Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 394

Trần Kiệt ngồi phịch xuống ghế sofa, cả người toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi. Đột nhiên nhận ra được sự bất thường dạo gần đây của mình, đã thu hút sự chú ý của bổ. Anh ta không thể tiếp tục như vậy được.
Khi Lâm Khiết Vy đến bệnh viện Nhân Ái làm việc, cô gặp một cảnh tượng đáng sợ.


“Xếp hàng, xếp hàng, nghe gọi tên! Ai cũng không được chen lấn! Không phải lớn tiếng ồn ào!”
Có một nhân viên y tế cầm cái loa to, hét lớn trong hành lang. Một đám người xếp thành hàng dài trên hành lang không quá rộng rãi. Đây đều là những bệnh nhân đến để Lâm Khiết Vy khám bệnh!


Lúc Lâm Khiết Vy tới, mọi người lập tức nhận ra cô, nhất thời kích động đứng lên:
“Bác sĩ Vy đến rồi!”
“Đúng là bác sĩ Vy, giống hệt như trên TV!”
“Bác sĩ Vy! Chúng tôi đặc biệt bay đến đây để cô khám bệnh!”


Lâm Khiết Vy lần đầu tiên đối mặt với một nhóm bệnh nhân nhiệt tình như vậy, cô gật đầu với một nụ cười ngượng nghịu. Bác sĩ đang cầm loa hét lên:
“Im lặng!”
Rồi quay mặt lại, dùng giọng nhẹ nhàng nói với Lâm Khiết Vy:


“Bác sĩ Vy, cô không cần lo lắng, bệnh viện đã bố trí nhân lực giúp cô duy trì trật tự bên ngoài. Cô cứ ở bên trong gọi tên là được”


Lâm Khiết Vy gật đầu, nhanh chạy vào bên trong. Mà Lâm Thúy Lan u ám đang ngồi bên kia đến một bệnh nhân cũng không có, cố ý nở một nụ cười xấu xa với Lâm Khiết Vy. Lâm Thúy Lan run lên vì tức giận.


Lâm Khiết Vy cả ngày ngồi trong phòng khám, mệt đến độ hoa mắt váng đầu. Cô nhanh tay lấy trong túi ra đồ ăn vặt, ngấu nghiến ăn.
Khi cô chạy tới chỗ của Quách Kiều, đến cả Quách Kiều cũng nhận ra cô có gì đó không ổn.
“Sắc mặt cô sao kém vậy? Có phải cô ốm rồi không?”


Lâm Khiết Vy lắc đầu, ngồi trên ghế nghỉ ngơi: “Có thể là sáng khám cho nhiều bệnh nhân quá nên tôi mệt mỏi thôi.”
Quách Kiều nói:
“Buổi chiều sao không đi khám, để tôi thay cô, cô về nhà nghỉ ngơi đi.”
Lâm Khiết Vy gật đầu.


“Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô. Chắc chiều nay tôi không ở trong này được”
Khi tài xế chuẩn bị đón Lâm Khiết Vy, Quách Kiều còn lo lắng, đuổi theo dặn dò:
“Nếu cô tới chỗ dì, tôi có một đơn thuốc tăng huyết áp ở đây, tôi sẽ gửi cho cô sau


Lâm Khiết Vy cũng xua tay không giải thích, sau đó khẽ nói với tài xế:
“Đi viện Y dược Mạc Thiên”


Buổi chiều cô không ở chỗ Quách Kiều khám bệnh để tranh thủ thời gian đi tìm hiểu chút chuyện về viện nghiên cứu. Lúc trời vừa tối, Lâm Khiết Vy cùng Nam Cung Hào bước ra khỏi tòa nhà của viện nghiên cứu. Ngay sau khi chiếc xe ô tô đón họ chạy tới, liền bị một chiếc xe tải lao nhanh đến, húc mạnh vào phía sau làm chiếc xe bị văng ra xa cả chục mét.


Tiếng động làm rung chuyển cả núi lại còn quá đột ngột, làm Lâm Khiết Vy kinh hãi, Nam Cung Hào cũng choáng váng. Lúc này có vài người chạy đến, đánh Lâm Khiết Vy bất tỉnh rồi khiêng cô đi.


Nam Cung Hào lo lắng đến nỗi toát hết mồ hôi lạnh, kêu lên: “Người đâu, có người bắt cóc Lâm Khiết Vy! Mau đuổi theo!”


Khi anh ta vừa đuổi tới, một quả bom khói ném xuống chân anh. Xung quanh khói bốc lên mù mịt. Nam Cung Hào ho khan một trận, chảy cả nước mắt, một tay lấy áo che miệng và mũi. Lâm Khiết Vy cứ như thế bị bắt đi ngay trước mắt họ!


Sương khó tan đi, Nam Cung Hào run lên vì khó chịu: “Đi kiểm tra ngay! Bằng mọi giá, cũng phải tìm được Lâm
Khiết Vy!”
“Anh có muốn báo với anh Kiệt không?”
Nam Cung Hào thẳng thừng từ chối:
“Tôi không thể nói cho cậu ta! Cậu ta hiện đang bị thương, cho cậu ta biết cũng chẳng ích gì.”


Thực tế anh lo lắng chính là, một khi Trần Kiệt biết Lâm Khiết Vy bị mất tích, anh sẽ liều chết ra ngoài đi tìm. Thằng
nhóc đó là một kẻ mất trí.
Sau khi Lâm Khiết Vy tỉnh dậy, đầu tiên là cô nghe được tiếng sóng biển, sau đó cảm thấy gió biển thổi vào làm cô hơi lạnh.


Sau gáy cô vẫn còn đau, người xuống tay đánh ngất cô hỏi:
“Em tỉnh rồi à?”
Hạ Dịch Sâm cúi người nhìn cô với một nụ cười mỉm và ánh mắt dịu dàng.
“Anh bắt cóc em?”
“Sao lại nói là bắt cóc? Làm ơn đi, là anh mời em đến ôn lại chuyện cũ, anh nhớ em”


Hạ Dịch Sâm cười rất nhẹ nhàng giống phong thái lúc còn học đại học.


Nhưng Lâm Khiết Vy biết đây đều là biểu hiện giả dối. Hắn bây giờ không còn như lúc đầu nữa. Lâm Khiết Vy ngồi dậy, nhìn quanh, phát hiện cô đang năm trên một chiếc ghế dài trên con đường đá ven biển. Xung quanh hẳn đã bị cấm, nên chỉ có hai người bọn họ. Cách đó không xa còn nhìn thấy một đám bảo kê, chắc hẳn là thủ hạ của Hạ Dịch Sâm.


“Anh không phải đang ngồi tù sao? Sao lại ra ngoài?”
Trong lòng Lâm Khiết Vy có chút sợ hãi, nhưng cô không thể biểu hiện ra, chỉ có thể giả bộ bình thản cùng hắn nói chuyện phiếm. Hạ Dịch Sâm cười lạnh một tiếng:


“Muốn cho tôi ngồi tù? Nghĩ đơn giản quá vậy? Dù nhà họ Hạ của tôi có tệ đến đâu cũng không thua kém gì Mạc Lâm Kiều. Anh ta có quyền thế ngập trời thì tôi còn có mạng lưới thông tin. Hành động của hắn chẳng qua chỉ làm ảnh hưởng đến cổ phiếu của nhà họ Hạ, cũng không thể cho tôi đi tù được.” Gió biển thổi tung chiếc áo gió của Hạ Dịch Sâm, mép áo của anh ta bay loạn xạ. Đối diện với mặt biển, hắn chua xót nói. Xong lại quay đầu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu. “Anh không phải đã nói với em, cho dù là em kết hôn, sinh con, anh cũng không buông tha cho em sao?”


Cả người Lâm Khiết Vy run lên, lạnh đến rụt cổ lại.
“Tôi bây giờ là một bông hoa tàn, thật sự, tôi còn rất nhàm chán. Anh là người thừa kế nhà họ Hạ, không cần ở đây lãng phí thời gian với tôi, phụ nữ tốt khắp nơi đều có)


“Lâm Khiết Vy, em vẫn không tin anh, không tin anh thật lòng yêu em. Những lời em vừa nói, làm vấy bẩn tình cảm anh dành cho em!”
Hạ Dịch Sâm nhắn mặt vì tức tối.
LEGO “Nếu anh thực lòng yêu em, thì nên tôn trọng lựa chọn của em, không phải như bây giờ, ép buộc em thế này!”


Hạ Dịch Sâm sững sờ, sau đó liền nở nụ cười:
“Mạc Lâm Kiêu lúc trước không phải cũng ép em sao? Vì sao bây giờ em lại tiếp nhận hån?”
“Anh không giống anh ấy!”
“Tại sao lại không giống? Chẳng qua là trái tim của em để ở chỗ hắn thôi.”


Lâm Khiết Vy giật mình, suy nghĩ một lát rồi nói rõ ràng:
“Được rồi, em thừa nhận, em bất công, trong lòng hiện tại có anh ấy, cũng thích anh ấy. Cho nên, anh có thể từ bỏ hy vọng rồi?”


Hạ Dịch Sâm tức giận, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, mãi mới kiềm chế được cơn giận mà không làm gì quá đáng. Hẳn đi đi lại lại 2 vòng mới bình tĩnh lại, đột nhiên sà đến, hai cánh tay đặt lên người của Lâm Khiết Vy, ôm chặt lấy cô, ép cô xuống băng ghế dài cùng hắn. Khuôn mặt gần như áp sát vào mặt cô, hơi nóng phả vào môi.


“Vậy, nếu hắn chết thì sao? Hắn chết thì trên đời này cũn không còn người như vậy, em làm sao có thể thích hắn nữa? Như vậy em có giao trái tim mình lại cho anh?”
Lâm Khiết Vy sợ hãi rùng mình:
“Anh có ý gì?”


“Mạc Lâm Kiêu đang ở Ý, sẽ phải đối mặt với mai phục khắp nơi. Tính mạng của hắn nhất định sẽ ở lại đó, hắn không về được đâu.”
Lâm Khiết Vy trong lòng rất đau đớn, đẩy Hạ Dịch Sâm ra một cách quyết liệt, đáng tiến lại vô ích, chỉ có thể đánh loạn lên vai hẳn:


“Hạ Dịch Sâm, anh đúng là đồ điên, giết người phạm pháp, anh dừng tay lại đi!”
Hạ Dịch Sâm bóp lấy cằm của Lâm Khiết Vy, tới gần cô, đem môi cô rất nhanh hôn lên, cô thở hổn hển:
“Làm người phụ nữ của anh thì anh sẽ giữ lại cái mạng của hắn.”