Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 198: Tới đây cho cô ăn no

Nếu cô không thành thực một chút nào, cũng không muốn chủ động nói gì, vậy anh chỉ có thể trừng phạt cô rồi.


Bên hông Lâm Khiết Vy đột nhiên bị cánh tay anh chặn lại, chỉ cần nhẹ một cái liền nhấc bổng cô lên, hai chân cách xa mặt đất, Lâm Khiết Vy sợ tới mức vội vàng nằm lấy khung cửa, lúc này bác Trần bưng ấm trà tới, nhìn thấy tạo hình này của hai bọn họ, không nhịn được ngẩn người.


“Bác Trần! Nhanh cứu cháu với! Cháu đói bụng, cháu muốn ăn cơm! Bác Trần!” Lâm Khiết Vy vội vàng mở to mắt cầu xin bác Trần cách xa hai mét. Bác Trần à, bác ngàn lần đừng thấy chết mà không cứu đấy!


Bác Trần cười híp mắt, xua tay: “Đồ ăn vẫn còn nóng, cứ chơi mệt rồi xuống ăn cũng được.”
Sau khi nói xong, ấm trà cũng không đưa vào, xoay người rời đi rồi.


Mẹ nó… Lâm Khiết Vy trợn tròn mất, nghe thấy Mạc Lâm Kiêu cười mỉa nói: “Thực sự đói bụng sao? Thật sự muốn ăn cơm à? Được thôi, tôi cho cô ăn no!”
Kéo cánh tay cô trên khung cửa ra, dùng chân đá mạnh vào cửa, đưa cô vào trong phòng ngủ.


Lâm Khiết Vy hoảng sợ lắc lư hai chân, khóc không ra nước mắt: “Tôi không đói bụng, không muốn ăn cơm một chút nào, cảm ơn anh anh Kiêu, tôi đau bụng đau bao tử đau gan, tôi muốn nôn muốn đi toilet!”


Không nghĩ tới Mạc Lâm Kiêu không đặt cô lên giường, mà đi thẳng về phía cửa mở ra ban công, đến ban công rộng rãi sạch sẽ, đặt cô xuống. Khi cô còn chưa kịp phản ứng, đã đẩy cô lên lan can đá cẩm thạch, anh dán sát lại gần, dính sát vào người cô từ phía sau, hơi thở nguy hiểm tới gần.


“Tâm nhìn ở nơi này rộng mở, không khí tươi mát, rất thích hợp ăn bữa tối. Cô nói xem… Tôi ở đây cho cô ăn no, có phải rất kích thích hay không?
Khi nói chuyện, một ta anh chạm lên đùi Lâm Khiết Vy mơ hồ, sau khi hiểu rõ ý trong lời nói của anh, lập tức sợ hết hồn.


“Anh, anh Kiêu, anh bình tĩnh bình tĩnh một chút!”
“Bây giờ tôi rất bình tĩnh, còn vô cùng..
Tỉnh táo!” Tinh tường biết, cô là người xấu kẻ! Tinh tường hiểu rõ, cô ở bên anh ngay từ đầu đã không có thành ý!
Gió đêm thổi tới, thổi tan khói mù nồng đậm trong mắt Mạc Lâm Kiêu.


Anh vẫn hận! Hận cô cứ muốn dùng bộ dạng đơn thuần đáng yêu mê hoặc anh, càng hận mình cứ thế bị cô mê hoặc!
Thậm chí còn, sau khi cô phản bội anh nhiều lần, phạm sai lâm, anh đều không có ý nghĩ xử lý cô.
Lần lượt mềm lòng, kết quả đổi lấy được gì?


Là càng không thành thực của cô, phản bội anh càng thêm nghiêm trọng hơn!


Tối nay cô còn càng nhắn tâm, thậm chí còn muốn giết anh! Quả thực là bạc tình bạc nghĩa Trong đầu lướt qua vô số ý nghĩ lộn xộn, tay Mạc Lâm Kiêu âm thầm run rẩy, vài lần muốn đẩy cô từ trên sân thượng xuống, như vậy nguy hiểm sẽ không còn tôn tại nữa!


Lệ khí trong mắt anh càng dày đặc hơn, dán sát bên tai cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn phía xa, hít sâu một hơi, hỏi với vẻ sâu xa: “Cô còn gì muốn nói?” Đây rõ ràng là điển hình trong phim truyền hình, mở đầu hỏi người ta di ngôn.


Nhưng mạch não của Lâm Khiết Vy không bình thường, cảm thấy đây là lời mở đầu chuẩn bị làm thịt cô, cô hoảng sợ tới mức hai chân run rẩy, đột nhiên thấy mấy chiếc xe hơi cách đó không xa lái về bên này, cô càng hoảng tới mức không tìm được hướng bắc.


Trời ạ, trăm ngàn lần không thế làm chuyện đó ở đây, dưới lầu có nhiều vệ sĩ đều nhìn thấy nghe được, người lui tới cũng có thể nhìn thấy, rất mất mặt đó.


Bàn tay cô bất lực kéo áo Mạc Lâm Kiêu, cô hơi nghiêng mặt, đôi môi đỏ mọng lướt qua mặt anh, run run nói: “Có thể đừng ở chỗ này không? Đến trong phòng có được không? Nơi này quá mất mặt rồi!”


Mạc Lâm Kiêu hơi ngẩn ra, rủ mắt nhìn bàn tay nắm lấy quần áo anh, xinh xắn giống như đứa bé con, lúc này trong lòng bắt đầu không thể nói rõ tư vị rồi Ô tô đỗ dưới lầu, đám Trần Kiệt xuống xe, Lâm Khiết Vy thấy Trần Kiệt bắt mắt như vậy, lập tức thẹn thùng bối rối, e sợ bị Trần Kiệt nói chuyện không xuôi tai nhìn thấy cô và Mạc.


Lâm Kiêu ở đây. Cô không chút suy nghĩ, sợ tới mức xoay người, vùi gương mặt vào trong lòng Mạc Lâm Kiêu, còn cọ xát vào trong, giống như đứa trẻ xấu hổ gặp người lạ.
“Nhanh tiến vào nhà đi!” Giọng nói rầu rĩ của cô truyền tới.
Toàn thân Mạc Lâm Kiêu cứng đờ, trố mắt đứng tại chỗ.


Anh chẳng thể ngờ tới, cô sẽ đột nhiên dùng tư thế này ôm mình, giống như đứa bé sợ hãi, tìm người lớn đáng tin cậy nhất, như trốn vào cảng tránh gió. Ngực nóng hầm hập, trái tim đập nhanh một cách kỳ lạ, trong lúc.


này vậy mà vô cùng tham luyến loại cảm giác này, cánh tay cứng đờ giữa không trung một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi hạ xuống, ôm cơ thể nhỏ bé của cô.


Viên mãn giống như lập tức ôm cả thế giới, luống cuống trong lòng cũng dần biến mất, Mạc Lâm Kiêu không nhịn được than thở một tiếng, thôi, nếu bây giờ không thể ra tay với cô, vậy thì đợi một thời gian.
Nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Khiết Vy, chậm rãi đi từ ban công vào nhà.


Trở lại phòng ngủ của Mạc Lâm Kiêu, Mạc Lâm Kiêu buông cô ra, Lâm Khiết Vy ngây ngốc đứng trong phòng ngủ, nhìn chiếc giường lớn một lát, lại nhìn Mạc Lâm Kiêu một lát, nghĩ lại kế tiếp phải làm gì, gương mặt cô đỏ bừng, trắng hồng. Ngủ thì ngủ, làm thì làm!
Không phải chuyện lớn gì!


Họ Mạc không động vào cô ở Tiêu Dao Quán, vừa rồi ở ban công cũng không động vào cô, đã đạt tới mức độ nào đó rồi, ít nhất cô không mất mặt trước mặt người ngoài. Dằn lòng, đang chuẩn bị cởi quần áo, đột nhiên phát hiện Mạc Lâm Kiêu lấy quần áo ở nhà trong tủ, đi thẳng tới khu tắm rửa.


Trước khi làm đúng là nên tắm rửa một cái… Lâm Khiết Vy cổ vũ mình, cũng đi theo vào phòng tắm, đẩy cửa ra, liếc thấy Mạc Lâm Kiêu đang cởi áo, lộ ra phần lưng rắn chắc.
“Cô tiến vào làm gì?” Mạc Lâm Kiêu xoay mặt, lạnh lùng nhìn cô.


“Tôi… Không phải tắm rửa làm chuyện đó sao?” Biểu cảm của Lâm Khiết Vy trở nên xấu hổ lại lo lằng không yên.
Mạc Lâm Kiêu tiếp tục cởi quần, lạnh nhạt nói: “Tuy tôi không có hưng trí đó, nhưng nếu cô muốn mãnh liệt như vậy, tôi cũng có thể thỏa mãn cô.”
Hửm?


Lâm Khiết Vy trợn to mắt, ba giây sau mới hiểu ý của anh, lập tức kinh ngạc vui mừng: “Không hưng trí là tốt, tu thân dưỡng tính, rất tốt đối với cơ thể. Vậy tôi về phòng trước, gặp.
ở phòng ăn nha..” Nhanh chóng nói xong, e sợ anh đổi ý, dùng lực đóng cửa, Lâm Khiết Vy vội vàng rời đi.


Hóa ra bây giờ anh đã hết hứng rồi, ha ha, tốt quá, may mà cô kiên trì đeo bám dai dẳng với anh, cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi anh hết hứng thú.
Lâm Khiết Vy quay đầu nhìn cửa phòng tăm, thay quần áo sạch sẽ ở nhà, tâm trạng.
không tệ đi xuống lầu, đi về phía phòng ăn.


Khi đi qua phòng khách, vẻ mặt Trần Kiệt xanh mét, vô cùng khó coi, lần này nhìn thấy Lâm Khiết Vy chỉ lạnh lùng nhìn chäm chẵm, đôi mắt tràn ngập sát khí, không thèm hừ một cái.


Vừa đến phòng ăn, khi có giúp việc nữ mang đồ ăn lên, không cẩn thận cầm chäc, đồ ăn nước chảy lên bàn, giúp việc nữ vừa kinh hãi vừa áy náy, dùng khăn lau mặt bàn.
Không biết vì sao, Lâm Khiết Vy đặc biệt chú ý giúp việc nữ này. Có chút lạ mặt, giống như người mới tới.


Giúp việc nữ lau mặt bàn, giống như tên trộm nhanh chóng nhìn Lâm Khiết Vy, vội vàng rời đi, vì quá khẩn trương, thiếu chút nữa trượt chân. Lâm Khiết Vy nhíu mày, tâm mắt nhìn theo giúp việc nữ kia.