Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 185: Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu

Quan hệ giữa cô và Mạc Lâm Dương vốn còn là suy đoán, chưa bao giờ được chứng thực, càng không nhìn thấy tình cảnh hai người bọn họ ấm áp ở chung, cuối cùng hôm nay thấy được, lửa giận và cuồng bạo căn bản không chặn được.


Không biết vì sao, trong lòng Mạc Lâm Kiêu vừa đau vừa hận, chỗ nào đấy sâu trong trái tim đau đớn, lúc này anh rất muốn giết hai người cấu kết làm việc xấu là Lâm Khiết Vy và Mạc Lâm Dương.
Lệnh giết ở trên bờ môi một lúc lâu, đều bị anh áp chế trở về.


Quan hệ giữa hai người không bình thường, phải không? Vậy được rồi! Khi đó tôi sẽ hành hạ hai người, khiến hai người nhìn đối phương chịu nhục, nếm thử đó là tư vị gì! Lúc này quanh người Mạc Lâm Kiêu tỏa ra khí lạnh đáng sợ, đôi mắt nhuộm dần sát khí vô hạn, cả người giống như Ma Vương địa ngục tuyệt mỹ, trên mặt là nụ cười rét lạnh.


Đứng bật dậy khỏi ghế, cầm lấy áo vest trên giá áo, chân dài có lực đi ra khỏi văn phòng.
Cửa phòng làm việc của Trần Kiệt bị đá văng ra, Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng ra lệnh: “Đi thôi! Hẹn em họ tốt của tôi chơi bóng!”
Sau khi nói xong, Mạc Lâm Kiêu giống như kình phong, xoay người rời đi.


Bóng lưng cao to, lạnh lùng nguy hiểm.
Trần Kiệt ngửi được hơi thở đáng sợ, sợ tới mức cầm lấy vũ khí trong ngăn kéo nhét vào sau lưng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hạ Dịch Sâm từ bệnh viện đi thẳng tới tập đoàn nhà họ Hạ, tìm Hạ Tuấn Khải anh cả của anh ta.


Tuy Hạ Tuấn Khải cũng được thừa hưởng gen tốt nhất của nhà họ Hạ, dung mạo xuất chúng, nhưng anh ta quá gầy, giống như là một chiếc đũa, trong quần áo đều trống không, gầy như thấy được xương cốt, lại phối với gương mặt âm trầm, khiến người ta cảm thấy như là cương thi, sởn gai ốc.


Bên cửa sổ hướng nam của văn phòng anh ta, có đặt hơn mười chậu hoa, đó là thú vui yêu thích của anh ta khi nhàn rỗi, bây giờ anh ta đang dùng cái xẻng nhỏ tinh xảo cày đất trong chậu hoa.
"Chú ba, chủ cảm thấy là ai đứng phía sau thao túng chuyện này?”


Hạ Dịch Sâm ngồi trên ghế sô pha, tùy ý lật sách trên bàn, hơi nhíu mày trầm ngâm: "Người dám đối đầu với nhà họ Hạ chúng ta, con số không nhiều, hơn nữa người này còn có năng lực lớn, URL website đầu tiên là ở nước ngoài.
Em đoán...


Có khả năng là Phùng Thiên Long?" “Hửm? Phùng thái tử?" Hạ Tuấn Khải dừng động tác, xoay người nghiêm trọng nhìn Hạ Dịch Sâm: "Vì sao anh ta lại nhắm vào chú?" "Em phân tích có hai nguyên nhân.
Một là gần đây chúng ta đang tranh đất với chúng ta, hai là...
Em và anh ta cùng thích một cô gái.”


"Cô gái nào? Là người bọn họ đang đồn, cô nhóc nhà họ Lâm sao?" Nhà họ Hạ có nhiều tai mắt, tối hôm đó Hạ Dịch Sâm thừa nhận đang theo đuổi Lâm Khiết Vy trước mặt mọi người, chuyện này đã nhanh chóng truyền tới nhà họ Hạ.


Hạ Dịch Sâm nghiêm túc gật đầu, giọng nói kiên định: “Đời này em chỉ chọn cô ấy, không phải cô ấy em không cưới”


"Phùng Thiên Long có nhiều phụ nữ, anh ta chưa chắc đã động lòng thật với cô nhóc nhà họ Lâm kia" "Theo em thấy, Phùng Thiên Long đối với Lâm Khiết Vy có không ít tâm tư." Hạ Tuấn Khải bỏ xẻng nhỏ xuống, cầm lấy khăn tay nghiêm túc lau, chậm rãi bước đi trong phòng, trầm tư nói: “Phùng Thiên Long vô cùng khó đối phó! Anh ta có quan hệ vô cùng thân thiết với Mạc Lâm Kiêu, anh Kiêu kia cũng là người không thể chạm vào "Em biết, nhưng em phát hiện anh Kiêu không tham dự vào mâu thuẫn giữa em và Phùng Thiên Long”


Hạ Tuấn Khải thuận miệng hỏi: “Chú định đối phó Phùng Thiên Long thế nào? Vẻ mặt Hạ Dịch Sâm vẫn tuấn tú và trầm ổn: "Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng! Nếu anh ta dám đoạt người em yêu, vậy em không tiếc trả giá toàn bộ, đối đầu với anh ta tới cùng! Hạ Tuấn Khải kinh hãi nhìn Hạ Dịch Sâm, ngồi đối diện anh ta, nhíu mày: “Chỉ là một người phụ nữ, đáng để chú làm như vậy sao? Thôi, chuyện cá nhân của em anh mặc kệ.


Chủ ba à, nhà họ Hạ chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện gì.
Chuyện ảnh chụp của em đã huyên náo ồn ào, không thể ăn thiệt thòi được.
Nên làm thế nào thì làm thế đó đi, trong nhà ủng hộ em”
Hạ Dịch Sâm gật đầu, trong mắt tràn ngập kiên nghị.


Lâm Khiết Vy trở lại bệnh viện, nhân lúc bên cạnh không có ai, cô lập tức kéo Hứa Tịnh vào phòng thuốc, hưng phấn chia sẻ tin tức tốt về khoản thu nhập trưa nay của cô.


"Trời ạ! Tiền lì xì ba mươi lăm triệu? Chuyện này cũng quá trâu rồi!" Hứa Tịnh cầm di động của Lâm Khiết Vy nhìn một lát, hít vào một hơi lạnh nói: “Khiết Vy, sao mạng của cậu tốt như vậy? Vừa mới đăng ký đã có đơn lớn như vậy? Ai da, sao tớ không gặp được người như thể? Tớ cũng muốn kiếm tiền mà!”


Lâm Khiết Vy véo gương mặt Hứa Tịnh, an ủi: "Tớ cũng là mèo mù vớ phải chuột chết thôi, Mạc Lâm Dương muốn tìm người quen truyền giúp anh ta, nói ra, tớ và anh ta cũng coi như gặp mấy lần, lúc này mới được chọn.


Nhưng mà Mạc Lâm Dương ra tay đúng là hào phóng! Kẻ có tiền mà!" Hứa Tịnh vỗ tay một cái, hưng phấn nói: “Mạc Lâm Dương hẳn là người đàn ông độc thân hoàng kim! Tớ cảm thấy rất thích hợp với tớ.


Như vậy có được không, ngày mai lúc cậu đi, thuận tiện dẫn theo tớ đi % D cùng, làm muối giúp tớ và Mạc Lâm Dương." Tuy cảm thấy ý nghĩ của Hứa Tịnh vô cùng kỳ lạ, nhưng đề nghị này Lâm Khiết Vy đồng ý: “Đúng vậy, cậu đi tiêm cho anh ta sẽ không đau nữa, ngày mai đi, kiếm tiền hai chúng ta chia đôi.”


Hứa Tịnh hào phóng nói: “Không không không, tớ không cần tiền, tớ chỉ cần người! Tương lai Mạc Lâm Dương thành chàng rể nhà tớ, tớ sẽ cho cậu lì xì siêu to để bày tỏ cảm ơn.
Lâm Khiết Vy nghen lời, được rồi, cô đừng phá vỡ mộng tưởng của cô béo nào đó thì hơn.


Xế chiều đến phòng bệnh nặng kiểm tra chi phí chữa trị của em trai, phát hiện chi phí mỗi ngày rất nhiều, mỗi ngày hai mươi tám triệu là bình thường, rất nhiều ngày còn hơn ba mươi lăm triệu.
Tính như vậy, em trai ở phòng bệnh nặng một tháng, cô phải tiêu khoảng một tỷ không trăm năm mươi triệu.


Trời a, áp lực kiếm tiền tăng lên.
Hơn bốn giờ, Lâm Khiết Vy nhận được điện thoại của lái xe.
"Cô Vy, mời cô lập tức ra ngoài." "Ra ngoài? Có chuyện gì sao?”
Lâm Khiết Vy nhìn đồng hồ, còn sớm mà.
"Anh Kiêu dặn dò, bảo cô nhanh chóng tới một nơi.”


"Lúc này đang là thời gian làm việc! Tôi không đi được.”
"Anh Kiêu ra lệnh, chúng tôi không dám làm trái.
Nếu trong mười phút cô không ra, tôi chỉ có thể đi vào ép cô đi, cô xem rồi làm đi.”
Cúp điện thoại, Lâm Khiết Vy mơ hồ.


Từ khi quen Mạc Lâm Kiêu, anh chưa bao giờ làm ảnh hưởng tới công việc của cô, hôm nay làm sao vậy? Đột nhiên yêu cầu ra ngoài một cách khó hiểu...
Khẩu khí còn cứng rắn như thế.


Chẳng lẽ là tên kia vì giữa trưa cô không đưa cơm vào, mà tức giận đấy chứ? Lòng dạ của anh còn nhỏ mon như vậy sao? Nhó tới mức vượt xa tưởng tượng của cô rồi! Lâm Khiết Vy lặng lẽ nói với Hứa Tịnh một tiếng, bảo cô ấy tới văn phòng khoa canh chừng, cô thì lén thay đồng phục, khoác túi chạy ra khỏi bệnh viện.


Ngồi lên xe ô tô, Lâm Khiết Vy còn tràn ngập nghi ngờ, nhìn lái xe phía trước hỏi: "Anh Kiêu có nói tìm tôi có chuyện gì không?”
Lái xe không hé răng.
"Vậy...
Chúng ta đi đâu thế?" Lái xe vẫn giả vờ câm điếc như cũ.


Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ nắm tóc, nhắm mắt chuẩn bị dưỡng thần, không ngờ ngủ thϊế͙p͙ đi mất, cả người cuộn tròn trên ghế ngồi ở hàng sau, hai tay để ở má mình, ngủ rất say.