Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 148: Cho dù có xinh đẹp hơn nữa cũng bị từ hôn

Cho dù là loại tụ hội gì, sau cùng đều sẽ biến tướng thành trường hợp xã giao.


Hạ Dịch Sâm vừa dẫn Lâm Khiết Vy đi vào bên trong đại sảnh, lập tức biến thành tiêu điểm của mọi người, đã có không ít người đến gần, tha thiết muốn cùng Hạ Dịch Sâm nói chuyện với nhau, nhân cơ hội đó kết thân với anh ta.


Nhà họ Hạ có lịch sử trăm năm, đây là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở nơi này, thế gia có nguồn gốc lâu đời và sâu xa, căn cơ vững chắc, tài lực hùng hậu, là danh môn quyền quý chân chính, lẽ ra loại trường hợp như lễ đính hôn của phú hộ trung lưu như nhà họ Tạ này, nhà họ Hạ căn bản khinh thường đến, nhà họ Lâm lại càng không cần phải nói, một gia đình đã xuống dốc lại càng không thể trèo lên nổi nhà họ Hạ.


Hôm nay ai cũng không nghĩ đến, nhà họ Hạ lại phái người đến, còn là cậu chủ kiệt xuất nhất trong thế hệ này của nhà họ Hạ - Hạ Dịch Sâm, tất cả mọi người đều không nhịn được mà coi trọng nhà họ Tạ hơn, đồng thời đều nhao nhao muốn nắm bắt lấy cơ hội, tốt xấu gì cũng muốn dính được một xíu quan hệ với nhà họ Hạ.


Hạ Dịch Sâm vẫn luôn duy trì nụ cười mỉm, không gần không xa ứng phó với người bên cạnh, đồng thời vẫn luôn chú ý đến Lâm Khiết Vy đang đứng bên cạnh, còn tự mình lấy một cốc nước soda từ chỗ khay của nhân viên phục vụ đưa cho Lâm Khiết Vy.


Thỉnh thoảng nhỏ giọng hỏi thăm xem cô có mệt mỏi hay không, có muốn ngồi xuống một lát không Đám người đứng ở bên a du nịnh nọt đều là một đám hồ ly, nhất thời hiểu ra, thì ra cậu chủ nhà họ Hạ này coi trong cô nàng Lâm Khiết Vy kia.


Lâm Phi Diệp nghe Lâm Thúy Lan nói Lâm Khiết Vy đến, lại cố ý không mặc lễ phục phù dâu giống như cô ta, vì muốn gây sự chú ý, thu hút tầm mắt của mọi người, Lâm Khiết Vy mặc một chiếc váy vô cùng xinh đẹp đến đây. Khi đó Lâm Thúy Lan ra vẻ như vô ý thở dài, tỏ vẻ Lâm Phi Diệp chắc chắn không bằng Lâm Khiết Vy. Trong lòng Lâm Phi Diệp nổi đóa, rất muốn hung hăng tát Lâm Khiết Vy hai cái thật mạnh.


Mang theo một bụng lửa giận, Lâm Phi Diệp nổi trận lôi đình đi vào trong đại sảnh tìm tới tìm lui, cuối cùng thấy được Lâm Khiết Vy ở cánh đó không xa. Quả nhiên hôm nay Lâm Khiết Vy vô cùng xinh đẹp, chiếc váy kia khiến cho cô trở nên giống như yêu tinh câu hồn đoạt phách, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, đã cướp mất đi tất cả vầng sáng của những người ở đây. Vốn dĩ Lâm Phi Diệp rất thích chiếc váy phù dâu màu hồng này của mình, nhưng nhìn thấy Lâm Khiết Vy, lại cúi đầu nhìn lễ phục trên người mình, cô ta nhất thời cảm thấy rất khó chấp nhận được, vô cùng khó coi.


Lâm Khiết Vy à Lâm Khiết Vy, sao cô lại khiến cho người ta chán ghét đến mức đó chứ.
Lâm Phi Diệp siết chặt tay lại, giống như là một quả pháo nổ đi thẳng đến chỗ Lâm Khiết Vy.
"Lâm Khiết Vy, cô làm như thế là có ý gì?”


Giọng nói sắc bén, vừa lên tiếng đã khiến cho những người ở đại sảnh chú ý, trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều hiểu kỳ nhìn về phía bên này.


Nghe được giọng nói của Lâm Phi Diệp, Lâm Khiết Vy hơi nghiêng người nhìn qua dáng vẻ đỏ mặt tới tận mang tai của Lâm Phi Diệp, lại nhìn xung quanh, khẽ cười nói.
"Lớn tiếng như thế làm gì chứ, cô cũng đâu có điếc, gọi to như thế, không cảm thấy cuống họng rát hả?"


Giọng điệu hời hợt của Lâm Khiết Vy, trên phương diện khí thế đã lập tức đè bẹp Lâm Phi Diệp xuống, người xung quanh đều không nhịn được, khẽ cười một tiếng.
Lâm Phi Diệp xấu hổ giận dữ nhìn qua trái phải, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Khiết Vy, còn dùng giọng nói rất lớn để nói.


"Sao cô không mặc trang phục phù dâu đã được thống nhất từ trước hả? Lại muốn khác người, muốn mình là người đặc biệt hả?”
Lâm Khiết Vy vẫn lơ đễnh như cũ, cười khẩy.


"Chẳng phải chỉ là một quần áo thôi à, làm lớn chuyện như thế làm gì chứ? Đáng giá để cho cô là phải tức giận như vậy không?"


"Đương nhiên là chuyện rất lớn rồi, phù dâu chỉ có cô và tôi là hai người, cô cố ý ăn mặc xinh đẹp như thế, để cho tôi thua kém hả?” Hạ Dịch Sâm hơi cau mày, có chút chán ghét nhìn Lâm Phi Diệp, dáng vẻ không vui của anh ta bị mấy người ở bên cạnh chú ý đến, vì lấy lòng Hạ Dịch Sâm, một người vội vàng cười nói.


“Cô gái này, cho dù hai người các cô mặc chung một bộ trang phục thì cũng vẫn bị người ta đem ra so sánh thôi.”
Một đám người hiểu chuyện đều cười to.


Lâm Phi Diệp tức giận đến mức run rẩy, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc đó, hận Lâm Khiết Vy đến thấu xương, trong nháy mắt, những suy nghĩ ác độc xông lên não, cô ta không quan tâm đến tất cả, hét to. “Cô thì có gì hơn người chử, cho dù cô mặc đẹp như thế cũng bị nhà họ Tạ chê bai, bị người ta từ hôn, tất cả mọi người đều hiểu rõ chủ ý xấu xa của cô, hôm nay cô cố ý mặc như thế này, chẳng phải là muốn anh Nguyên Thần coi trọng à, mơ mộng hão huyền leo lên người anh Nguyên Thần ư? Tôi nói cho cô biết nhé, cô đánh nhầm chủ ý rồi, anh Nguyên Thần còn lâu mới thích kẻ phế vật của gia tộc, loại người ngực to nhưng không có não, thế mà có mặt mũi mặc thành bộ dạng này chạy đến khoe khoang, đơn giản là không biết cái gì gọi là xấu hổ!”


Xung quanh vang lên những tiếng bàn tán xôn хао. . đam mỹ hài


Chuyện Lâm Khiết Vy bị nhà họ Tạ từ hôn, dù sao cũng chỉ lưu truyền trong một phạm vi nhỏ, cũng không gióng trống khua chiêng tuyên dương ra ngoài. Đột nhiên bị Lâm Phi Diệp nói trắng ra như thế, lập tức trở thành chủ đề để buôn dưa. Lâm Khiết Vy kém cỏi đến mức nào mới bị người nhà họ Tạ từ hôn, đổi sang đính hôn với chị họ của Lâm Khiết Vy chứ?


Tạ Nguyên Thần - Người chưa từng lộ diện trong bữa tiệc hôm nay, lúc này anh ta đang chuẩn bị từ trên tầng hai đi xuống, đứng ở bậc thang nghe được lời nói của Lâm Phi Diệp, lúc này anh ta mới chú ý đến dáng vẻ hôm nay của Lâm Khiết Vy, vừa nhìn qua đã không thể rời nổi mắt. nay Lâm Khiết Vy trang điểm nhẹ, đẹp đến mức kinh tâm động phách, cộng thêm bộ lễ phục này, dường như ngay cả tóc của cô cũng tỏa sáng, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn đều không đủ để hình dung vẻ đẹp của cô.


Tạ Nguyên Thần tham lam nhìn ngắm Lâm Khiết Vy, gần như quên cả việc hít thở, chỉ cảm thấy tim mình điên cuồng đập thình thịch, cả người nóng ran. Người phụ nữ xinh đẹp như thế vốn dĩ nên là vợ của anh, mỗi ngày đều có thể đè mỹ nhân xuống giường, cho dù mệt mỏi đến mức gãy cả eo, anh ta cũng sẵn lòng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc ảo não và hối hận, lúc đó làm sao anh ta lại nhất thời xúc động, đưa ra yêu cầu hủy hôn chứ?


"Nguyên Thần, anh nhìn xem hôm nay Khiết Vy cũng đến kìa.” Lâm Thúy Lan giả bộ như không thấy ánh mắt thất thần phát cuồng của Tạ Nguyên Thần, mang theo nụ cười lên tiếng, làm cho Tạ Nguyên Thần giật mình lấy lại tinh thần.
Anh ta giật thót, chớp mắt, quay mặt nhìn sang Lâm Thúy Lan đứng ở bên cạnh, qua loa đáp.


“À, đúng thế, hôm nay có không ít người đến
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Khiết Vy, lại nhìn sang Lâm Thúy Lan, không khỏi cảm thấy cô ta chẳng có gì xinh đẹp, lại còn nhạt nhẽo, khóe mắt còn không nhịn được liếc về phía gương mặt của Lâm Khiết Vy.


Lâm Thúy Lan chậm rãi khoác tay Tạ Nguyên Thần, xích lại gần, nhỏ giọng nói.
"Nguyên Thần à, Phi Diệp nói hôm nay Khiết Vy ăn mặc xinh đẹp như thế là muốn thu hút sự chú ý của anh, anh nghĩ như thế nào vậy?”
Tạ Nguyên Thần bị câu hỏi của cô ta làm cho sững sờ.
"Anh ư? Anh nghĩ như thế nào là sao?”


"Hôm nay Khiết Vy xinh đẹp như thế, anh có cảm thấy hối hận không? Nếu như anh còn muốn cùng em ấy nối lại duyên xưa, tuy em sẽ cảm thấy rất khổ sở, nhưng hai người đều là người mà em quan tâm nhất, em sẽ rời đi.”


Lâm Thúy Lan bày ra dáng vẻ hiểu chuyện như thế, thích hợp làm con dâu nhà họ Tạ, cho dù trong lòng ngứa ngáy với Lâm Khiết Vy, cũng chỉ có thể tìm cơ hội lén lút đến làm, hôm nay bữa tiệc đính hôn này, anh ta đâu thể mắc sai lầm được. "Oi chao, Thủy Lan, em quả lo lang roi, doi với Lâm Khiết Vy, anh chỉ còn lại chán ghét, sao có thể bị cô ta câu dẫn chú? Hiện tại trong lòng anh chỉ có một mình em mà thôi."


Lâm Thúy Lan lộ ra vẻ ủy khuất lẩm bẩm.
"Nhưng em thấy các khách khứa có mặt ở đây đều cảm thấy Khiết Vy xinh đẹp, đều cảm thấy em ấy có hy vọng
Giờ phút này, Tạ Nguyên Thần cũng chỉ có thể công khai tỏ thái độ, vì thế anh ta đứng trên bậc thang, vừa dẫn theo Lâm Thúy Lan đi xuống, vừa cao giọng nói...