Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 119: Rõ ràng là muốn chạy trốn

Ở chỗ anh, mọi thứ đều phải nhường chỗ cho công việc, ví dụ như trưa hôm nay, sẽ cùng quản lý cấp cao đi xem các chức năng trong mẫu xe mới nghiên cứu phát triển ra, tất cả nhân viên đều đã chuẩn bị kiểm tra đến hai giờ chiều, người nào cũng không ngờ được, lúc Mạc Lâm Kiêu kiểm tra được nửa thì giơ tay nhìn đồng hồ một lát, sau đó đi ra ngoài.


"Hôm nay kiểm tra tới đây thôi, còn lại sau khi ăn xong lại tiếp tục."
Tất cả quản lý cấp cao đều nhìn nhau với vẻ không dám tin, có một người khẩn trương đề nghị: "Dạ, chủ tịch Kiêu, hay là chúng ta cùng ăn bữa cơm với nhau đi? Ăn xong có thể tiếp tục làm việc."


Nhìn biểu hiện nhiệt tình với công việc của ông ta, chủ tịch Kiêu mau khen ông ta đi!
Mạc Lâm Kiêu không thèm nâng mí mắt, trên gương mặt lướt qua chút chán nản: "Tôi có sắp xếp rồi, buổi chiều mở máy, nghe thông báo bất cứ lúc nào."


Ý của chủ tịch Kiêu chính là... Bữa cơm trưa này của anh không biết sẽ ăn mấy tiếng!
Mọi người đều kinh hãi!


Lâm Khiết Vy xuống xe, ngẩng đầu nhìn nhà hàng Hải Nam, nghe nói đây là nhà hàng Ý đắt nhất trong thành phố, bình thường nơi này cần hẹn trước một tuần, mỗi ngày đều chật ních. Nhưng hôm nay nhìn, cổng và sân vắng vẻ, không chỉ không đỗ ô tô chi chít, ngay cả khách cũng không thấy đi vào trong.


“Đây là sắp đóng cửa rồi hả?" Nói thầm, Lâm Khiết Vy đi theo nhân viên phục vụ đi vào bên trong, vừa tiến vào đại sảnh dùng cơm, lập tức kinh ngạc.
Quả thực sắp đóng cửa!
Nơi này cũng quá tiêu điều rồi! Không có một người, tất cả các bàn đều trống không!


Một nhà hàng sắp không tiếp tục kinh doanh, có phải hôm nay ăn cơm sẽ rất rẻ hay không?
Nghĩ như vậy, Lâm Khiết Vy lập tức vui vẻ hỏi nhân viên phục vụ: “Có phải là hôm nay các cậu có hoạt động ưu đãi giảm giá hay không?"


Nhân viên phục vụ mơ hồ, vẻ mặt mờ mịt, cảm thấy khó hiểu hỏi lại: “Cô nghe ai nói thế? Nhà hàng chúng tôi, từ khi khai trương tới nay, chưa bao giờ có hoạt động giảm giá nào.”, sắp đóng cửa tới nơi, còn cố chống đỡ làm gì, Lâm Khiết Vy vừa nhìn đại sảnh trống trải, vừa chậc chậc thở dài: "Đều đã không còn khách, chỉ có mình tôi, các cậu còn không cho ưu đãi? Nhỡ đâu tôi cũng đi thì sao?"


Trần Kiệt đi từ trong toilet ra, đúng lúc đi ở phía sau Lâm Khiết Vy, nghe thấy cô nói như vậy, kinh hãi tới mức thiếu chút nữa ngã xuống, may mà chống lên cái bàn ở bên cạnh. Rốt cuộc là người phụ nữ này từ tinh cầu nào tới, đầu bị cửa kẹp đúng không? Sao cô cảm thấy nhà hàng đắt nhất này sẽ không có khách? Anh ta muốn che mặt, làm bộ như không quen người này, truyền ra quá mất mặt.


Nhân viên phục vụ nghe lời Lâm Khiết Vy nói, trợn mắt há miệng một lúc lâu, mãi đến khi tiêu hóa được lời Lâm Khiết Vy nói, mới dở khóc dở cười trả lời: "Thưa cô, có phải là cô hiểu lầm chuyện gì rồi không? Nhà hàng chúng tôi không phải không có khách, mà là hôm nay được bao hết rồi."


"Cái gì! Bao hết rồi?" Trái tim Lâm Khiết Vy đập nhanh hơn, không nhịn được cao giọng, đầu xoay tới xoay lui, dùng ánh mắt đếm bàn, giọng nói đều đã phát run: "Nơi, nơi, nơi này đặt hết mất bao nhiêu tiền?"


"Dựa theo kinh doanh đặt hết phải trả gấp đôi, cộng thêm chi phí bồi thường cho người đặt trước, mất khoảng gần một tỷ không trăm năm mươi triệu"
“Mẹ nó!" Lâm Khiết Vy choáng váng, gần như sắp ngất đi: "Một tỷ không trăm năm mươi triệu? Các cậu cũng quá độc ác rồi?"


"Ngại quá, đây là quy định và tiêu chuẩn dùng cơm của nhà hàng, không phải cá nhân tôi quyết định. Ngoài ra nếu không phải anh Kiêu, bình thường chúng tôi sẽ không đồng ý bao hết." Ý những lời này của người ta là, cô nghĩ rằng nhà hàng của tôi muốn bao hết sao, tưởng là chúng tôi muốn chút tiền này à? Chúng tôi là không có biện pháp, chúng tôi cũng bị anh Kiêu uy hϊế͙p͙!


“Mạc Lâm Kiêu!" Lâm Khiết Vy không nhịn được cắn chặt cái tên này giữa hai hàm răng mình, cô biết tên kia không dễ nói chuyện như thế mà. Ngày hôm qua còn trừng mắt lạnh lùng với cô như thế, sao hôm nay thoải mái đồng ý lời hẹn ăn cơm với cô, cũng là cô quá đơn thuần, vậy mà tin đề nghị của đứa bạn đầu heo Hứa Tịnh, còn mời ăn cơm gì đó, còn cái gì mà một bữa không được, vậy thì hai bữa... Lát nữa cô phải bán máu bán thịt, tự treo lên nhánh đông nam rồi! Trong tay chỉ có ba trăm năm mươi triệu Lâm Khiết Vy cảm thấy bước chân trầm trọng, cô không thể trông mong đợi bị Mạc Lâm Kiêu làm thịt, đầu óc lóe sáng, không bằng bây giờ cô bỏ chạy, nói là đột nhiên đau đầu đau bụng đau toàn thân, hẹn bữa cơm lần sau. Thực ra trong lòng cô nghĩ, ăn bữa cơm với anh Kiêu, ha ha, tốt nhất là đừng hẹn thì hơn!


Ý nghĩ vừa xuất hiện, chân lập tức có động tác, cô xoay người đi về phía cửa, miệng còn làm bộ làm tịch nói: "Ai da, bỗng nhiên tôi nhớ tới tôi bỏ quên đồ, tôi đi lấy, lấy..."


Câu nói kế tiếp dù thế nào cũng không nói ra được, bởi vì Mạc Lâm Kiêu mới từ toilet trở ra, đang đứng cách cô hai mét, đôi mắt sâu xa nhìn cô!
“Anh, anh Kiêu" Có chút chột dạ, ánh mắt cô liếc anh một cái, bàn tay vì khẩn trương mà nắm chặt góc áo.


Mạc Lâm Kiêu tiến lên trước một bước, cách cô chỉ có một mét, quan sát cô, lạnh lùng hỏi: “Bỏ quên cái gì?"


“Hả? Cái gì?" Vừa nhìn thấy người đàn ông khuynh quốc khuynh thành, cô có chút sợ hãi, cộng thêm chột dạ, càng thêm e sợ anh, bị anh hỏi như thế, đầu óc cô trống rỗng, cứ thứ không rõ ý của anh. "Không phải là cô mới nói, đột nhiên nhớ tới bỏ quên đồ sao? Là thứ gì thế?"


"Chuyện này chuyện này.." Lâm Khiết Vy nhức đầu, đôi mắt to ngập nước, vừa nhìn là biết dốc toàn lực nói dối.
Trần Kiệt xuất hiện ở bên cạnh, xùy một tiếng, châm chọc nói: "Anh Kiêu, tôi thấy cô ta đâu giống quên đồ, rõ ràng là muốn chạy trốn."
Lâm Khiết Vy oán hận trừng Trần Kiệt một cái.


Tên này, cả ngày nói lời thật làm gì, không biết nguyên tắc chọc người ta thích là không được nói thẳng ra sao?
Mạc Lâm Kiêu cũng có hoài nghi này, lông mày hơi nhướng lên, nhìn cô với vẻ nghi ngờ.


Trong lòng Lâm Khiết Vy hoảng hốt, gương mặt coi như trấn định, cố cười nói: “Vì sao tôi phải chạy trốn, ha ha, đùa gì thế? Thật sự là quên đồ mà, là quà chuẩn bị cho anh Kiêu
Ra ngoài siêu thị mua ít hoa quả và đồ ăn nguội, tính là lễ vật rồi. "Lễ vật cho tôi? Cô chắc chắn chứ?" Mạc Lâm


Kiêu lạnh nhạt nhìn cô gái lo lắng lại bối rối, trong lòng âm thầm vui vẻ, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Bị buộc không còn đường lui, Lâm Khiết Vy chỉ có thể cứng ngắc gật đầu: “Ừm, chắc chắn mà! Anh Kiêu, anh đợi một lát, tôi quay về xe lấy."


Mạc Lâm Kiêu không nói gì, đi qua người cô, đi về phía bàn đã đặt từ trước.
Kế hoạch chạy trốn của Lâm Khiết Vy tạm thời mắc cạn, vẻ mặt cô vừa buồn bực đi ra ngoài, vừa chuẩn bị đợi khi gọi món ăn, sẽ giả vờ đau bụng, sau đó trốn bệnh. Rất tốt, cứ thế đi, không hoảng hốt không sốt ruột.


Ra khỏi nhà hàng Hải Nam, cô lập tức rẽ trái, ở đó có siêu thị cỡ trung, ngoài cửa có bán đủ loại hoa quả, khi tay mới chạm vào hoa quả cắt sẵn định hỏi giá, bỗng nhiên phía sau xuất hiện giọng nói quái gở của Trần Kiệt.
"Cô không quay về xe lấy đồ, chạy tới đây làm gì?"


Một giây này Lâm Khiết Vy rất muốn ném hoa quả đã cắt sẵn lên trên mặt Trần Kiệt.