Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 319

Từ mạch tượng cho thấy, chắc hẳn hôm nay anh đã nôn ra không ít máu, lại không nhanh chóng nghỉ ngơi, bên trong hư tổn bên ngoài kiệt sức, đã yếu lại thêm đau.


Nếu như buổi trưa, lúc anh vì cứu cô mà bị thương, nhanh chóng trở về nghỉ ngơi tốt, thì chắc hẳn anh đã không yếu đến nỗi như bây giờ. Tuy nhiên, buổi chiều anh lại vội vã đến nhà họ Lâm, lăn qua lăn lại nhiều như vậy khiến cho tất cả sức lực cùng tinh thần đều bị cạn kiệt.


Nghĩ đến đây, mắt Lâm Khiết Vy chợt ươn ướt, lòng quặn thắt nhìn người đàn ông khôi ngô đã mê man vì mất máu kia.


“Anh thật là, có bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt, sao phải cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì? Giờ thì có ngất đến chết cũng đáng đời, sắp chết rồi còn bắt nạt tôi, đúng là không cần mạng nữa mà, con quỷ háo sắc này, hừ!”


Mặc dù nói vậy nhưng Lâm Khiết Vy vẫn nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp kín người anh, sau đó ngồi xuống, tập trung suy nghĩ để tìm ra đúng đơn thuốc trị bệnh.


Vì quá lo lắng nên đầu óc cô rối bời, không tài nào nghĩ ra đơn thuốc chữa bệnh cho Mạc Lâm Kiêu. Lâm Khiết Vy bực bội, hung hăng tát chính mình một cái: “Đồ ngu
ngốc này! Mày nghĩ linh tinh cái gì chứ? Mày phải nghĩ đơn thuốc cơ


mà, tập trung nào!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị đánh đến sưng đỏ, cô nhắm mắt lại, suy nghĩ về mạch tượng của Mạc Lâm Kiêu, dần dần trở nên tập trung. Chẳng bao lâu sau, cô đã bước vào thư viện bên trong bộ não và lang thang trong biển sách. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy một đơn thuốc lơ lửng bay ra từ trong một cuốn sách, cô liền nhanh chóng ghi nhớ nó lại.


Mở mắt ra, không dám chần chừ, Lâm Khiết Vy chạy nhanh ra ngoài, lấy giấy bút từ trong thư phòng ra và bắt đầu viết lại đơn thuốc vừa xuất hiện trong đầu.


Lúc cô rời khỏi phòng làm việc, Nam Cung Hào và Trần Kiệt vẫn đang ở phòng khách, còn bác Trần ở trong phòng bếp. Bác Trần đứng dậy hỏi: “Cô Lâm, cậu Kiêu muốn ăn cơm rồi sao?”


Lâm Khiết Vy khẽ lắc đầu: “Anh ấy vừa ngất đi.” “Cái gì!” Nam Cung Hào giật mình, vèo một cái, chạy từ phòng khách đến thư phòng.


Trần Kiệt cũng chạy tới, hung hăng quát lên: “Rốt cuộc là làm sao? Vừa rồi vẫn ổn cơ mà, tại sao cô vừa bước vào thì anh Kiêu liền ngất xỉu? Có phải cô đã làm gì không?”
Lâm Khiết Vy cáu kỉnh trợn mắt.


Cô đã làm gì đâu, ngược lại, Mạc Lâm Kiêu mới là người đã làm gì với cô mới đúng.


Nhưng cô không thể nói rằng anh đã ngất đi trong lúc đang hôn cô một cách cuồng nhiệt được. “Tôi đâu biết tại sao anh ấy đột ngột ngất xỉu, tôi chỉ đi vào hỏi thăm sức khỏe của anh ấy thôi. Vừa nói được vài câu thì anh ấy
dường như đã ngủ say, không hề động đậy”


Lúc này, Nam Cung Hào từ trong nhanh chóng đi ra, trên mặt có chút lo lắng: “Nhịp tim không ổn định, các chỉ số sức khỏe còn kém hơn buổi chiều. Tôi sẽ chuẩn bị cấp cứu cho anh ấy, Trần Kiệt, cậu đến giúp tôi một tay”


“Đợi đã!” Lâm Khiết Vy tiến lên một bước, chặn đường Trần Kiệt, đối mặt với Nam Cung Hào: “Tôi nghĩ không cần phải cấp cứu…”


Trần Kiệt dùng một cánh tay chặn cô lại: “Cô nghĩ? Cô là cái gì chứ, đừng gây thêm phiền phức nữa, biến đi cho tôi!… Áu! Tai của tôi!” Bác Trần nhéo tai Trần Kiệt: “Cái thằng hỗn xược này, tại sao mày lại nói chuyện với cô Vy như thế? Mau xin lỗi đi!”


“Vâng, tôi xin lỗi, tôi sai rồi” Trần Kiệt một giây cũng không chậm trễ, nhanh chóng xin lỗi.
Bác Trần buông tại Trần Kiệt ra, quay sang nhìn Lâm Khiết Vy, không cười nữa mà nghiêm túc hỏi: “Cô Vy, vừa rồi cô nói không cần cấp cứu, vậy cô có biện pháp gì sao?”


“Cô là một y tá vứt đi…” Lời nói của Trần Kiệt bị cái liếc mắt bác Trần dọa cho im bặt.


Lâm Khiết Vy đưa đơn thuốc trong tay cho bác Trần, chỉ vào đó và nói: “Tôi vừa chấn mạch cho anh Kiêu thì phát hiện anh ấy đang bị nội thương nặng, nội tạng hư tổn, khí huyết hỗn loạn, có dấu hiệu tổn thương nghiêm trọng


Nam Cung Hào kinh ngạc nhìn Lâm Khiết Vy, tiến lại gần vài bước, ngày càng nghiêm túc lắng nghe hơn.
“Anh Kiêu là người học võ, nội thương liên quan đến chuyện luyện võ của anh ấy. Điều trị tây y không thích hợp lắm, cho nên tôi nghĩ chúng ta nên dùng đến thuốc y học cổ truyền.”
Bác Trần cau mày gật đầu.


Nam Cung Hào vội hỏi: “Cô có biết gì về y học cổ truyền không?” Một
Nam Cung Hào trợn mắt ghét bỏ rồi lùi ra


Lâm Khiết Vy liền nói thêm: tôi vừa đọc được một cuốn sách y khoa, trong đó tình cờ có đơn thuốc phù Nam Cung Hào trợn tròn hai mắt: “Không đâu, còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?” Lâm Khiết Vy đương nhiên sẽ không nói cho anh ta biết về chuyện cô có một thư viện sách trong đầu, chỉ gật đầu lia lịa: “Anh Kiêu là người tốt, có phúc khí, đúng là rất trùng


Nghe đến hai chữ Nam Cung Hào và Trần Kiệt không hẹn mà đồng loạt rùng mình.
Chỉ bác Trần gật đầu thật mạnh: “Người tốt mạng lớn! Cô Vy,
cô có thể chữa trị nội thương cho cậu Kiêu theo đơn thuốc này sao?” “Đúng, đúng, đây là đơn thuốc, bác hãy mau cho người đi bốc thuốc về sắc cho anh


Bác Trần mỉm cười: rồi, tôi sẽ cho người đi lấy thuốc. Cô Vy, thật tốt khi có cô ở đây, cô là thần may mắn của cậu Kiêu nhà chúng tôi.” Nói rồi bác Trần đi ra ngoài.
Trần Kiệt nhanh chóng nháy mắt với Nam Cung Hào, cả hai liền cùng nhau đuổi theo.


Trần Kiệt mặt mày co giật: “Ấy, nghe con đã, đừng vội vã thế, chờ một chút, con còn có chuyện muốn nói”
Bên ngoài biệt thự, dưới mái hiên.
Đèn đêm sáng trưng. của con ơi, sao bố lại có thể tin lời của người phụ nữ kia được? Cô ta nói gì bố liền tin nấy sao?”


“Sao lại không thể tin? Không phải cô Vy đã nói rồi sao, cô ấy tình cờ nhìn thấy đúng đơn thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho cậu Kiêu, tốt quá còn


Trần Kiệt nóng nảy vò đầu bứt tóc: “Bố lại đi tin một người ngoài như cô ta sao? Lỡ như đơn thuốc này là đơn thuốc độc thì làm sao?” “Vớ vẩn! cô Vy không phải loại người như vậy, thằng nhóc nhà con
suốt ngày chỉ suy nghĩ lung tung”


Trần Kiệt giật lấy đơn thuốc, xoay người đưa cho Nam Cung Hào: “Có độc hay không thì cứ đưa Nam Cung Hào kiểm tra rồi tính.” Nam Cung Hào chăm chú xem xét đơn thuốc, tuy trình độ về y
học cổ truyền của anh ta kém xa tây y nhưng anh ta cũng có hiểu biết về y học này.
Càng xem, mắt anh ta càng sáng lên.


Trần Kiệt lo lắng hỏi: “Sao vậy? Anh phát hiện có vấn đề rồi Nam Cung Hào chặc lưỡi: “Tuyệt, tuyệt vời!”
“Cái gì?” “Y học cổ truyền Việt Nam không chỉ lâu đời mà còn rộng lớn uyên thâm.”


Trần Kiệt ấn đầu anh ta một cái: “Lão cáo già này, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?” Nam Cung Hào nhướng mi: “Tôi nói, đơn thuốc này quá tuyệt diệu, trong này đều là dược liệu làm ấm và dưỡng thương, kết hợp cùng nhau có thể bồi đắp cho những hư tổn của nội thương, là một đơn thuốc tốt!”


Trần Kiệt trợn tròn mắt, không thể tin: “Không, không phải chứ? Chắc anh nhầm lẫn gì rồi? Cái đồ độc ác Lâm Khiết Vy kia làm sao có thể có đơn thuốc nào tốt được?


Nam Cung Hào đưa đơn thuốc vào tay bác Trần và nói: “Không muốn thừa nhận cũng khó, đơn thuốc của Lâm Khiết Vy thực sự tốt cho cơ thể hiện tại của cậu Kiêu”


Bác Trần cười híp mắt: “Bố đã nói rồi mà, tránh ra đi, đừng làm chậm trễ công việc của bố. Người đâu! Đi lấy thuốc theo đơn này đi.”


Mấy người bọn họ đi vào biệt thự, nhưng không thấy Lâm Khiết Vy đâu, Trần Kiệt liền kích động nói: “Hỏng rồi! Người phụ nữ này sẽ không nhân cơ hội này hãm hại anh Kiêu chứ?” Đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn, lợi dụng lúc họ đi vắng, anh Kiêu lại đang bất tỉnh, Lâm Khiết Vy liền đến bóp chết anh Kiêu thì làm sao.


Trần Kiệt lao vào phòng sách như một cơn gió. Nam Cung Hào cũng lo lắng đuổi theo sau.