Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 183: Đau tới mức bùng nổ phía chân trời

"Hả? Bây giờ cậu thích ăn mấy món này sao?”
Phùng Thiên Long kinh ngạc nhìn đồ ăn một lát, lại nhìn Mạc Lâm Kiêu một lát.
Trong đôi mắt Mạc Lâm Kiêu lóe lên chút tối tăm.


Những món này đều là món Lâm Khiết Vy thích ăn, ăn cơm cùng cô mấy ngày, trên cơ bản đã nắm được đồ ăn yêu thích của cô, mấy món ăn dưỡng sinh lại mỹ nhan này, tất cả đều là anh dặn đầu bếp chuẩn bị, vốn muốn nhìn thấy bộ dạng như con mèo tham ăn của Lâm Khiết Vy, bên cạnh anh ăn ngấu nghiến, nhưng bây giờ thất bại rồi.


Cho dù điều chỉnh tâm trạng, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút mất mát.
Bữa cơm này, Phùng Thiên Long ăn nhẹ nhàng vui vẻ, thiếu chút nữa no tới mức không đi đường nổi.
Mà Mạc Lâm Kiêu ăn rất ít, gần như không chạm đũa mấy.


Ăn cơm xong, Phùng Thiên Long và Mạc Lâm Kiêu bàn bạc bước tiếp theo đối phó nhà họ Hạ thế nào, cướp ba mảnh đất mà nhà họ Hạ coi trọng kia, Mạc Lâm Kiêu không thể dấy lên chút hứng thú.
Lâm Khiết Vy dựa theo địa chỉ, thuê xe tới khu biệt thự Mai Hương Loan, đó là một khu xa hoa, bên trong đều là biệt thự.


Bảo vệ ở cửa tự mình dẫn đường, đưa Lâm Khiết Vy tới trước cửa nhà khách hàng.
"Cảm ơn anh.”
Lâm Khiết Vy nói khách sáo với bảo vệ.


"Không có gì, chủ nhân nhà này đã đặc biệt gọi điện thoại dặn dò chúng tôi, bảo chúng tôi khách sáo với cô một chút, còn tự mình dẫn cô tới đây." Khách hàng này suy xét vấn đề cẩn thận săn sóc như thế, xem ra anh ta là một người dịu dàng hiền lành.


Nghĩ như thế, cô liền tiến lên ấn chuông cửa, rất nhanh bên trong mở ra, một bóng dáng cao lớn đứng trong cửa, mỉm cười nhìn cô.
"Khiết Vy, cô đến rồi." “Hả? Sao lại là anh? Tổng giám đốc Dương?”
Nhìn gương mặt anh tuấn của Mạc Lâm Dương, Lâm Khiết Vy không nhịn được kinh ngạc.


Trời tính vạn tính, dù thế nào cũng không tính đến, khách hàng lựa chọn cô lại là người quen! Nửa người quen đi...
"Mau tiến vào đi...
Khụ khụ..”


Khi Mạc Lâm Dương nói chuyện, không nhịn được nhỏ giọng ho khan vài cái, lúc này Lâm Khiết Vy mới chú ý tới sắc mặt anh ta, có vẻ trắng xanh hơn người bình thường một chút, đôi mắt cũng không có sáng rọi lắm.
"Tổng giám đốc Dương, anh sinh bệnh à? Không thoải mái chỗ nào?”


Lâm Khiết Vy vào cửa, đổi dép lê, đi theo Mạc Lâm Dương tien vào trong phòng khách của biệt thự.
Căn biệt thự này không tính là quá rộng, ba tầng, khoảng ba bốn trăm mét, trang trí theo phong cách Châu u, trong phòng sạch sẽ sáng bón, khiêm tốn xa hoa.


Mạc Lâm Dương rót một cốc nước cho Lâm Khiết Vy, ngồi lên trên ghế sô pha, mỉm cười nói: "Không có gì, bệnh hen suyễn thôi.”
Bệnh hen suyễn! Bệnh này không tốt lắm, có đôi khi lúc nghiêm trọng, cứu chữa trễ một chút sẽ dẫn tới mất mạng.


"Vậy bình thường anh cần phải mang theo thuốc xịt hen suyễn, để ngừa có chuyện xảy ra.
Bình thường cũng phải chú ý, đừng để bị cảm lạnh, giảm thiểu cảm mạo”
Vẻ mặt Lâm Khiết Vy nghiêm trọng, nghiêm túc dặn dò anh ta.


Trái lại Mạc Lâm Dương nở nụ cười, vẻ mặt không thèm để ý "Con người lúc còn sống, sống chết có số.
Cả ngày lo lắng chuyện này chuyện kia, sống không khác bó chân bó tay, còn gì thú vị?”


Thế lương trên mặt Mạc Lâm Dương khiến Lâm Khiết Vy không nhịn được dâng lên vài phần thương hại, anh ta còn trẻ tuổi như vậy đã bị quan chán đời.


"Lấy cho tôi xem chẩn đoán bệnh và đơn thuốc bác sĩ đưa cho anh để tôi xem, để tôi tiêm." Mạc Lâm Dương giao một chồng giấy cho Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy nghiêm túc nhìn bệnh án, sau đó bắt đầu lấy thuốc.
Mạc Lâm Dương nằm trên ghế sô pha dài, lẳng lặng nhìn cô bận việc, không nói một lời.


Nhưng hơi thở có vẻ trầm trọng, rõ ràng là giống như trong cổ có thứ gì đó chặn lại.
Lấy thuốc xong, Lâm Khiết Vy hỏi: “Tổng giám đốc Dương, anh chuẩn bị tiêm ở đâu?”
“Ở đây đi”


Trước khi Lâm Khiết Vy tiêm, không nhịn được hơi do dự, nhìn Mạc Lâm Dương một lát, khó xử nói: "Tổng giám đốc Dương, có chuyện tôi phải nói trước...
Chuyện đó chuyện đó, kỹ thuật tiêm của tôi không tính là tốt, thường xuyên sẽ tiêm đau, còn thường xuyên không tìm thấy ven...


Cho nên, có khả năng anh nhịn một chút”
Lâm Khiết Vy âm thầm chảy mồ hôi lạnh, những lời cô nói hiện giờ, đã xem như dát vàng lên mặt mình rồi.


Mạc Lâm Dương mở mắt, nhìn thẳng đôi mắt ẩm ướt như nai con của Lâm Khiết Vy ngay gần mình, nhẹ nhàng nhếch miệng, nở nụ cười trong trẻo: "Không sao, lớn mật tiêm đi, tôi da dày thịt thô, rất rắn chắc”


Lâm Khiết Vy hít sâu một hơi, cổ vũ chính mình, âm thầm nhắc nhở, nhất định không thể chịu thua, tranh thủ một lần thành công đi.
Cô ngồi xổm xuống, tiêu độc cho tay Mạc Lâm Dương, nín thở nhìn chăm chú, cẩn thận tiêm vào.
“Ừm..”
Mạc Lâm Dương không nhịn được nhíu mày, hừ một tiếng.


Quả nhiên...
Đau tưởng tượng.
“Ồ, thực xin lỗi tổng giám đốc Dương, vừa rồi không tìm thấy mạch máu, tôi đổi kim tiêm, lại tiêm lại lần nữa.”
“Khụ khụ.." Mạc Lâm Dương kinh hãi không nhịn được ho khan, gương mặt càng thêm trắng xanh.


Vừa rồi đau như vậy, vậy mà không tìm thấy mạch máu! Người phụ nữ Lâm Khiết Vy này tiêm cho người ta hay giết người ta vậy? Lâm Khiết Vy vừa tự trách vừa khẩn trương, lúc đổi kim tiêm, tay đều không nhịn được phát run, cô không phải đau lòng cho bệnh nhân này, mà lo lắng chọc giận Mạc Lâm Dương, như vậy anh ta sẽ không lì xì cho cô ba mươi lăm triệu rồi.


Bây giờ lại là một châm rất đau tiến vào, Mạc Lâm Dương đau tới mức trán chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng may mà lần này thành công, không chỉ có Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng thở ra, Mạc Lâm Dương cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Khiết Vy ngồi bên cạnh hơi xấu hổ nói: "Có phải vừa rồi tiêm rất đau hay không?”


Mạc Lâm Dương nháy mắt, cười khổ nói: “Quả thật đau tới mức bùng nổ phía chân trời rồi." Lâm Khiết Vy sửng sốt, ngây ngốc há to miệng, không ngờ Mạc Lâm Dương thành thật như vậy, vả mặt cô ngay tại chỗ.


Sau đó đôi má cô đỏ bừng, cúi đầu nói: “Ngại quá tổng giám đốc Dương, trình độ kỹ thuật của tôi thật sự rất tệ, nếu ngày mai anh còn tiếp tục tiêm nữa, thì đừng lựa chọn tôi." Được rồi, cô đã dự cảm được tiền lì xì ba mươi lăm triệu không còn rồi.


Khách hàng người ta trải nghiệm kém như thế, còn khen thưởng tiền cho cô, đầu óc người ta bị kẹp cửa sao? Đúng là ai oán, tâm tâm niệm niệm ba mươi lăm triệu kia, đều đã tự trách mình làm không tốt.


Mạc Lâm Dương dịu dàng nhìn cô, đôi mắt lấp lánh ý cười: "Tuy rất đau, nhưng dù sao cũng quen với cô, tôi không muốn để người lạ đến nhà, ngày mai vẫn chọn cô đi." Lâm Khiết Vy hơi đỏ mặt lau mồ hôi lạnh.


Con mẹ nó đúng là mất mặt, nghe giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ của người ta kia, giống như cô là người cuồng ngược đãi.
"Làm phiền đưa di động cho tôi" Mạc Lâm Dương chỉ di động trên bàn, nói.
“Hả...
Được!”
Lâm Khiết Vy đưa di động cho Mạc Lâm Dương.


Mạc Lâm Dương mở di động ấn mấy cái, Lâm Khiết Vy nghe thấy di động của mình truyền tới âm thanh nhắc nhở, cô mở ra nhìn, cừ thật! Tiền lì xì ba mươi lăm triệu và tiền thuê bảy trăm nghìn đều gửi tới rồi! Cô không nhìn nhầm đấy chứ? Mạc Lâm Dương còn lì xì cho cô bảy trăm nghìn! Đôi mắt Lâm Khiết Vy dập dờn cảnh xuân quyến rũ, cười khanh khách nhìn Mạc Lâm Dương, nói: “Tổng giám đốc Dương, cảm ơn anh đã gửi lì xì to, anh đúng là ông chủ lớn!”


Tươi cười của cô xinh đẹp như vậy, mê người như vậy, Mạc Lâm Dương nhìn đều đã không nhịn được giật mình.
Không biết từ khi cô rời khỏi tập đoàn Mạc Thiên, phía sau vẫn luôn có người của Mạc Lâm Kiêu theo dõi cô, ngay cả cảnh cô ở trong nhà Mạc Lâm Dương, cũng đều được ghi lại.


Mạc Lâm Kiêu ngồi trên ghế làm việc, khi thấy ảnh chụp được gửi tới, sắc mặt anh càng âm trầm hơn, sát khí trong mắt bắt đầu chuyển động!