Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 39: Em gái đừng đi

Lâm Khiết Vy và Hạ Đình Sâm đi theo sau lưng nhân viên phục vụ, đi qua mấy lối rẽ, xuyên qua hồ nước, cầu nhỏ, vườn hoa, rừng cây. Cuối cùng mới đi đến một tòa nhà nhỏ.


Nơi dùng cơm ở tầng hai được phủ thảm rất dày, trang hoàng lộng lẫy. Trong căn phòng thật to chỉ có hai người Hạ Đình Sâm và Lâm Khiết Vy dùng com.
Cái này mà là ăn cơm cái gì, ăn tiền thì có!
Lâm Khiết Vy xót tiền, nở nụ cười nào cũng rất miễn cưỡng.


Hạ Đình Sâm tự mình rót cho Lâm Khiết Vy một chén trà bên trong chiếc chén được trang trí tinh xảo, dường như mới nhớ ra được điều gì, áy náy nói: "A anh quên mất, ở đây người ta tự động trừ phí vào thẻ mua sắm của anh, hôm nay đành để anh mời vậy, lần sau đến lượt em mời."


Lâm Khiết Vy hơi sốt ruột: "Như vậy sao được, chúng ta đã nói rồi mà, hôm nay em mời khách."
Hai tay của Hạ Đình Sâm đan vào nhau: "Không còn cách nào hết, nơi này chỉ chấp nhận hình thức quẹt thẻ, không nhận tiền mặt của người không phải hội viên."


Lâm Khiết Vy phồng miệng nhìn Hạ Đình Sâm, oán giận nói: "Đàn anh anh cố ý đúng không? Vì không cho em dùng tiền nên mới đến chỗ như thế này, hại em có muốn tiêu tiền cũng không thể nào tiêu được."


"Lần sau, lần sau nhất định sẽ để cho em mời, vậy được rồi chứ. Món ăn đây có mấy món anh vô cùng thích, đặc biệt dẫn em đến để nếm thử."


Chuyện Lâm Khiết Vy muốn nỏi với Hạ Đình Sâm nhất đương nhiên vẫn là về bệnh tình của em trai, cô muốn thảo luận một chút, liên quan tới việc khôi phục và tương lai của em trai cô sau phẫu thuật. Nhưng bây giờ là lúc tan việc, huống chi mới mở miệng đã bàn chuyện của em trai mình, dường như làm vậy mục đích quá rõ ràng. Thôi cứ chờ một lát rồi nói sau, chờ khi đã ăn được một lát rồi thì giả bộ tự nhiên trò chuyện về chủ đề bệnh tình của em trai cô vậy.


Lâm Khiết Vy lẳng lặng nhìn Hạ Đình Sâm, thoải mái bưng trà lên uống, âm thầm suy nghĩ.
Tuy bọn họ đã nói là sẽ dọn lên món canh rất đắt kia nhưng đến bây giờ vẫn chưa dọn lên, chắc những món đồ ăn khác sẽ còn chậm hơn.
"Đàn anh anh ngồi trước đi, em đi nhà vệ sinh một lát."


Vừa lúc có thể dạo chơi xung quanh, thưởng thức cảnh sắc nơi này một chút, chụp mấy tấm hình, ngày mai chọ Hứa Tịnh xem. Lâm Khiết Vy cười một cái với Hạ Đình Sâm, cầm điện thoại đi ra ngoài.


Hạ Đình Sâm suýt nữa thì đã nói em và anh cùng đi đi, may mà dừng lại kịp. Nếu nói như vậy sẽ làm cho cô cảm thấy anh ta dính người.


Người vừa đi, Hạ Đình Sâm không còn tâm trạng uống trà nữa. Anh ta thoải mái tựa lên trên miếng tựa lưng, ánh mắt như nước, dịu dàng nhìn túi xách Lâm Khiết Vy tùy ý ném ở một bên.
Đây là túi của cô.


Không ngờ anh có thể thực hiện ước mơ khi còn ở nước ngoài, được ngồi riêng một chỗ với cô, dùng một bữa ăn tối ấm áp.
Đây là giấc mơ mà anh đã luôn mơ ước trong nhiều năm qua.


Nói đến thì thật buồn cười. Có một lần anh đi tập bóng rổ ở trong sân trường của một trường học cấp ba, tình cờ nhìn thấy được Lâm Khiết Vy vừa đọc truyện tranh vừa mơ màng đi vào bên trong sân bóng rồ. Chi một ảnh nhìn ấy, mà nhớ cả một đời. Này, Đình Sâm, bóng.


Tiếng kêu của bạn kéo thần trí của anh ta về, nhưng cũng đã chậm. Quả
bóng rổ đập vào đầu anh, làm anh chảy cả máu mũi. Hoàng tử bóng rổ như cậu mà cũng có thể bị bỏng đập? Làm gì thế hả? Không phải cậu nhìn em gái xinh đẹp kia rồi bị thất thần đấy chứ?


Tim của Hạ Đình Sâm đập nhanh hơn vì bị người ta nói trúng tim đen.
Sau này, anh thường xuyên chạy đến trường cấp ba đó chơi bóng rổ mỗi khi rảnh rỗi, mục đích thực sự là kiếm thêm cơ hội để nhìn thấy bóng dáng mơ hồ lúc ấy.


Vào lúc gặp cô ở trên đại học, anh ta đã là sinh viên năm ba. Đương nhiên cô sẽ không biết, đường đường là một sinh viên năm ba như anh làm sao lại gặp được cô, cần cô giúp đỡ ôm tài liệu, rồi lại thường xuyên gặp mặt một cách trùng hợp như vậy.


Những năm ra nước ngoài hẳn là khoảng thời gian mà anh ta khó chịu nhất.


Mỗi ngày đều điên cuồng muốn về nước, đếm từng chút thời gian một. Dường như mỗi tối đều tưởng tượng, đợi đến khi anh ta trở về nước thì phải xuất hiện ở bên người cô như thế nào, mở đầu lại tình cảm với cô như thế nào.


Bây giờ, tất cả đều đang được triển khai theo dự đoán của anh ta, anh ta có thể nhìn thấy người con gái mình thầm mến mỗi ngày ở bệnh viện. Đây quả thật là hạnh phúc ngọt ngào nhất trong giờ làm việc.


Cô còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được tình cảm, không sao cả, anh ta không vội, có thể chậm rãi chờ. Tựa như là nồi canh quý giá kia cần phải được đun từ từ trên lửa nhỏ, hương vị mới thuần khiết, mới ngon lành hơn.
Lâm Khiết Vy đi xuống lầu các, nhìn ngắm quang cảnh như tranh vẽ xung quanh mình.


Phía trước còn có một dòng suối nhỏ, mái vòm khắc hoa, một cái đình làm từ gỗ quý, từ xa nhìn lại, đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Cô ngồi xổm ở bên dòng suối nhỏ, đưa tay vào trong nước, suối nước mát lành, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.


"Còn có cá con!" Lâm Khiết Vy đột nhiên phát hiện ra mấy con cá rất nhỏ, vui vẻ lấy điện thoại ra chụp lại.
Phụt phụt! Đột nhiên, đối diện dòng suối nhỏ có người ném một chai rượu vào bên trong dòng suối nhỏ, bọt nước văng khắp nơi, văng cả lên mặt Lâm Khiết Vy.


"Ai vậy!" Lâm Khiết Vy lau lau mặt, may không bị phai lớp trang điểm, nếu không sẽ thành con mèo tam thể khổng lồ mất. Cô đứng nhìn sang phía đối diện, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn cường tráng mặc quần áo hoa hòe, cánh tay trần xăm kín, trên cổ tay còn mang tràng hạt gỗ quý sáng loáng, bên trên ngón út có một chiếc nhẫn kim cương dành cho nam giới.


Xem ra không hề giống người tốt.
Giống như là một tên côn đồ hơn.
Tuy nhiên khí chất lại không giống, anh ta cũng không mang dáng vẻ, mà bình tĩnh hơn, dù trông rất vô lại. Phát hiện Lâm Khiết Vy phồng má không vui nhìn anh ta chằm chằm, anh


ta lại còn cười ha ha, cánh tay chống lên thân cây bên cạnh, hai mắt tỏa sáng nhìn Lâm Khiết Vy, nói: "Có phải đã làm em sợ không, em gái?"
Em gái cái đầu anh, ai là em gái của anh chứ!


Trước giờ Lâm Khiết Vy đều lạnh lùng nếu có người bắt chuyện lãng xẹt với cô như vậy, không hề nói một câu, không thèm nhìn dù chỉ một chút, nhanh chóng xoay người rời đi.


"Ai! Em đừng đi mà! Chờ chút đã! Em gái! Chị đẹp! Cô bé ơi!" Người đứng sau lưng cô gấp đến mức không biết ngại, kêu lung tung.


Bước chân Lâm Khiết Vy càng lúc càng nhanh. Trong lòng nghĩ có dòng suối nhỏ ngăn cản anh ta, còn có một khoảng cách từ cây cầu hình vòm đến đây, trong lúc nhất thời anh ta sẽ không thể đuổi kịp.


Nhưng vừa mới tính toán như vậy xong đã nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh ai đó vừa nhảy. Lâm Khiết Vy xoay người nhìn lại, sợ đến mức trợnmắt há hốc mồm.
Người đàn ông kia vậy mà lại nhảy lên một cách nhẹ nhàng, nhảy qua cả con suối nhỏ.
Rộng như vậy cơ mà.


Chẳng lẽ anh ta thật sự là kẻ xấu?
Lúc này không chạy thì còn chờ đến khi nào nữa?


Lâm Khiết Vy sợ đến mức tăng tốc chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước, người đàn ông kia đã thoải mái ngăn ở cô lại, gương mặt vẫn tươi cười du côn như cũ. Anh ta rất cao, cao gần đến một mét chín, bả vai rộng rãi, chân dài eo to.


"Dáng vẻ của tôi rất đáng sợ à? Tại sao vừa nhìn thấy tôi đã chạy?"
Lâm Khiết Vy nhìn anh ta một cái, làm như không nghe thấy anh ta nói gì, chuyển sang bên cạnh, muốn tránh xa anh ta một chút.
Tên khốn này da mặt rất dày, nhanh chóng đi đến trước người cô, cản trở cô như trước.


"Ui, sao em không nói chuyện? Không phải bị điếc đúng không? Khi nãy em vẫn phát ra tiếng mà. Anh nói với em mà em không nghe thấy à? Sao lại trả lời?"


Lâm Khiết Vy bị trêu chọc tức giận nhíu chặt mày, nghiêm nghị nói: “Tôi không quen biết gì anh, tại sao lại phải nói chuyện với anh? Bạn của tôi đang chờ tôi, anh có thể tránh ra được không, tôi phải đi về."