Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 164: Cho cô ba giây lên хе

Nhân viên phục vụ nhìn Lâm Khiết Vy trẻ tuổi xinh đẹp một lát, trong lòng tràn ngập nghi ngờ. Đứng một lúc thì làm sao, còn cần ghế dựa, chẳng lẽ là lão Phật gia?
Hạ Dịch Sâm nhanh chóng rời đi, đi về phía ô tô của mình.


Vừa đến bãi đỗ xe, liền thấy lửa cháy mạnh hừng hực, đã dấy lên cao mấy mét, chiếc xe bị cháy đúng là xe của anh ta!


Anh ta để một số giấy tờ quan trọng ở trong xe ô tô, nếu bị đốt sạch, làm lại vẫn có chút phiền phức, nếu không anh ta sẽ không vì một chiếc xe ô tô mà bỏ lại Lâm Khiết Vy. Không quan tâm chiếc xe ô tô sẽ nổ mạnh bất cứ lúc nào, Hạ Dịch Sầm đập vỡ cửa thủy tinh chỗ tay lái phụ, vươn tay vào trong xe mở tủ chứa đồ, nhanh chóng rút văn kiện ở bên trong ra.


Trong khách sạn có bảy tám nhân viên đi ra, mỗi người đều cầm bình chữa cháy, vây quanh ô tô để dập lửa, thế lửa dần nhỏ đi, Hạ Dịch Sâm gọi điện


thoại cho nhân viên bảo hiểm của anh ta, bảo người này nhanh chóng xử lý công việc liên quan. Hạ Dịch Sâm mới rời đi, một chiếc xe sang đỗ cách Lâm Khiết Vy một mét, cửa thủy tinh ghế sau hạ xuống, lộ ra gương mặt mê hoặc thiên hạ của
Mạc Lâm Kiêu, anh huýt sáo, ngoắc ngón tay với Lâm Khiết Vy.


Lâm Khiết Vy khẩn trương tới mức nhìn khắp nơi,e sợ bị người ta nhìn thấy cô và Mạc Lâm Kiêu ở cạnh nhau, xua tay: “Không phải nói rồi sao, anh đi trước đi, tôi sẽ gọi xe”


Mạc Lâm Kiêu hơi nhếch miệng lên độ cong lãnh khốc, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: “Ba giây sau cô không lên xe, tôi ném cô đi lên”
Sau khi nói xong anh dựng thẳng ba ngón tay lên, một giây sau một ngón tay hạ xuống, chỉ còn lại hai ngón tay rồi.


Lâm Khiết Vy lập tức luống cuống, nếu người này thật sự ném cô lên xe ô tô, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, như vậy cho dù cô nói thế nào cũng không nói rõ rồi. Không dám nghĩ tiếp, bởi vì ngón tay của Mạc Lâm Kiêu chỉ còn một ngón, sợ tới mức Lâm Khiết Vy vội vàng cử động hai chân, nhanh chóng mở cửa xe, trực tiếp nhào vào ghế ngồi trước, sau đó lại di chuyển hai chân ngắn của mình vào.


Cửa xe nhanh chóng đóng lại, xe sang như mũi tên rời cung, lập tức biến mất không còn bóng dáng.


Gian nan di chuyển một cái ghế từ bên trong ra, nhân viên phục vụ mệt tới mức thở hổn hển, tìm kiếm một lát anh ta choáng váng. Cái gì thế này? Anh ta liều sống liều chết mang ghế đến đây, thiếu chút nữa mệt tới mức tắt thở, kết quả cô gái xinh đẹp kia đã biến mất.


Hạ Dịch Sâm đi tới, không thấy Lâm Khiết Vy liền chất vấn nhân viên phục vụ: “Cô gái vừa rồi ở đây đâu? Cô ấy đi đâu rồi?"


Nhân viên phục vụ kìm nén lửa giận, bất đắc dĩ nói: “Cậu chủ Sâm, anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai đây? Không phải là tôi mới nghe theo lời anh dặn dò, đi bưng ghế tới đây sao? Khi tôi bưng tới đã không nhìn thấy người bạn kia của anh rồi."


Lúc này cơ thể Lâm Khiết Vy suy yếu như vậy, đi đường đều đã thành vấn đề, nhỡ đâu bị người xấu mang đi, vậy thì phiền phức rồi. Hạ Dịch Sâm cảm thấy vô cùng lo lắng, nhanh chóng gọi điện cho Lâm Khiết Vy, tiếng chuông vang lên mấy tiếng, khi anh ta cho rằng cô sẽ không nghe máy, bên kia nghe máy rồi.


"Khiết Vy! Em đi đâu vậy? Sao anh không nhìn thấy em ở cửa khách sạn?” Từng câu hỏi vang lên, hỏi thật sự rất nhanh, khác hoàn toàn với tính cách trầm ổn thường ngày của anh ta.


Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói áy náy của Lâm Khiết Vy: “Ai da ngại quá đàn anh Sâm, vừa rồi có một chiếc taxi tới, em đã lên xe rời đi. Xe của anh thế nào, không sao đúng không?”


Hạ Dịch Sâm nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi không tìm thấy người thương hại anh ta chảy đầy mồ hôi lạnh toàn thân, anh ta dịu dàng nói: “Xe sao, không có gì, chỉ bị cháy, một chiếc xe mà thôi, cũng không có giá trị gì, hơn nữa còn có bảo hiểm, giấy tờ anh đều lấy được rồi. Sau khi em về nhà an toàn, thì gửi tin nhắn cho anh để anh yên tâm”


Cúp điện thoại, Hạ Dịch Sâm đứng ở cửa khách sạn, trong lúc này hơi run sợ.


Tối nay tới đây tham dự buổi lễ đính hôn của hai nhà Lâm Tạ, vốn chính là vì Lâm Khiết Vy, vì có thể có nhiều thời gian ở riêng với cô, làm gì anh ta cũng vui vẻ. Kế hoạch tối nay của anh ta vốn là trên đường đưa Lâm Khiết Vy về nhà, thuận tiện dẫn cô đến bờ biển giải sầu, cốp sau xe anh ta đã chuẩn bị sẵn pháo hoa, nhưng tối nay mọi chuyện đều không thuận lợi, khắp nơi đều lộ ra kỳ lạ không nói nên lời.


Trang phục tình nhân dơ, còn bị người ta chụp được ảnh chụp với Kim Ngọc, cuối cùng ô tô lại cháy rồi... Chẳng lẽ đây đều là trùng hợp? Có nhiều chuyện trùng hợp như thế sao?
Bóng đêm mờ mịt, cảnh đêm ở thành phố xán


Mấy chiếc xe nhanh chóng lái trên đường to, trở lạn. thành cảnh tượng ngoạn mục.


Lâm Khiết Vy cúp điện thoại, trong lòng không nhịn được thở dài, bởi vì hiện giờ quan hệ giữa mình và Mạc Lâm Kiêu rất xấu hổ, lần nào cô cũng phải nói dối đàn anh Sâm, cô cảm thấy mình không quá thành thật rồi. Đâu giống đàn anh Sâm, tính tình quang minh ngay thắng, vẫn luôn quan tâm tới đàn em như cô, cùng tốt nghiệp một trường, nhưng khác biệt quá lớn rồi.


"Không đi cùng tên họ Hạ kia, cô lưu luyến không rời như vậy sao?” Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói lãnh khốc châm chọc của Mạc Lâm Kiêu.


Đôi mắt to ươn ướt của Lâm Khiết Vy vội vàng nhìn sang bên cạnh, thì thấy sườn mặt lạnh lùng tuyệt mỹ của Mạc Lâm Kiêu, sườn mặt này đủ để giết người rồi. Anh không nhìn cô, bộ dạng ghét bỏ giống như liếc cô một cái sẽ đau mắt. Lâm Khiết Vy lớn mật nhìn cái mũi như được dao khắc ra của anh, nói thầm: “Tôi cũng chỉ mong sao không cùng về với anh ấy, nhỡ đâu anh ấy đưa tôi về nhà cũ nhà họ Lâm, tôi lại phải lao lực về biệt thự Mạc Vũ”


Về... Biệt thự Mạc Vũ? Về nhà sao? Cô coi biệt thự Mạc Vũ là nhà sao?
Mạc Lâm Kiêu cảm thấy cơ thể thả lỏng một chút, anh quay đầu sang, đôi mắt sáng rực như ngôi sao liếc cô: “Nói một đăng làm một nẻo, lúc trước cô cố gắng rời khỏi tôi, không phải là vì cô muốn tiêu sái đi theo tên họ Hạ kia.”


Lâm Khiết Vy hết nói nổi, ông chủ bao nuôi này đúng là lòng dạ hẹp hòi, vì sao để anh đi trước, không phải là cô đã giải thích rồi sao? Sao anh còn không bỏ qua chuyện này, còn níu chặt không buông.


Đôi mắt hơi cong lên, nở nụ cười dỗ người: "Không phải là tôi nghĩ tới quần áo của tôi sao, quần áo của tôi còn đang ở trên xe đàn anh Sâm mà.Đương nhiên rời đi theo anh là phương án tốt nhất, xe sang ngồi thoải mái thì không nói, người còn đẹp trai như thế, nhìn đã thấy đẹp mắt, đi cùng tâm trạng sẽ càng tốt hơn”


Trần Kiệt ngồi ở ghế trước thiếu chút nữa bị sặc. Người phụ nữ này lừa gạt người ta cũng quá tùy tiện rồi, còn dám khen ngợi anh Kiêu của bọn họ đẹp mắt... Anh Kiêu ghét nhất bị người ta khen giá trị nhan sắc của anh cao, người nào nói anh sẽ giận người đó.


Gương mặt tuấn tú của Mạc Lâm Kiêu nhìn Lâm Khiết Vy với vẻ sâu xa, Lâm Khiết Vy cho anh một nụ cười gượng, khi Trần Kiệt cho rằng Mạc Lâm Kiêu sẽ lập tức giận dữ, không ngờ tới Mạc Lâm Kiêu lại trầm giọng nói một câu: “Vậy sao? Sao tôi có cảm giác mắt cô có vẻ mù, vậy mà cho rằng tên họ Hạ kia đẹp trai hơn?"


Trần Kiệt không nói gì hỏi trời, giọng điệu chua như vậy là sao đây?
"Đương nhiên là anh đẹp trai rồi! Nói thật, tôi chưa từng thấy người nào đẹp hơn anh Kiêu, ánh mắt của tôi rất tốt, ha ha!” Lâm Khiết Vy mặt dày mày dạn khen ngợi Mạc Lâm Kiêu, đợi có thể vuốt xuôi lông mao của anh.


Lệ khí giữa lông mày Mạc Lâm Kiêu tiêu tán vài phần, khóe miệng hơi nhếch lên. Lần đầu tiên anh phát hiện gương mặt khuynh quốc khuynh thành, còn có một chút tác dụng.