Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 385

Sắc mặt Trần Kiệt không bình thường khiến Lâm Khiết Vy hơi bối rối. “Không phải là anh chế thuốc này đó chứ? Anh có xem thường tôi, nhưng anh không thể xem thường Quách Kiều, đó là bậc thầy y học cổ truyền hàng đầu đó. Chắc chắn là tốt cho vết thương của anh.”


Chỉ sợ Trần Kiệt lại nói ra mấy lời khó nghe, Lâm Khiết Vy trực tiếp đút thuốc cho anh ta, sau đó tay chân vội vàng, đút cho anh ta từng thìa một như là nhồi vịt, cả bát thuốc đầy nhanh chóng ở trong bụng anh ta.
Giữa chừng còn không cho anh ta cơ hội thở, nói bất cứ câu nào.


Sự dịu dàng trong trái tim của Trần Kiệt còn chưa kịp nếm thử thuốc có vị như thế nào thì cô đã đút xong hết.
“Cô..”
Không biết dịu dàng một chút sao?
“Ai ya, tôi biết là lại muốn nói mấy lời khó nghe, thôi đừng nói gì nữa, dù sao thuốc cũng ở trong bụng anh hết rồi.”


Trần Kiệt nghẹn họng không còn gì để nói.
Lúc này mới nhận ra, ấn tượng mà anh ta để lại cho Lâm Khiết Vy không có điểm tốt nào,
Nhận ra điều này trong lòng anh ta có một cảm giác không thể nói thành lời.


Nam Cung Hào dân theo một nhóm bác sĩ đến hội chẩn, Lâm Khiết Vy lùi lại phía sau, ánh mất của Trần Kiệt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Khiết Vy, làm Nam Cung Hào tức muốn bóp chết anh ta.
Nhìn xem cái bộ dạng không có tiền đồ của anh ta!


Chớp mắt đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, Trần Kiệt thấy Lâm Khiết Vy vẫn ở lại trong phòng bệnh không hề rời khỏi, trong lòng như đang tỏa nhiệt thì bỗng dưng nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lâm Khiết Vy vang lên:
“Đến giờ rồi!”


Anh ta còn chưa hiểu cô đang nói gì đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Lâm Khiết Vy tiến lại gần, trên khóe môi hiện lên một nụ cười xấu xa nói:
“Trần Kiệt, tôi có thể xem vết thương trên bụng anh được không?”
Trần Kiệt ngay lập tức bị hóa đá.


Nam Cung Hào đứng ở bên cạnh sửng sốt, duỗi cánh tay ra chặn móng vuốt nhỏ đang ngo ngoe động đậy của Lâm Khiết Vy lại:
“Cô là bà Mạc, việc này làm sao được?”


Người phụ nữ này lại muốn xúc phạm cơ thể của một người đàn ông khác ngoài cậu Mạc! Lâm Khiết Vy không hiểu lắm: “Tôi xem tình trạng vết thương của anh ta thì có liên quan gì đến việc tôi là bà Mạc”


Khóe miệng Nam Cung Hào hơi giật giật: “Xét về vóc dáng, cậu Mạc của chúng ta tài năng xuất chúng, tuyệt hảo”
Trần Kiệt vừa kích động lại vừa căng thẳng, mặt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “Rốt cuộc cô có ý gi?” đó.
Trong lòng thì lại thầm khao khát, tốt nhất là cô nên có ý gì


Điện thoại của Lâm Khiết Vy reo lên, cô nghe điện thoại:
“Đàn anh… ừm, thuốc đó anh ta đã uống được nửa tiếng rồi, đúng vậy, em đang chuẩn bị kiểm tra xem miệng vết thương của anh ta có bị đỏ lên không. Anh yên tâm đi, em rất có lòng tin với thuốc của chúng ta”


Cúp điện thoại, cô quay lại nhìn thấy Trần Kiệt đang nhắm mắt, sắc mặt xanh xám rõ ràng là đang tức giận.
Còn Nam Cung Hào gục mặt xuống, toàn là sự thương hại. “Mấy người làm sao vậy?”


Nam Cung Hào mấp máy môi: “Cô muốn xem vết thương của anh ta là vì muốn kiểm chứng hiệu quả trị liệu của thuốc bắc sao?”
Lâm Khiết Vy gật đầu: “Đúng vậy, nhanh cho tôi xem một chút đi, đàn anh của tôi còn đang đợi tôi phản hồi lại đó.”


Trần Kiệt bỗng dưng nổi giận gầm lên một tiếng: “Lâm Khiết Vy cô đi ra ngoài cho tôi, sau này cô đừng đến đây nữa!”
Lâm Khiết Vy hơi nhếch khóe miệng, cảm thấy Trần Kiệt sửng sốt, thở dài một tiếng sau đó hậm hực rời khỏi.
Một lát sau, Nam Cung Hào gửi tin nhắn đến.


Miệng vết thương thật sự đỏ lên. Sau này cô đừng nên đến đây thăm Trần Kiệt nữa.
“Haizz, đem thuốc cũng đem cả thì đến, đúng là kỳ lạ.”


Tuy nhiên, vẫn có hiệu quả, thuốc bắc vẫn được tiếp tục gửi đến cho Trần Kiệt, chỉ là người đưa thuốc đến là người làm thuê trong quán của Quách Kiều.
Giờ cơm tối, Mạc Lâm Kiêu nhìn cô gái trước mặt ăn ngon miệng, lại nhìn thức ăn có tẩm thuốc ở trước mặt mình, sắc mặt trở nên nặng nề.


Lâm Khiết Vy đầy miệng thức ăn hai má phồng lên, đôi mắt to tròn ngắm người đàn ông đẹp trai trước mặt, cười hi hi nói:
“Anh nhìn cũng không có tác dụng gì đâu, mau ăn đồ của anh đi, ai bảo anh tự làm mình bị thương cơ chứ?”
“Không ăn nổi” Giọng người nào đó có chút ai oán nói.


“Không ăn nổi cũng phải ăn. Ngoan.”
“Ăn rồi có được thưởng gì không?”
Nghe thấy câu này, mí mắt Lâm Khiết Vy máy máy, cô căn rằng: “Không có!”
Mạc Lâm Kiêu càng than vãn: “Haizz, không được người khác quan tâm, đau lòng quá
Dáng vẻ như vậy của Mạc Lâm Kiêu, thật khiến cho Lâm


Khiết Vy không còn gi để nói: “Được rồi, được rồi, em quan tâm anh, anh mau ăn đi, ăn xong sẽ có thưởng.”
Lúc này Mạc Lâm Kiêu mới được như ý, thầm cười một tiếng sau đó bắt đầu ăn đồ ăn tẩm thuốc.


“Hôm nay Hạ Dịch Sâm chặn em ở ngoài tiệm thuốc, nghe ý tứ trong lời anh ta nói, em nghi ngờ rằng việc anh bị tấn công lần này có liên quan đến anh ta. Có khi nào là do anh ta xúi giục?”
Mạc Lâm Kiêu cười lạnh: “Hắn ta có tham dự “Anh ta có tham dự là sao? Lẽ nào còn có người nào khác sao?”


“Còn có một người em họ tốt của anh” Trong đầu Lâm Khiết Vy nhanh chóng lướt qua cái tên đó, biểu cảm không dám tin.
Mạc Lâm Kiêu đưa mắt nhìn cô: “Em sao vậy? Em cảm thấy Mạc Lâm Dương bị oan à?”
“Nhìn Mạc Lâm Dương có vẻ rất thật thà”


“Nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài. Thằng nhóc đó muốn anh chết từ lâu rồi”
Lâm Khiết Vy nhìn Mạc Lâm Kiêu với vẻ thương hại: “Bị người thân tính kế như vậy, anh đúng là đáng thương”


Mạc Lâm Kiêu lại mim cười: “Cho nên, bây giờ người thương anh chỉ còn lại một mình em. Em phải yêu thương anh thật tốt đó.”
Lâm Khiết Vy nghiêm túc gật đầu.
Thế là suốt mấy đêm liền, Mạc Lâm Kiêu đều mượn lý do “yêu thương anh thật tốt” đó khiến Lâm Khiết Vy vất vả cả đêm.


Các trò bịp bợm đổi mới đến nỗi làm cho người khác cảm thấy xấu hổ, quấn lấy và mãnh liệt thay phiên nhau, lại rất gian trá, đến thời điểm mấu chốt thì dừng lại, ép cô phải cầu xin lòng thương xót, gọi anh, gọi chồng.


Hứa Tịnh gặp Lâm Khiết Vy, không nhịn được thốt lên trên mặt có có một nét ma mị không rõ ràng.
Lâm Khiết Vy thầm nghiến răng nghiến lợi: “Kết hôn đúng là khổ, nghĩa vụ của người vợ đúng là mệt mỏi”


Cuộc thi y học cổ truyền toàn quốc sẽ được tổ chức ở thành phố B. Ngày đầu tiên của cuộc thi, Mạc Lâm Kiểu chuẩn bị HIỤ chiếc máy bay riêng đưa bà Mộ của anh bay đến thành phố B.


Bạn học Lâm Khiết Vy lần đầu được ngồi máy bay riêng, lúc đầu còn nép vào lòng Mạc Lâm Kiêu nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, nhưng được vài phút sau thì lăn ra ngủ.
“Mang một tấm thảm đến đây.”
Mạc Lâm Kiêu nói, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái trong lòng mình.


Nam Cung Hào đem tấm thảm đến, liếc nhìn vợ chồng hai người, trong lòng thắp một cây đèn cho Trần Kiệt. Cuộc thi về y học cổ truyền lần này, bởi vì Mạc Lâm Kiêu tự mình đưa vợ đến đã nhất thời gây chấn động, các kênh truyền
thông lớn đều thi nhau đưa tin.


Đến ông cụ Lâm và bố mẹ của Lâm Thúy Lan cũng bị quầy lễ tân khách sạn từ chối.
“Khách sạn to như thế này, sao có thể hết phòng được chứ?” Lâm Thúy Lan không dám tin hỏi lễ tân khách sạn.


“Thật xin lỗi, bởi vì cậu chủ Mạc đã bao cả ba tầng nên không còn phòng trống” Ông cụ Lâm và Lâm Hoàng Văn đưa mắt nhìn nhau cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Đám người Lâm Khiết Vy được mấy người, có thể ở kín cả ba tầng sao?” Ông cụ Lâm nói.


“Đúng vậy, để cho chúng tôi vài phòng không được à?
Chúng tôi có thể trả tiền” Nhân viên phục vụ cười gượng nói: “Thật lòng xin lỗi, khách sạn của chúng tôi là công ty thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Mạc Thiên, lời của cậu chủ Mạc chúng tôi nào dám làm trái”


Ngoài cửa có tiếng động cơ lớn, mọi người nhìn theo tiếng động, liên nhìn thấy một nhóm vệ sĩ của Mạc Lâm Kiêu đang tiến vào, Mạc Lâm Kiêu ôm Lâm Khiết Vy xinh đẹp và tinh tế trong vòng tay, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhân lên như đang nói điều gì đó với Mạc Lâm Kiêu, Mạc Lâm Kiêu cúi đầu nhìn cô, đôi mắt, lông mày anh toàn là sự dịu dàng.


Cảnh tượng tình cảm ân ái có một không hai đó khiến Lâm Khiết Vy đỏ mặt ngượng ngùng.
Ngày đầu tiên của cuộc thi, Mạc Lâm Kiểu chuẩn bị HIỤ chiếc máy bay riêng đưa bà Mộ của anh bay đến thành phố B.


Bạn học Lâm Khiết Vy lần đầu được ngồi máy bay riêng, lúc đầu còn nép vào lòng Mạc Lâm Kiêu nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, nhưng được vài phút sau thì lăn ra ngủ.
“Mang một tấm thảm đến đây.”
Mạc Lâm Kiêu nói, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái trong lòng mình.


Nam Cung Hào đem tấm thảm đến, liếc nhìn vợ chồng hai người, trong lòng thắp một cây đèn cho Trần Kiệt. Cuộc thi về y học cổ truyền lần này, bởi vì Mạc Lâm Kiêu tự mình đưa vợ đến đã nhất thời gây chấn động, các kênh truyền thông lớn đều thi nhau đưa tin.


Đến ông cụ Lâm và bố mẹ của Lâm Thúy Lan cũng bị quầy lễ tân khách sạn từ chối.
“Khách sạn to như thế này, sao có thể hết phòng được chứ?” Lâm Thúy Lan không dám tin hỏi lễ tân khách sạn.


“Thật xin lỗi, bởi vì cậu chủ Mạc đã bao cả ba tầng nên không còn phòng trống” Ông cụ Lâm và Lâm Hoàng Văn đưa mắt nhìn nhau cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Đám người Lâm Khiết Vy được mấy người, có thể ở kín cả ba tầng sao?” Ông cụ Lâm nói.


“Đúng vậy, để cho chúng tôi vài phòng không được à?
Chúng tôi có thể trả tiền” Nhân viên phục vụ cười gượng nói: “Thật lòng xin lỗi, khách sạn của chúng tôi là công ty thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Mạc Thiên, lời của cậu chủ Mạc chúng tôi nào dám làm trái”


Ngoài cửa có tiếng động cơ lớn, mọi người nhìn theo tiếng động, liên nhìn thấy một nhóm vệ sĩ của Mạc Lâm Kiêu đang tiến vào, Mạc Lâm Kiêu ôm Lâm Khiết Vy xinh đẹp và tinh tế trong vòng tay, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhân lên như đang nói điều gì đó với Mạc Lâm Kiêu, Mạc Lâm Kiêu cúi đầu nhìn cô, đôi mat, lông mày anh toàn là sự dịu dàng.


Cảnh tượng tình cảm ân ái có một không hai đó khiến Lâm Khiết Vy đỏ mặt ngại ngùng.