Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 34: Cô ấy muốn bổ nhào vào mỹ nam

Thờ khắc này, Mạc Lâm Kiêu đang trong trạng thái công việc, hoàn toàn khác với lúc ở cùng với cô, nhìn như hai người khác nhau.


Anh của bây giờ, mang theo khí thế sắc sảo, dáng vẻ kiêu căng xa cách, toàn thân tỏa ra hơi thở quý phái của người đứng trên người khác, có cảm giác như một vị vua nắm trong tay cả thiên hạ.


Mỗi hành động của anh đều có vẻ điềm tĩnh và tự tin, khiến người khác nhìn thấy mà muốn quỳ xuống dưới chân anh.


"Mẹ của con ơi, con muốn chết đây, đây quả thực là người đàn ông đẹp nhất con được thấy từ khi sinh ra tới giờ! Mẹ ơi người ta đẹp quá, đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp nhất trên thế giới! Khiết Vy à, cậu cứ khổ sở đi nhé, tớ đi nhìn một lát rồi về."


Hứa Tịnh lau nước miếng trên khóe miệng, đứng lên, đôi mắt tròn nhìn chăm chú vào Mạc Lâm Kiêu cách đó không xa, sau khi nói xong thì vắt chân lên cổ phi về phía đó, vừa chạy vừa hét to: "Anh đẹp trai! Anh đẹp trai! Làm quen chút đi, kết bạn facebook thôi cũng được!"


Lâm Khiết Vy ngồi ở đó há hốc mồm, muốn tóm Hứa Tịnh lại nhưng đã quá muộn, vừa nghĩ tới cô gái Hứa Tịnh này như một người hâm mộ với trọng tải lớn phóng đến chỗ Mạc Lâm Kiêu như vậy, cô không đành lòng nhìn nữa, muốn che mắt lại. Nhưng cô nghĩ lại, không được! Với tính cách lạnh lùng tàn nhẫn của Mạc Lâm Kiêu, không chừng sẽ xử luôn Hứa Tịnh.


"Hứa Tịnh, cậu quay lại đây cho mình!" lb vội vàng đứng lên, đuổi theo Hứa Tịnh. Bình thường Hứa Tịnh chưa bao giờ đạt điểm cao trong môn thể dục, đừng nói là tám trăm mét, mà một trăm mét cô ấy cũng không cố được. Nhưng hôm nay cô ấy như được bật hack, đôi chân béo mập chạy rất nhanh, cơ bản là đã phá kỉ lục trong quá khứ của cô ấy.


Ở đằng kia cả đám lãnh đạo trường học đang vắt hết óc để lấy lòng Mạc Lâm Kiêu, vua lạnh lùng không hổ danh vua lạnh lùng, toàn bộ quãng đường đi anh chẳng chịu nói mấy câu, gương mặt không biểu cảm khó suy đoán, cũng không ai biết anh đang vui hay đang buồn, tóm lại là đi dạo trong trường một vòng rồi, nghe Hiệu trưởng giới thiệu mỏi cả mồm rồi mà anh vẫn chẳng để lộ cảm xúc gì.


Điều đó khiến mọi người nơm nớp lo sợ, chỉ sợ làm gì đắc tội anh. Mạc Lâm Kiêu chính là một nhân vật không thể trêu chọc.


Cái thằng nhóc nhà giàu mới nổi lần trước đụng phải anh đã chịu một hình phạt ghê gớm, ai ai cũng biết. Còn có ở rất nhiều nơi mọi người không nhìn thấy, thì ác mộng do anh tạo ra cũng nhiều vô số kể.


Thi thể nát bét của đại ca một bang phái nào đó được phát hiện ở bờ biển, sản nghiệp của một ông chủ sòng bạc nào đó bị thiêu cháy chỉ trong một đêm, một tập đoàn vừa được ra thị trường chỉ vẻn vẹn ba ngày đã bị thu mua hết cổ phiếu, phá sản...


Tất cả những rủi ro này nghe nói đều là vì đắc tội ông chủ Mạc này, giống như là nếu anh không vui vẻ thì sẽ có người nào đó phải trả giá rất lớn vậy.
Đây chính là một đóa hoa anh túc có độc mà! Hiệu trưởng vừa cười nịnh nọt vừa oán thầm.


Nhưng đúng lúc này, xa xa truyền tới một cơn địa chấn, giống như dự báo có động đất, tiếng thét chói tai của một cô gái càng lúc càng gần.


Tất cả mọi người đều nhìn về phía đó, thì nhìn thấy một bức tường thịt đang nhanh chóng di chuyển! Phần thịt thừa trên người cô gái đó nảy lên nảy xuống vì chủ nhân của nó đang chạy như điên.
Bộ não của Hiệu trưởng lập tức ngừng hoạt động, đôi mắt trợn to.


Hai người vệ sĩ thì không ngạc nhiên lắm, hai người đều tiến lên chắn phía trước, tạo thành một bức tường bảo vệ, nhưng không ngờ lực quán tính của Hứa Tịnh quá lớn, sức nặng đáng sợ tạo thành một lực mạnh phá tan hàng rào phòng vệ của hai người bọn họ.


Lúc Trần Kiệt còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Tịnh đã đụng bay Hiệu trưởng sang một bên, sau đó vọt tới bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, giang hai tay muốn ôm lấy anh.
Đôi mắt Trần Kiệt trừng to, trong lòng âm thầm kêu rên.
Xong đời!


Nếu như cô ấy thật sự chạm vào anh Kiêu, không chỉ có cô ấy không sống được, mà đến cả anh ta là người phụ trách bảo vệ cũng sẽ phải chịu phạt.


Khi tất cả mọi người cho rằng Hứa Tịnh sẽ ôm được Mạc Lâm Kiêu, thì Mạc Lâm Kiêu lại không hề hoang mang mà dịch ra một bước nhỏ, thoáng cái đã kịp trách đi, làm Hứa Tịnh vồ hụt, ngã nhào xuống đất. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn tảng thịt ngã sấp mặt trên đất kia, cho rằng cô đã hôn mê, nhưng không ngờ sức sống của cô rất lớn, vươn cánh tay béo mập ra, kéo ống quần của Mạc Lâm Kiêu, sau đó ngẩng cái mặt toàn máu lên, nhếch miệng cười nói: “Anh giai xinh đẹp ơi, tôi mời anh đi uống cà phê


nhé, nào, cho tôi kết bạn facebook với anh đi."
Mạc Lâm Kiêu bị túm được ống quần cảm thấy buồn nôn, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức xuất hiện sự tức giận, đôi mắt ưng vô thức nheo lại.
Hơi thở lạnh lẽo lập tức tản ra xung quanh.


Trần Kiệt biết rõ thói quen của Mạc Lâm Kiêu cùng với ám hiệu của anh, không hề khách khí mà đá một cái lên cổ tay của Hứa Tịnh, Hứa Tịnh gào lên một tiếng, buông ống quần Mạc Lâm Kiêu ra, đau đến mức ôm cổ tay lăn lộn trên đất.
"Đau quá, đau quá! Đau đau đau đau..."


Trần Kiệt liếc mắt ra hiệu cho hai người vệ sĩ kia một cái, ý bảo bọn họ nhanh chóng dẫn Hứa Tịnh đi đi tìm một chỗ không người, lặng yên xử lý đi.


Bốn người vệ sĩ hợp sức lôi Hứa Tịnh ra, vỗ lên mấy chỗ huyện vị trên lưng cô ấy, toàn thân Hứa Tịnh chot bị rút cạn sức lực, trong lúc nhất thời không nói được câu nào, ủ rũ cúi đầu để người ta kéo đi.


Hiệu trưởng chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, cả người toàn bụi, chưa kịp phủi đi đã vội vàng xin lỗi Mạc Lâm Kiêu: "Tôi xin lỗi, Chủ tịch Kiêu, tôi quản lý không tốt nên ảnh hưởng đến anh! Loại sinh viên không biết trời cao đất dày này chúng tôi nhất định phải nghiêm trị! Trường của chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!"


Chỉ cần tai họa không rơi xuống đầu ông ta là được.
Đắc tội Mạc Lâm Kiêu, vị trí Hiệu trưởng này của ông ta coi như chẳng còn.
Lâm Khiết Vy dùng hết sức lực, lê thân thể yếu đuối, thở không ra hơi chạy tới, giang hai tay ngăn lại trước mặt mấy vệ sĩ, kêu: "Chờ chút đã!


Hiệu trưởng tức giận, vừa mới giải quyết xong một đứa thì lại thêm một đứa! Chắc là hôm nay ông ta ra ngoài không thèm nhìn lịch, hôm nay không phải là một ngày đẹp hợp mệnh rồi!


Ông ta ngăn Lâm Khiết Vy đang thở hồng hộc lại, dùng sức nháy mắt ra hiệu: “Em là cái gì thế hả? Mau đi đi! Đi nhanh đi! Không đi thì khai trừ em!" Câu cuối cùng là ông ta ghìm giọng, nghien răng nghiến lợi nói.
Khai trừ khai trừ, có phải là tất cả các Hiệu trưởng đều thích khai trừ sinh viên không?


Lâm Khiết Vy không thèm để ý đến Hiệu trường nữa mà nhìn Mạc Lâm Kiêu, nói: “Anh Kiêu, anh có thể thả cô ấy ra không, có lẽ là có gì đó hiểu lầm, bạn của tôi không có ý gì cả, chỉ hâm mộ anh chút thôi.”


Mạc Lâm Kiêu vừa phát hiện ra Lâm Khiết Vy, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì chạy của cô, lúc cô chạy tới đây, bỗng anh có cảm giác như mình vừa nuôi lớn một chú mèo nhỏ, trong lòng hơi gợn sóng.


Hiệu trưởng cho rằng Mạc Lâm Kiêu sẽ không thèm quan tâm đến một sinh viên như Lâm Khiết Vy, cho là anh sẽ lập tức đuổi Lâm Khiết Vy đi, nhưng không ngờ là vệ sĩ của anh không cản cô lại, trợ lý Trần Kiệt ở bên cạnh anh cũng không cản cô lại, Lâm Khiết Vy bước lên trước mấy bước, tới bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, hai người đứng nhìn nhau.


"Anh Kiêu, cô ấy là bạn cùng lớp của tôi, anh thả cô ấy ra đi." Vì bạn tốt của mình, Lâm Khiết Vy đành nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Mạc Lâm Kiêu cúi đầu Lâm Khiết Vy, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ:
"Nhưng cô ấy đụng phải tôi."