấp giọng tiếp tục kích động: “Anh không phải là không đủ tự tin chứ? Lại nói tiếp, phương diện kia của Mạc Lâm Kiêu quả thực rất lợi hại.”
Lâm Khiết Vy soi mói mà đánh giá Hạ Dịch Sâm:
“Anh không cường tráng bằng anh ấy, bây giờ lại bị thương. Tôi thấy anh khẳng định không mạnh mẽ bằng anh ấy. Có thể mang cho tôi cảm giác sung sướng…”
“Được, Đợi cơ thể của anh hồi phục. Anh sẽ chứng minh cho em, anh lợi hại hơn so với Mạc Lâm Kiêu. sẽ khiến em càng vui sướng hơn.”
“Anh bây giờ gọi điện thoại cho Mạc Lâm Kiêu. lập tức nói với anh ấy kế hoạch hành động ở Italya, lập tức!”
“Em trước tiên gọi tiên gọi video cho truyền thông, công khai xin li hôn.
Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ mà đáp ứng lại.
Lúc Mạc Lâm Kiêu ở Italya nhận được nhắc nhở nguy hiểm là đang trừng trị Mạc Lâm Dương.
Một phen hỗn chiến kết thúc, thể lực bên Italy và người của Mạc Lâm Dương tàn sát lẫn nhau. Mạc Lâm Kiêu thừa dịp hỗn loạn bao vây bọn họ. Mạc Lâm Dương cả người bê bết máu, giờ phút này đang bị Mạc Lâm Kiêu giẫm ở dưới giày da.
“Mạc Lâm Dương, tôi tha cho cậu rất nhiều lần, nhưng lần này là tự mình cậu không muốn sống mà chui đầu vào lưới.”
Trong miệng Mạc Lâm Dương ói ra từng ngụm từng ngụm máu tươi. Anh ta bị người của Italy bắn trúng ba phát súng, còn đều ở chỗ hiểm. Anh ta biết, anh ta sống không nổi. Anh chỉ là không cam lòng phun ra máu tàn nhẫn mà cười: “Tôi chết thì chết. Tôi không sao cả nhưng anh sẽ không yên. Vợ của anh đã ngủ với người ta, anh vẫn không biết sao? ha ha ha.”
Sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu ngay tại chỗ liền biến đổi, đá văng Mạc Lâm Dương, nhanh chóng gọi điện thoại trong nước.
Giọng nói của Nam Cung Hào nơm nớp lo sợ vang lên: “Cậu Mạc, tôi xin lỗi. Bà chủ Mạc bị người cướp đi rồi, cả đêm vẫn không tìm thấy.
Tim của Mạc Lâm Kiêu trong nháy mắt như rơi xuống vực sâu, trực tiếp bóp nát điện thoại.