Không biết anh Kiêu lấy đâu ra tà khí, giống như tinh lực dùng không hết, đánh luyện tập xong, đánh rừng trúc, lực sát thương lấy
anh Kiêu làm trung tâm, phóng về phía mọi người. Bộ dạng này đầu giống thủ môn cần cù và chăm chỉ làm việc trong phòng ngủ một đêm?
Càng giống như dục cầu bất mãn, như hùng sư nóng tính.
Vô cùng cẩn thận, cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi anh Kiêu kết thúc luyện tập buổi sáng, người chuyển khăn mặt đều đã kinh hồn táng đảm.
Toàn thân Mạc Lâm Kiêu tỏa ra khí nóng vô tận, quần áo luyện công cũng ướt đẫm, trên gương mặt tuyệt mỹ vẫn tràn ngập khí lạnh như cũ, lông mày hơi nhíu lại, vừa nhìn là biết tâm trạng không tốt. Có hai cô gái xinh đẹp đi từ đối diện tới, chỉ mặc bộ đồ bó, làm bộ như đang chạy bộ, cố ý khẽ vấp một cái, muốn dùng gợn sóng mãnh
liệt hấp dẫn sự chú ý của Mạc Lâm Kiều. Đôi mắt Trần Kiệt sáng lên.
Đây không phải là hai cô gái xinh đẹp trong năm người anh ta tìm tới sao? Xem ra tối qua anh ta tiến hành giáo dục tẩy não bọn họ đã có tác dụng, hai người này muốn chủ động tấn công, nhận được ưu ái của anh Kiêu rồi.
Trần Kiệt cố ý đi chậm lại, cách anh Kiêu một khoảng, bộ dạng này mới không ảnh hưởng anh Kiêu và hai cô gái xinh đẹp gần nhau hơn.
"Chào buổi sáng, anh Kiêu”
"Anh Kiêu, buổi sáng tốt lành!"
Hai cô gái xinh đẹp chạy chậm tại chỗ, cả hai đều thuộc loại bò sữa, gương mặt diễm lệ được ánh nắng chiếu vào như vậy, thật sự là tiên diễm ướt át. Trần Kiệt ở phía xa nhìn, rất khách quan đánh giá, ừm, đám phụ nữ mà anh ta tìm tới không phải nói khoác, đúng là ngàn dặm mới tìm được một, xinh đẹp tới mức tận cùng. Chẳng trách Nam Cung Hào cả ngày chảy nước miếng, như hổ rình mồi đối với đám mỹ nữ này, nhiều vưu vật xinh đẹp như thế, cho dù là người đàn ông nào đều không thể chống đỡ được,
Bất kỳ cô gái nào trong đó, đều là giai nhân tuyệt sắc miểu sát một vùng, hơn nữa anh ta còn tìm mấy người có kinh nghiệm dạy bon họ rất nhiều kỹ thuật, có thể khiến đàn ông chạm một lần là nghiện, chỉ cần anh Kiêu thử một lần, chắc chắn sẽ muốn ăn nữa,
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng đi qua hai cô gái xinh đẹp kia, làm như không thấy, hai người chào hỏi anh, anh đều ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân không dừng lại, trực tiếp rời đi.
Tối hôm qua bị Lâm Khiết Vy làm cho đầy bụng lửa giận, đến nay vẫn còn chưa tiêu tan, hai người kia cười vô cùng khó coi, giọng nói cũng không dễ nghe, còn cố ý run lấy bẩy, nhìn bọn họ là mất anh đau. Phiên muốn chết! Cho dù anh ôm hai người phụ nữ này trong lòng, thân mật cho Lâm Khiết Vy xem, có lẽ người phụ nữ kia cũng sẽ không có biến hóa gì, à... Không, cô có biến hóa, dựa theo kinh nghiệm trước đây, cô sẽ vụng trộm vui vẻ, giống như cuối cùng cũng bỏ được anh ở phía sau.
Càng nghĩ như vậy anh càng bực bội, chỉ cảm thấy đám người Trần Kiệt mang tới không có tác dụng răm gì. Không thể khơi mào Lâm Khiết Vy ghen, đám phụ nữ này kém cói cỡ nào.
Một người phụ nữ không cam lòng đuổi theo, túm chặt lấy tay áo Mạc Lâm Kiêu, yểu điệu nói: “Anh Kiêu, có thể vinh hạnh cùng ăn bữa sáng với anh không?"
Vừa nói vừa dùng đôi mắt màu lam ngập nước vô tội nhìn Mạc Lâm Kiêu, nghe nói biểu cảm này của cô ta, có thể khiến đàn ông muốn ăn.
Đột nhiên bị nắm lấy tay áo Mạc Lâm Kiêu lập tức cau mày, quát khẽ: "Buông ra!”
Người phụ nữ vấn nằm chặt như cũ, lắc lư cơ thể, giọng nói càng thêm quyền rũ: "Anh Kiêu... Người ta đã lâu không gặp anh rồi.”
Còn chưa nói xong, đã bị Mạc Lâm Kiêu nâng cánh tay lên, cả người bay về phía sau. Bùm một tiếng, em gái mắt lam này ngã vào trong rừng trúc, một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Một người phụ nữ khác sợ tới mức không dám cử động, không rung lắc lung tung nữa, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, hai chân phát run. Ở trong tầm mắt của cô ta, Mạc Lâm Kiêu vẫn đẹp trai phi phàm như cũ, chẳng qua là hóa thân thành ma quỷ.
Trần Kiệt hít vào một hơi khí lạnh, vươn tay che mặt.
Xong rồi, năm cô gái xinh đẹp, bây giờ biến thành bốn. Người vừa rồi xem như đã bị phế đi.
Mạc Lâm Kiêu vừa đi đường, vừa kéo một đoạn tay áo xuống, vô cùng ghét bỏ vứt đi. Hừ, tay áo bị người ta năm lấy tràn đầy vi khuẩn, anh cảm thấy ghê tởm, nên vứt tay áo đi.
Trở lại phòng khách biệt thự, vừa hay nhìn thấy Lâm Khiết Vy ngáp
đi từ trên cầu thang xuống, anh đột nhiên đứng lại, nhìn chằm chằm cả người lần gương mặt vô hại kia. Hừ, nhìn cô môi hồng răng trắng, xem ra tối hôm qua ngủ không tệ! Yêu tinh gây tai họa này! Làm hại anh một đêm không ngủ, trái lại tinh thần cô không tệ.
Lâm Khiết Vy hơi nâng màt, liền nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen như mắt dã thú của Mạc Lâm Kiêu, cô sợ tới mức không dám ngáp xong, đồng thời nghĩ tới tối qua anh ác liệt như thế, bắt nạt cô chỉ còn thiếu đúng bước kia, quan trọng nhất là hôm nay soi gương phát hiện, dầu ô mai vẫn còn đó, cô đành phải mặc áo cổ cao, thời tiết này mặc áo cổ cao, muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu khó chịu, đều tại anh làm hại! Sắc lang!
Lâm Khiết Vy trừng mắt, phồng má với Mạc Lâm Kiêu một cái, không thèm quan tâm đến ông chủ bao nuôi, lập tức đi vào phòng ăn. Mạc Lâm Kiêu cảm thấy cổ họng như bị thứ gì mắc bên trong.
Vậy mà cô nhóc kia coi anh như không khí! Đen mặt đi theo vào phòng ăn, vẻ mặt anh âm trầm ngồi đối diện cô, bày ra gương mặt mất hứng, muốn người phụ nữ này ý thức được, hành động tối qua của cô đã chọc tức anh rồi.
Đáng tiếc con hàng hay ăn Lâm Khiết Vy, vừa thấy đồ ăn ngon lập tức vứt đi toàn bộ, vô cùng chăm chú bắt đầu ăn đồ ăn ngon, quai hàm nhét đầy phồng to, đôi mắt khẽ đảo, ăn trong chén nhìn trong mâm.
Đúng là không có mắt nhìn! Cô đường đường là người phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu, ăn giống như ăn cướp, rõ ràng là bộ dạng ăn cơm này không có tiền đô.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng không nhịn được bộ dạng này của cô rất đơn thuần, có chút đáng yêu, liền vươn tay múc một thìa tôm cho cô. Lâm Khiết Vy không nhìn một cái, há miệng ăn hết thìa tôm ăn đút, Mạc Lâm Kiêu nhìn cái thìa của mình trống trơn, trong lòng dần được
an ủi, cảm giác đút cho con mèo nhỏ không tệ.
Tao nhã ăn bữa sáng, Mạc Lâm Kiêu thường liếc cô, lạnh nhạt nói: "Hai bố con kia, cô chuẩn bị xử lý thế nào?
“Hửm? Hai bố con nào?” Lâm Khiết Vy cố gắng nuốt đồ ăn vào, mờ mịt mở to mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu, trong đầu mờ mịt.
"Xem trí nhớ kìa! Hai bố con ngày hôm qua hại cô, người đã ở trong tay tôi, xử lý thế nào em cho ý kiến đi.”
Mạc Lâm Kiêu thấy trên má Lâm Khiết Vy có hạt cơm, muốn lấy khăn lau cho cô, nhưng cuối cùng nhịn xuống. Tối hôm qua cô ghét bỏ mình như vậy, bộ dạng còn không tình nguyện, anh chẳng muốn để ý tới cô!
"Trời ạ, anh không nói tới tôi đều đã quên chuyện còn có hai người như vậy” Lâm Khiết Vy vỗ ngực, phát hiện miếng cơm vừa rồi còn chưa nuốt xuống, lập tức bị nghen. Năng lực chú ý của Mạc Lâm Kiêu rất mạnh, vẫn luôn để ý cô, vội vàng đưa cốc nước của mình tới, Lâm Khiết Vy cầm cốc nước uống hết, mới nuốt trôi cơm xuống.
Mạc Lâm Kiêu âm thầm không nói gì, con mèo anh nuôi đúng là không khiến người ta bớt lo. "Anh Kiêu, tối hôm qua anh thề lấy mạng, có phải là thật không?
Hay là anh chỉ hù dọa người ta thôi?"
Mạc Lâm Kiêu cười mia: “Những lời tôi nói ra, chưa bao giờ không làm được."
Lâm Khiết Vy nuốt nước bọt, được, anh trâu, anh điên rồi.