Trong đầu Lâm Thúy Lan ong ong, ngứa tới mức cô ta gần như muốn chết đi, không thể thở nổi, người nào ngăn cản cô ta, cô ta sẽ liều mạng với người đó. Lúc này cảm thấy có người ôm lấy cô ta, không cho cô ta tiếp tục gãi, cô ta lập tức như chó điên, luống cuống đẩy mạnh Trần Xuân Liễu ra, trực tiếp đẩy mẹ ruột ra xa một mét, đầu đập vào cạnh bàn, trán đã chảy máu. Trần Xuân Liễu vừa thấy Lâm Thúy Lan muốn cởi cả nội y trên người ra, thì bất chấp đau đớn trên đầu, lại chạy nhanh tới đẩy ngã Lâm Thúy Lan xuống đất, đè chặt cô ta.
"Người đâu tới đây nhanh! Mau ngăn cản con bé! Người đâu mau tới đây giúp đi!" Trần Xuân Liễu khàn giọng gọi, gương mặt đầy máu trông rất đáng sợ.
Lâm Hoàng Văn cũng mới tỉnh táo lại từ trong kinh hãi, vừa chạy tới cùng áp chế Lâm Thúy Lan, vừa gọi bà con thân thích tới giúp đỡ, trong lúc này bên cạnh Lâm Thúy Lan đầy người, ba chân bốn cẳng giữ lấy cô ta.
Phía dưới đám người, Lâm Thúy Lan gào thét giống như dã thú: “Buông! Tôi muốn gãi ngứa! Đừng cản tôi, tôi ngứa muốn chết rồi! Ngứa muốn chết mất!”
Tạ Xuân Sơn ném khăn trải bàn qua, mọi người dùng khăn trải bàn quấn chặt lấy Lâm Thúy Lan, sáu bảy người khiêng cô ta lên, đưa vào trong phòng.
Dọc theo đường đi vẫn có thể nghe thấy được tiếng gào rống thay đổi giọng điệu của Lâm Thủy Lan, bởi vì không để cô ta gãi, cô ta vẫn luôn mắng chửi người, nói đủ những lời khó nghe.
Các tân khách thấy thế ngây ra như phong, một lúc lâu sau, mới không nhịn được bắt đầu cười rộ lên.
Sắc mặt Tạ Xuân Sơn vô cùng khó coi, căn bản không giống có chuyện vui, trái lại như đang làm tang sự, vốn tưởng rằng không cưới Lâm Khiết Vy, đổi thành tài nữ Lâm Thúy Lan, có thể mang tới vận may cho nhà họ Tạ, nhưng không ngờ hôm nay lại thành cảnh tượng lộn xộn như thế, có phải nhà họ Tạ ông ta không nên kết thông gia với nhà họ Lâm hay không? Mang theo một bụng bực bội và lửa giận đi tới phía sau Tạ Nguyên Thần còn đang phát run, ông ta không khách sáo đá một cái, quát: “Còn không đi xem vợ chưa cưới của con!”
Tạ Nguyên Thần run lẩy bẩy: “Nhưng mà cô ta... Con..."
Anh ta thật sự không muốn tới gần Lâm Thúy Lan! Bộ dạng vừa rồi vẫn còn ở ngay trước mắt, trên cơ bản là sợ tới mức anh ta coi Lâm Thúy Lan thành quỷ. Anh ta rất muốn hỏi một câu, nàng dâu này có thể bỏ hay không?
Tạ Xuân Sơn tức giận tới mức vội vàng quát: "Nhanh đi! Đứa con phế vật này!”
Tạ Nguyên Thần gương mặt lở loét thối nát bất đắc dĩ đứng dậy, khóc lóc theo sát mà vào.
Buổi lễ đính hôn đang tốt đẹp, giữa buổi lễ không phải chuyện này thì là chuyện kia, sắp làm đến cuối cùng, vậy mà cô dâu giống như điên rồi cởi loạn quần áo, liên tục biến thành truyện cười! Không thể tưởng tượng được bác sĩ Lan bình thường có tri thức hiểu lễ nghĩa, mắng chửi người lại thuần thục trâu bò như vậy, mång giống như người phụ nữ chanh chua, trực tiếp khiến mọi người nảy sinh nhận thức mới đối với Lâm Thúy Lan. Nhất là đám người của bệnh viện Nhân Ái, nhao nhao nhỏ giọng bàn tán. Lâm Khiết Vy nhìn thể xác và tinh thần đều thoải mái, toàn thân sảng khoái! Trong quá trình xem cô muốn cười to nhiều lần, nhưng đều cố gắng nhịn xuống, kìm nén tới mức gương mặt giật giật, nhân lúc đại sảnh vô cùng hỗn loạn, cuối cùng Lâm Khiết Vy không nhịn được, dùng hai tay che mặt làm bộ đau đầu, cười vô cùng vui vẻ, bả vai đều đã run run vì cười.
Mạc Lâm Kiêu nhìn chằm chằm cô, vừa mắng cô không có tiền đồ, vừa không nhịn được nhếch miệng theo cô.
Anh dán sát vào cô, nhỏ giọng nói: "Có phải là nên đi rồi không?"
Phí sử dụng cũng đã lấy được, vở diễn của Lâm Thúy Lan cũng đã xem xong, anh không muốn ở lại đây một phút nào nữa.
Lâm Khiết Vy mơ hồ nhìn anh, suy nghĩ một lát mới nói: "Anh đi trước đi.”
Hửm? Mạc Lâm Kiêu hơi nhướng mày, có chút không vui, trầm giọng nói: "Cô có tính toán gì?"
"Tôi ấy à, tôi đi cùng với đàn anh Sâm, đương t nhiên là cùng trở về với anh ấy rồi, quần áo của tôi còn đang ở trên xe anh ấy nữa”
"Ồ.." Mạc Lâm Kiêu kéo dài giọng điệu không vui, cười mỉa một tiếng: “Bây giờ cô đã khôi phục đủ sức khỏe rồi à?"
Lâm Khiết Vy thử một lát, vẫn toàn thân không có sức, hiệu lực của thuốc vừa mới trúng vẫn còn rất mạnh, cô không chút suy nghĩ thành thật trả lời: "Không có, còn không sử dụng được một chút sức nào”
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu lập tức lạnh xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy xem ra cô chuẩn bị để tên đàn anh Sâm kia ôm cô trở về?" Lâm Khiết Vy ngây người, nhin thấng vào đôi måt lạnh lùng của anh, bị vé mặt nghiêm khác của anh làm sợ tới mức nhanh chóng chớp mát, nói chuyện đều đã lấp bắp: "Tôi, tôi đã quên chuyện này rồi."
Mạc Lâm Kiêu không nói một câu, guơng mặt vẫn như khối băng, hung dữ nhìn chám chám cô, rất rõ ràng, những lời này của cô không có bất cứ hiệu quả gì.
Lâm Khiết Vy hơi đảo mật: "Tôi tuyệt đối không dám để đàn anh Sầm ôm tôi..."
Trong khoang mũi Mạc Lâm Kiêu phun ra tiếng xùy lạnh lùng. Đúng vậy, cô không dám để anh ta ôm, nhưng không ngăn được anh ta muốn ôm! Hiện giờ cô mềm nhũn như thế, tiều tụy y như Tây Thi bị bệnh, tên họ Hạ kia còn không phải muốn làm gì thì làm?
Lâm Khiết Vy hơi khẩn trương lại vội vàng nói: "Tôi đảm bảo không để anh ấy ôm tôi, cho dù tôi không có sức, cũng nhất định tự mình đi. Tôi cầm quần áo liền gọi xe trở về, được không?"
Đôi mắt Mạc Lâm Kiêu liếc nhìn Hạ Dịch Sâm ở phía xa một cái, lại nhìn Lâm Khiết Vy, chậm rãi nói: "Nói đến cùng, cô chỉ muốn đuổi tôi đi."
Sau đó cô có thể làm một số chuyện ám muội với tên họ Hạ kia rồi!
"Không phải đuổi anh đi, mà là thân phận của tôi hiện giờ không có cách nào rời đi với anh. Anh nghĩ mà xem, ở mặt ngoài hai chúng ta căn bản không biết nhau, sao tôi có thể đi theo anh rời đi được, người khác chắc chắn sẽ hoài nghi! Tôi còn nhớ rất rõ, trong hợp đồng có viết không thể công khai quan hệ với anh.”
Vì ở bên tên họ Hạ kia, coi cái miệng nhỏ của cô nói liên tục kìa, đúng là nhọc lòng!
Mạc Lâm Kiêu cười mia, bỗng nhiên đứng dậy, dáng người cao thẳng lập tức hấp dẫn sự chú ý của người khác, mọi người nhao nhao nhìn lén anh.
Tạ Xuân Sơn chạy tới hỏi: "Cậu Kiêu, cậu đây là.."
Mạc Lâm Kiêu đang vô cùng tức giận, không để ý tới Tạ Xuân Sơn, gương mặt lạnh lùng nhấc chân rời đi, rõ ràng là vẻ mặt lãnh khốc, chân dài thẳng tắp gần như mang theo lạnh lùng không cho người khác xâm phạm. Đám vệ sĩ vội vàng đuổi kịp, tư thế Mạc Lâm Kiêu ra ngoài, hung hãn giống như để vương ra ngoài.
Trần Kiệt chẳng thèm ngó tới hừ lạnh một tiếng với Tạ Xuân Sơn, đá ngã mấy cái ghế, mới vội vàng đi ra ngoài.
Nam Cung Hào tốt bụng nhắc nhở: "Nhanh thu dọn dụng cụ chữa trị, sẽ có người tới lấy, thiếu một cái linh kiện... Ha ha”
Để lại câu nói ý vị sâu xa, khiến Tạ Xuân Sơn sợ tới mức gương mặt trắng bệch, anh ta mới cười xấu xa vung tay áo đi ra ngoài.
Đám Mạc Lâm Kiêu vừa đi, cả đại sảnh giống như đột nhiên có thiên quân vạn mã rời đi, bầu
không khí lập tức thoải mái hơn, lúc này mọi người mới dám tiếp tục đùa giỡn. Mạc Lâm Kiêu ngồi trên xe sang của anh, Trần Kiệt chui vào, cung kính hỏi: “Anh Kiêu, chúng ta về biệt thự Mạc Vũ sao?”
"Bỏ lại một con mèo lá gan lớn, sao có thể đi được?”
Giọng điệu Mạc Lâm Kiêu lạnh nhạt, còn là một con mèo có ý muốn trèo tường!
Vẻ mặt Trần Kiệt mờ mịt, cảm thấy nhức đầu, có chút mơ hồ rồi. Trên gương mặt tuấn tú của Mạc Lâm Kiêu lướt qua chút tàn nhân: “Đó là xe của tên họ Hạ à?"