Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 108: Bữa tiệc thị giác

Hôm nay anh còn coi cô như là bảo bối, tự mình bế tới bế lui, sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ thôi thì cũng sẽ khiến cho vết thương trên đầu gối của cô trở nặng. Để đến bây giờ anh lại cảm thấy bản thân quá nực cười!


Không biết anh có phải bị hỏng não rồi hay không? Vốn dĩ dù cho đối với người thân thiết hay ban bè thì anh đều vô cùng lạnh lẽo vô tình vậy tại sao anh lại mềm lòng mà đối xử tốt với kẻ thù như cô chứ?


Chiếc vòng phỉ thuý "Ngôi sao mùa xuân" này đúng là trân quý thật đấy nhưng chỉ nó thôi thì cũng chưa xứng để anh xem như là bảo bối! Anh không hề để ý món đồ này. Cái mà anh để ý là chuyện này, chuyện tốt mà cô làm ra!
Lâm Khiết Vy!
Tại sao cô lại là thuốc giải của tôi chứ?


Tại sao cô lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi như vậy?
Bề ngoài nhìn như ngây thơ đơn thuần, vậy mà trong lòng lại độc ác mưu mô như thế. Đến cả thủ đoạn để lấy lòng người khác cũng lươn lẹo như vậy.


Càng nghĩ càng thấy phiền, càng nghĩ càng muốn phát điên. Mạc Lâm Kiêu tiện tay cầm hộp đựng vòng ngọc quặng ra ngoài giống như đang ném một cục đá vậy. Chiếc hộp rơi xuống lăn trên thảm mấy vòng, đập vào chân tường mà dừng lại. Ai có thể tưởng tượng được là ngôi sao mùa xuân quý giá như vậy lại bị cậu chủ Kiêu bạc đãi thế chứ. Nếu để Mạc Lâm Dương biết được thì nhất định anh ta sẽ tức đến mức chọc mù hai mắt của mình mất. Bảo bối trong mắt anh ta đặt ở chỗ Mạc Lâm Kiêu lại chẳng khác gì một cục đá ven đường.


Lâm Khiết Vy cả buổi chiều cứ thấp thỏm không yên, nhịn đến mãi bảy giờ tối thì rốt cuộc không thể chịu nổi, cái dạ dày của cô lại còn không có tiền đồ, cứ kêu ọc ọc không ngừng. Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn khắp tầng trên tầng dưới đánh giá một lượt. Cả căn nhà giống như nhà hoang u ám tĩnh lặng, dưới tầng thi thoảng lại lóe lên ánh đèn âm u, chẳng có lấy một chút động tĩnh gì.


Hiện tại không có ai bế đi thì cô đành phải tự mình đi vậy. Lâm Khiết Vy vịn lấy lan can cầu thang từng bước từng bước đi xuống. Chỉ có những lúc rơi vào tình cảnh trái lập thế này, cô mới hiểu rõ những lần được anh bế thoải mái đến nhường nào.


Cuối cùng lăn lộn mãi mới tới xuống đến hai bậc cầu thang cuối, vi vẫn luôn bám chặt vào tay vịn cầu thang để đi xuống dưới nên lúc này cô đã mệt đến toát mồ hôi. Trong lúc cô đang cố gắng cổ vũ chính mình rằng sắp xuống đến nơi rồi, sắp thành công rồi thì cánh cửa phòng sách tầng một đột ngột mở ra, Mạc Lâm Kiêu từ bên trong xuất hiện.


Lâm Khiết Vy lập tức có phần căng thẳng, hoảng sợ nhìn về phía anh, nhưng Mạc Lâm Kiêu giống như không nhìn thấy cô. Lâm Khiết Vy thất thần, quên mất động tác dưới chân, mơ mơ hồ hồ bước lên một bước cứ thế nhảy cóc hai bậc cầu thang, đầu gối bất chợt bị kéo căng, đau tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhắn dúm dó lại một chỗ.


"Ôi ôi... Đau chết mất."
Mạc Lâm Kiêu liếc cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, ngoảnh mặt làm ngơ trước tiếng kêu đau, cứ thế từ bên người cô lạnh lùng bước qua, trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Khiết Vy vì bị anh coi như không khí thì trong lòng đột nhiên lại cảm thấy hụt hẫng.


Hóa ra trên đời có một loại hình phạt gọi là chiến
tranh lạnh. Một câu trách cứ cũng không có, người ta còn chẳng thèm để ý đến cô, cứ thế mà hoàn toàn phớt lờ cô. Cô cảm thấy chẳng thà bản thân bị anh đánh mắng một trận còn hơn là cái trạng thái chiến tranh lạnh như bây giờ.


Ai bảo cô là một người có tôn nghiêm cơ chứ?


Cẩn thận nghĩ kỹ, cô mượn anh ít tiền, anh lại nhất quyết không cho cô mượn. Anh không cho mượn thì cô lại lén lén lút lút đem đồ của anh bán đi lấy tiền, như thế quả thực là có chút hèn hạ vô sỉ. Trước hết không đề cập tới việc tính mạng em trai nhà mình bị đe dọa, chỉ nói cách cô xử lý việc này thì đã có chứt thiếu đạo đức rồi.


Mặc kệ Mạc Lâm Kiêu tại sao lại có thái độ như thế, cô cảm thấy mình nhất định phải chân thành nhận lỗi với anh, nói lời xin lỗi, sau đó bàn bạc xem làm thế nào để đền bù tổn thất cho anh.


Quyết định xong xuôi, Lâm Khiết Vy lập tức không thèm quan tâm đến đầu gối đang truyền tới từng đợt đau nhức, thất tha thất thểu lết cái chân tàn tạ của mình, dùng hết khả năng để đuổi theo Mạc Lâm Kiêu ra bên ngoài cửa. Mấy chiếc xe hơi đã đợi sẵn bên hiện nhà, Mạc Lâm Kiêu đang chuẩn bị lên xe.


"Anh Kiêu! Anh Kiêu!" Lâm Khiết Vy gọi liên tục mấy tiếng, cà nhắc cà nhắc mà tiến đến gần anh. "Anh Kiêu, tôi có chuyện muốn nói với anh."


Mạc Lâm Kiêu nhàn nhạt liếc cô một cái, khóe môi Xoẹt qua ý mỉa mai, lạnh lùng lên tiếng: “Giữa chúng ta không có gì để nói chuyện. Tôi cũng không có tâm trạng vì nghe người xa lạ nói chuyện mà làm lỡ thời gian. Cô Vy xin cứ tự nhiên."


Đây là lần đầu anh xưng hô lịch sự với cô như vậy, lại còn cô Vy nữa chứ, từng câu từng chữ đều tràn ngập cảm giác chán ghét.


Nói xong Mạc Lâm Kiêu lập tức bước lên xe, vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, không buồn liếc nhìn có lấy một cái. Trần Kiệt đóng cửa xe, khóe môi hơi giật giật, khinh thường mà hừ lạnh một tiếng với Lâm Khiết Vy, sau đó nhanh nhẹn ngồi lên ghế lái.


Lâm Khiết Vy bước lại gần cửa sổ xe, nhìn người đàn ông đẹp trai lạnh lùng bên trong, lo lắng nói: "Anh Kiêu, chuyện vòng ngọc tôi thực sự biết lỗi rồi, đúng là tôi đã phạm sai lầm vô cùng lớn..."


"Lái xe!" Mạc Lâm Kiêu ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn luôn chỉ nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mỏng mím chặt, bộ dáng khó chịu, lạnh lùng ra lệnh.
Ô tô chậm rãi di chuyển.


Lâm Khiết Vy không tự chủ được chầm chậm chạy đuổi theo ô tô, ngón tay nhỏ bấu lấy cửa sổ xe, bộ dạng như thể hận không thể chui vào trong mà giải thích vậy. Cô thở gấp nhanh chóng nói: “Anh Kiêu, tôi quả thực vì cần dùng tiền gấp nên mới.... Ai da, Anh Kiêu! Tôi nhất định sẽ dùng toàn lực tìm cách chuộc lại vòng ngọc kia cho anh mà...!"


Trong lòng Mạc Lâm Kiêu âm thầm cười lạnh. Nếu không phải vì anh nắm trong tay quyền thế ngập trời thì vòng ngọc đã sớm bị Mạc Lâm Dương lấy đi mất rồi! Cô lại còn đòi chuộc lại? Lừa trẻ con đấy à?


Dường như chỉ cần nghe đến giọng nói của cô là đủ khiến anh bực bội đến khó nhịn, anh nhấn nút đóng cửa kính. Phía bên ngoài Lâm Khiết Vy như đứa nhỏ ngây ngốc cố chấp vẫn cứ bám lên cửa sổ xe, mãi cho đến khi tay bị kẹp trúng cô mới đau đến kêu thảm một tiếng, dùng sức kéo tay mình trở về, mấy ngón tay nhỏ lập tức tím bầm, vô cùng đau đớn.


Ô tô một giây cũng không ngừng lại, cứ thế trực tiếp đi xa.
Lâm Khiết Vy vẫn ngây ngốc mà ôm lấy bàn tay của mình, nhìn bóng xe đi qua, gấp gáp thở dốc. Vậy lời xin lỗi này của cô có được tính là nói ra rồi không? Hay vẫn tính là chưa nói?


Vòng ngọc phải làm thế nào chuộc lại cho anh đây? Nói thì dễ, làm mới khó.
Hiện tại đối với cô mà nói, tiền, chính là bức tường kiên cố chắn ngang khó mà phá được. Quả nhiên là không đồng tiền dính túi thì khó mà làm được anh hùng mà,


"Cô Vy..." Vẻ mặt của bác Trần đầy lo lắng chạy đến: "Cô Vy, sao cô không ở trong phòng nghỉ ngơi mà chạy ra đây làm gì? Ôi trời ơi, đầu gối cô chảy máu rồi!"


Lâm Khiết Vy nghe thấy bác Trần sợ hãi kêu mới nhớ ra mà cúi đầu nhìn xuống dưới, vết thương vốn đã kết vảy bây giờ lại đang rườm rướm máu. Cô còn định an ủi bác Trần một chút rằng bản thân không có việc gì, nhưng cơn đau từ đầu gối truyền đến khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phải nhíu lại hít sâu một hơi, không nói nên lời.


Tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu ảm đạm không muốn ở lại ngôi nhà đấy, nhưng ngoại trừ chỗ làm việc thì anh dường như chẳng có nơi nào yêu thích để đi cả. Ô tô không có mục đích chạy trên đường quốc lộ, Trần Kiệt ngồi phía trước cũng không dám quay lại hỏi anh phải đi đâu. Một lúc lâu sau, Mạc Lâm Kiêu lấy điện thoại ra gọi cho Phùng Thiên Long, điện thoại reo mấy tiếng thì Phùng Thiên Long đã lập tức bắt máy, nhưng mà ở đầu dấy bên kia hơi ồn ào.


"O, Lâm Kiêu, sao đột nhiên cậu lại gọi điện thoại cho anh thế?"
"Đang ở đâu?"
"Anh ở..."
"Ra đây!"
"." Tiểu quỷ cậu còn hỏi tôi ở đâu làm gì?


Nửa tiếng sau, Mạc Lâm Kiêu đi tới quán bar Dạ Sắc, đây là quán bar lớn nhất thành phố, cũng là một sản nghiệp thuộc về Phùng Thiên Long. Mạc Lâm Kiêu bước vào lập tức khiến mọi người xung quanh phải hứ một hơi khí lạnh.
Trời ạ! Người đàn ông này thật đẹp trai quá đi à!


Không những có khuôn mặt hoàn mỹ như tiên giáng trần mà còn có khí thế anh vũ vô song, hương vị đàn ông mười phân vẹn mười. Đôi mắt đẹp đẽ như đá quý, lấp lánh rực rỡ, lại thâm sâu khó lường, khiến người ta vừa nhìn đã muốn thuần phục dưới chân anh. Chiếc áo khoác thường ngày màu xanh khói không đóng cúc, khiến người khác có thể dễ dàng nhìn thấy thân hình cường tráng múi nào ra múi nấy ẩn dưới lớp áo thun bó sát. Đôi chân dài miên man của anh tạo nên những bước đi hoàn toàn có thể so sánh với người mẫu catwalk, quả là một bữa tiệc thi giác.