Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 192: Cô cũng học người ta đi

Nghe thấy thế, không chỉ Lâm Khiết Vy ngây ngẩn cả người, Mạc Lâm Dương cũng không nhịn được sửng sốt.


Toàn thành phố mọi người đều biết, Mạc Lâm Kiêu giàu có ngập trời, nhưng anh không thích trường hợp phong nguyệt, thanh danh không gần nữ sắc người người đều biết. Hôm nay có thể nghe thấy những lời này từ miệng anh, gọi mấy cô gái tới đây… Quả thực là khó có thể tin được.


Nam Cung Hào cũng sửng sốt, nhưng mà anh ta trố mắt khác với mọi người: “Cậu Kiêu, cụ thể gọi mấy người tới đây?”


Ngón tay thon dài của Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng lướt qua lông mi của mình, nhếch miệng cười, nói: “Bốn đi, hiếm khi hai anh em chúng tôi vui vẻ như vậy, chơi cho sảng khoái chút” “Hiểu rõ, để tôi đi sắp xếp.”
Nam Cung Hào cười ha ha, ánh mắt như hồ ly nhìn thoáng qua Mạc Lâm Dương, sau đó nhanh nhẹn đi ra ngoài.


Lâm Khiết Vy có chút há hốc miệng.
Gọi bốn cô gái tới sao? Còn chơi sảng khoái một chút…
Mạc Lâm Kiêu đây là chuẩn bị mỗi người hai cô gái xinh đẹp với Mạc Lâm Dương à?


Vậy có phải là cô có thể đi trước hay không? Đợi đã, còn có nước súp rất ngon kia, được rồi, uống xong nước súp rồi lại đi.
Rất nhanh mấy món thức ăn được bưng lên, ông tư Mã rất thông minh, nghe Nam Cung Hào nói cậu Kiêu và Mạc Lâm Dương ngồi phân bàn, vì thế bưng hai phần đồ ăn lên.


Mạc Lâm Kiêu vốn không có hứng thú đối v ới ăn cơm, bình thường ăn gì cũng xoi mói hôm nay có Mạc Lâm Dương ở đây, anh lại càng không có khẩu vị, ngay cả đũa cũng không động. Lúc này toàn thân Mạc Lâm Dương rất đau, càng không muốn ăn gì.


Lâm Khiết Vy nhìn hai anh em nhà họ Mạc với vẻ chờ mong, vậy mà không động đũa, trong lòng lo lắng không thôi. Ai da, có phải hai người ngốc hay không… Đồ ăn ngon như vậy đặt trước mặt, vậy mà không ăn gì. Người ta đều đã không động đũa, mình cô ăn trước, có phải rất kỳ cục hay không? Có cần đợi thêm lát nữa không?


Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lâm Khiết Vy không nhịn được bị đồ ăn hấp dẫn, cái tay đã bắt đầu hành động, lén gắp viên rau củ bỏ vào trong miệng, cúi đầu ăn hăng say.


Khi Mạc Lâm Kiêu cúi đầu nhìn, tình cờ phát hiện vậy mà cô nhóc kia đang ăn gì đó, còn lén lút, anh không biết phải nói gì. Trong nhà bỏ đói cô không cho cô ăn sao? Nhìn bộ dạng tham ăn của cô kìa.


Nhìn qua bàn đồ ăn, phát hiện có món tôm mà cô thích ăn nhất, anh cầm lấy chiếc đũa gấp hai con tôm to cho vào bát cô, hành động này của anh đổi lấy Lâm Khiết Vy cười tít mắt với anh, sau đó không khách sáo cầm đũa bưng bát lên, há to miệng ăn. Cô ăn vô cùng hạnh phúc.


Haizz, nụ cười của cô khiến người ta cảm thấy ấm áp ngọt ngào, chỉ vì ăn ngon mới cho anh.
Mỗi lần nhìn cô ăn say sưa như vậy, anh sẽ không nhịn được trong lòng mềm nhữn, không thể không thừa nhận, cô ăn đồ ăn vô cùng hưởng thụ, khiến anh luôn sản sinh ảo giác cô đơn thuần đáng yêu như vậy.


Bên ngoài có người gõ cửa, sau đó Nam Cung Hào đi vào, phía sau là bốn người phụ nữ, tất cả đều ăn mặc mát mẻ, trang điểm đậm, khi tiến vào cả đám không dám nhìn Mạc Lâm Kiêu trên ghế, bó tay bó chân vô cùng thành thật. Vừa rồi Nam Cung Hào ở ngoài đã dặn dò, cậu Kiêu ở bên trong tâm trạng rất kém, nếu người nào quá làm càn, miễn phí tặng cô ta một hũ tro cốt.


Đám phụ nữ vừa tiến đến, Lâm Khiết Vy đang say mê ăn đồ ăn đều thả chậm động tác, tò mò nhìn bọn họ.
Cô chưa từng thấy trường hợp đám đàn ông tiêu khiển, chơi với đủ phụ nữ kiểu gì, lúc trước có xem trong TV một lát, đây là lần đầu tiên thấy ở đời thực.


Đột nhiên lại nghĩ tới, bốn người phụ nữ tới đây, hai bọn họ mỗi người hai người, vậy có phải cô nên tránh đi một lát hay không? Dù sao đàn ông đều thích trái ôm phải ấp.


Nghĩ như vậy, Lâm Khiết Vy đột nhiên đứng dậy, một tay bưng đồ ăn một tay bưng bát, chuẩn bị đến bên cạnh ăn gì đó, lại bị Mạc Lâm Kiêu hét dừng “Cô làm gì thế?


“Hả? Qua bên kia ăn” Lâm Khiết Vy cầm hai món ăn cô thích nhất, mỉm cười bĩu môi về phía đám phụ nữ: “Người ta đều đã tới đây rồi, tôi phải nhường chỗ cho bọn họ chứ” Thì ra cô cho răng mấy cô gái tới còn có phần của anh! Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu âm trầm, trừng Lâm Khiết Vy một cái, ra lệnh: “Cô ngồi xuống cho tôi!”


Lâm Khiết Vy ngây ngốc, vẻ mặt mờ mịt ngồi xuống, thường dùng đôi mắt to mờ mịt đánh giá Mạc Lâm Kiêu.


Mạc Lâm Dương cúi đầu, tinh thần không được tốt lắm, Mạc Lâm Kiêu nhìn Mạc Lâm Dương, phân phó: “Đi, mấy cô hầu hạ em họ tôi thật tốt, cậu ấy còn trẻ huyết khí vượng, gần đây rất cô đơn”


Nam Cung Hào ho khan một tiếng: “Không khiến người anh em Lâm Dương tận hứng, các cô cẩn thận một chút” Bốn người phụ nữ sửng sốt, đâu dám chần chừ, vội vàng vây quanh bên cạnh Mạc.


Lâm Dương, lập tức một vùng oanh oanh yến yến, có người rót rượu cho Mạc Lâm Dương, có người kéo quần áo của Mạc Lâm Dương, còn có người dấy lửa trên người anh ta.


Trên người Mạc Lâm Dương có vết thương, lại uống nửa cốc rượu trắng, lúc này không có một chút sức lực, lại bị bốn cô gái biến thành không có lực chống đỡ, bộ dạng như bị bốn người phụ nữ phân ăn.


Quần áo đều bị kéo ra, tay mấy người phụ nữ đều chạm vào da anh ta, còn có người phụ nữ nhiệt tình, trực tiếp hôn anh ta.
Lâm Khiết Vy trợn to mắt, âm thầm kêu to đã nghiền. Trong giây phút này, vậy mà cô như thấy được hình ảnh nhện tinh vây quanh Đường Tăng.


Căm đột nhiên bị người ta nằm lấy, liên tục xoay mặt cô qua, Lâm Khiết Vy nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thắm của Mạc Lâm Kiêu, mặt anh đột nhiên cúi xuống, cách cô rất gần, nhỏ giọng chất vấn.
“Muốn nhìn cậu ta như vậy sao? Cậu ta rất đẹp mắt à?” Lâm Khiết Vy lắc đầu.


Cánh tay của Mạc Lâm Kiêu ôm eo cô, kéo cô lại gần anh hơn, một giây sau cô liền làm tổ trong lòng anh, gương mặt nhỏ nhắn hãm sâu vào bộ ngực cứng rắn của anh.
Tâm mắt khiêu khích của Mạc Lâm Kiêu nhìn về phía Mạc Lâm Dương, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt anh ta.


Nhếch môi cười nguy hiểm, không quan tâm Mạc Lâm Dương đang nhìn, một tay cố ý đặt lên ngực Lâm Khiết Vy.
Lâm Khiết Vy kinh hãi run lên, khi hiểu rõ Mạc Lâm Kiêu đang làm gì, nhất thời ngượng ngùng không thôi, muốn đẩy tay anh ra, nhưng bị Mạc Lâm Kiêu ôm chặt hơn, cái tay khác.


của anh cũng bắt đầu không thành thật.
Lâm Khiết Vy không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Trước mắt là Mạc Lâm Dương và mấy cô gái xa lạ, Mạc Lâm Kiêu làm như vậy với cô, khiến cô rất thẹn thùng, còn cảm thấy mất mặt.


“Mạc Lâm Kiêu! Anh buông ra!” Thẹn quá hóa giận Lâm Khiết Vy tức giận nhỏ giọng nói.
Mạc Lâm Kiêu cười trầm thấp, dán sát bên tai cô, phả ra hơi nóng: “Cô xem mấy bọn họ xem, hầu hạ người ta thế nào? Sao cô không biết học một chút?” Lâm Khiết Vy kinh hãi.


Vậy mà anh so sánh cô với mấy người phụ nữ kiat Nhưng nghĩ lại, mình cũng chỉ là một tình nhân, không cao quý hơn chỗ nào. Nghĩ như vậy trong lòng không nhịn nổi chua xót Mạc Lâm Kiêu nói chuyện, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Mạc Lâm Dương. Anh cố ý làm cho.


Mạc Lâm Dương xem! Không phải là Mạc Lâm Dương đưa Lâm Khiết Vy tới bên anh sao, vậy anh thân thiết cho Mạc Lâm Dương xem, khiến anh ta hiểu rõ, bây giờ Lâm Khiết Vy thuộc về ai!
Cúi đầu, anh hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô. Sau đó đẩy ngã cô, đè cô trên ghế sô pha.
- ------------------