Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 171: Tối nay đây là chạy trời không khỏi năng

Hôm nay anh mới phát hiện diện mạo đẹp trai, dáng người đẹp còn có chút ưu thế, bởi vì phát hiện người phụ nữ này thực ra là người cuồng nhan sắc, cả đám đàn ông trêu chọc không ai không có bộ dạng tệ, giống như Hạ Dịch Sâm và Mạc Lâm Dương, đều là nhân trung long phượng, anh tuấn bức người. May mà diện mạo của anh hạng nhất, cách xa hai người đàn ông kia, nếu Lâm Khiết Vy không ngốc, mắt có chút thẩm mỹ, đều nên đặt tất cả tầm mắt lên người anh mới đúng.


Anh vẫn luôn cảm thấy gương mặt là phiền phức, cả ngày bị người ta chú ý, dần dần dưỡng thành tính cách kỳ lạ, người nào nhìn anh nhiều vài lần, anh ước gì có thể giết chết người đó, cảm thấy ánh mắt nhìn mình đều là đang khinh nhờn anh.


Mà bây giờ... Anh không nhịn được âm thầm đắc ý, may mà mình có bộ dạng đẹp trai, không có biện pháp, con mèo nhỏ bên cạnh là một người nông cạn, nhìn xem, không phải đã bị anh mê hoặc đầu óc choáng váng sao?
"Đẹp không?" Anh đùa giỡn.


“Đẹp... A, tôi không thấy, tôi không thấy gì hết!” Lâm Khiết Vy ngây ngốc trả lời xong, mới ý thức được mình mất mặt cỡ nào, nhìn thẳng đôi mắt trêu tức của anh, cô xấu hổ tới mức lỗ tai đều đỏ lên, vội vàng vươn tay che mắt lại.


Quá thật Mạc Lâm Kiêu có bệnh sạch sẽ, nghĩ tới vừa rồi cô mặc váy tình nhân Hạ Dịch Sâm tặng, liền cảm thấy váy đều che kín vi khuẩn và mùi lạ, trong bồn tắm to đổ đầy nước, anh vẩy đầy sữa tắm vào trong, mình sẽ không bước vào, mà đứng dưới vòi hoa sen tắm. Vừa tắm, vừa cố ý nhìn Lâm Khiết Vy ngâm trong bồn tắm to.


Không nghĩ tới cô nhóc kia vẫn luôn vươn tay che mặt, sau đó vẫn luôn không dám liếc anh một cái!
Anh tập võ quanh năm luyện thành toàn thân đầy cơ bắp, chỉ muốn cho cô xem, dụ dỗ con mèo nhỏ thường xuyên muốn trèo tường, khiến cô chủ động tới gần, nếu không anh tiến vào phòng tắm làm gì?


"Không được che mặt!” Anh ra lệnh. Lâm Khiết Vy lắc đầu, vẫn cố chấp che mặt như cũ. Cô là người nhát gan, chi Sợ vừa nhìn anh, anh đã nhào qua, chí trong nháy mắt biến thành sói xám to. Cô bây giờ giống như là bịt tai trộm chuông.
"Không nghe lời à? Vậy trừ tiền lương!”


Vừa nghe trừ tiền lương, Lâm Khiết Vy giống như bị điện giật, SỢ tới mức vội vàng bỏ tay xuống, chẳng qua đôi mắt vẫn luôn nhẩm chặt.
Không mở mắt có phải không? Được, anh không tin cô vẫn luôn
nhắm mắt! "Sao thế, nhắm mắt là đợi tôi hầu hạ cô à?” Mạc Lâm Kiêu mim cười, đi qua.


"A! Anh làm gì thế?" Lâm Khiết Vy sợ tới mức toàn thân run lên, lập tức mở mắt, vô ý thấy được cơ thể Mạc Lâm Kiêu, sợ tới mức vội vàng quay mặt đi.
Lông mi dày rủ xuống, bối rối run rẩy, hai cái tay không còn sức.


Kéo cô trong nước ấm ra, Lâm Khiết Vy sợ tới mức kinh hãi hét lên. Anh sải bước đi vào phòng ngủ, vén chăn lên, trực tiếp đặt cô ở trong chăn,


Nam Cung Hào dựa theo lời Mạc Lâm Kiêu dặn dò, nghiêm túc chăm chỉ lấy mật rắn, sau đó cho vào tủ lạnh. Còn bảo vệ sĩ tới dọn dẹp mặt đất, bởi vì cậu Kiêu có chứng thích sạch sẽ, anh ta đặc biệt dặn dò dùng dung dịch tiêu độc.


Làm xong những chuyện này, ôm lòng hiểu kỳ khó có thể miêu tả, lặng lẽ mở cửa biệt thự, sau đó nhìn khắp nơi một lát. Quả nhiên như anh ta dự đoán, hai vị kia đã không còn ở trong phòng khách, không biết có phải trở về phòng ngủ tiếp tục chiến đấu hay không?


Rón rén đi lên tầng hai, dán sát vào ván cửa nghe ngóng, cừ thật! "Anh Kiêu, anh đừng như vậy. Nghe thấy giọng Lâm Khiết Vy ấm ức, còn hơi run run.
"Như vậy thì sao?" Giọng nói của cậu Kiêu từ tính, nghe không đứng đẫn chút nào.


Nam Cung Hào nghe thấy vậy bả vai hơi run run, gần như vô cùng vui vẻ. Nếu tối nay cậu Kiêu ngủ với Lâm Khiết Vy, ngày mai anh ta nhất định phải kiểm tra cơ thể cho cậu Kiêu, nhìn xem ngủ một lần có tác dụng gì hay không. Anh ta tin tưởng, ngủ xong, trị số độc tố trong cơ thể cậu Kiêu chắc chắn lại có biến hóa!


Anh ta đợi ngày này lâu lắm rồi, nhưng anh ta vẫn giữ thái độ khoa học.


Nam Cung Hào nghe cậu Kiêu không biết xấu hổ nói xong, cuối cùng cũng có thể yên lòng rồi. Thành, tối nay việc này đã như ván đã đóng thuyền, nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của cậu Kiêu như vậy, anh ta chắc chắn anh sẽ không kiềm chế mình nữa, ngày mai chuẩn bị các dụng cụ, kiểm tra cần thận cho cậu Kiệu một lần. Nam Cung Hào giống như khi tới, rón ra rón rén đi xuống lầu, chạy một đường về biệt thự của anh ta, Trần Kiệt đang ở phòng khách tầng một tiến hành giáo dục tẩy não đổi với năm cô gái xếp thành hàng, Nam Cung Hào chạy tới, đánh mạnh lên vai Trần Kiệt, thiếu chút nữa đánh Trần Kiệt tàn phế, Trần Kiệt nghiêm mặt chuẩn bị thu thập lão hồ ly kia.


Nam Cung Hào cười tới mức miệng méo đi, nháy mắt với Trần
Kiệt: “Muốn nghe chuyện xưa về nhan sắc hay không? Hửm?” "Làm trò ra vẻ huyền bí, đợi tôi giáo dục bọn họ xong, tôi chắc chắn đánh anh lệch xương. Đừng nóng vội, đợi một lát.”
Nam Cung Hào nhìn năm cô gái kia với vẻ ghét bỏ một lát, nói:


"Đừng phí công vô ích nữa, đều không có tác dụng gì đâu!" "Lão hồ ly anh lại nói như vậy nữa, có tin tôi phế anh hay không?”


"Tôi nói thật mà! Cậu ở đây rỗi hơi làm gì, lúc này cậu Kiêu người ta đang ôm Lâm Khiết Vy, yêu tới mức khí thế ngất trời! Đám phụ nữ này của cậu không có đất diễn rồi!”


"Mẹ nó! Không phải chứ?” Trần Kiệt kinh hãi, sau đó tức giận tới mức sắp ngất đi, xoay người phát cáu với năm cô gái kia: “Bộ dạng cả đám đẹp như vậy, có tác dụng rắm gì! Đều để trang trí sao? Bản lĩnh quyến rũ đàn ông đều không có, nhìn xem người phụ nữ họ Lâm kia kia, các cô cũng học đi, đừng khiến ông đây thất vọng mỗi ngày!”


Nam Cung Hào nhân nhượng cho khỏi phiên, nói: “Được rồi được rồi, cậu lấy bọn họ ra trút giận làm gì, không trách bọn họ được, phải trách khẩu vị của cậu Kiêu nhà chúng ta quá soi mói và kỳ lạ, trước mắt chỉ nhìn trúng Lâm Khiết Vy. Để đây nhàn rỗi cũng lãng phí, không bảng chọn một người cho tôi dùng trước Trần Kiệt trợn mắt: “Cút!"


Toàn thân Lâm Khiết Vy run rẩy, hoảng sợ tới mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cô cảm thấy cô xong rồi, tối nay nhất định là chạy trời không khỏi nắng!