Chuyện tình yêu quả nhiên là thứ, nói xa không được, nói gần cũng không xong. Khi tôi cứ mãi lạc trong mê cung của chính mình, thì tình cảm đã đi trước một bước rồi.
Tôi biết, ngay từ giây phút tôi xốc ba lô lên vai, bắt đầu chuyến đi thì cũng là lúc, trái tim tôi hiểu rõ những điều mà mình mong muốn. Tất cả cũng chỉ để tìm cớ cho Thanh Thanh bước vào trái tim tôi mà thôi.
Với tôi, cô bạn luôn biết cách mở mọi cánh cửa, dù không có chìa khóa. Giải được mọi trò chơi trốn tìm, dù không biết một chút gợi ý. Ở bên cạnh tôi, dù tôi có quay lưng lại.
Một người khiến tôi chẳng thể nào định nghĩa được người đó quan trọng với tôi đến mức nào.
---o0o---
Thanh Thanh đang chờ tôi ở phía đầu ngõ. Sự chờ đợi đầy nhẫn nại và thầm lặng. Bỗng nhiên trong thoáng tích tắc, tôi cảm thấy có cái gì vừa vỡ òa ra trong lòng mình. Không kiềm được đi một mạch về phía cô.
“Làm gì ở đây vậy?” Tôi hỏi, cố tỏ ra bình thường.
“Đi đón người ta chứ làm gì!” Thanh Thanh nhíu mày, chỉnh lại cái nón lưỡi trai trắng trên đầu – quà sinh nhật tôi tặng năm ngoái.
“Sao biết thế?”
“Nè, bộ cậu tưởng cậu có nhiều chỗ thú vị để đi lắm sao? Đã đi trốn mà còn bày đặt trốn ở nơi dễ ẹc, ai cũng biết!”
“Trốn hồi nào mà trốn!”
“Hay thật, nếu không trốn thì giấu giếm làm gì!”
“Anh Yunho nói hả?”
“Đừng đùa!! Changmin, cậu coi thường khả năng của tớ thế sao! Nhắm nửa con mắt, tớ cũng biết cậu bị gì, không cần ai phải nói hết!”
“Lợi hại thật, đem khả năng ấy đi phát điện thì sẽ giúp thế giới hòa bình thêm được vài triệu năm ấy!”
“Cậu cứ thích đem vấn đề đó ra nói nhỉ!” Thanh Thanh vặc lại, xoay lưng bắt đầu rảo bước. Hai người chầm chậm đi trên con đường đầy sỏi.
Cuộc đối thoại cứ được tiếp nối, tôi chưa bao giờ hết chuyện để nói với Thanh Thanh cả, dẫu là trong tình huống nào. Cô bạn luôn biết phải nói gì, về chủ đề gì, thậm chí là đoán được cả những điều tôi không nói.
Quá quen thuộc, quá gần gũi, quá thấu hiểu. Tại sao những điều đó lại khiến cho chuyện tôi và Thanh Thanh trở thành không thể? Nó sai ở đâu, hay là do tôi mãi vẫn chưa chịu mở to mắt nhìn ra vấn đề?
“Tại sao lại theo tớ lên đây?” Tôi nhẹ nhàng hỏi, cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc phải đối mặt với sự thật.
“Đã nói là đi đón cậu mà!” Thanh Thanh nói lại, xoay người một vòng nhìn tôi rồi trở về vị trí cũ, tiến thẳng phía trước.
“Ý tớ là tại sao phải theo tớ lên tận đây. Dẫu sao ba ngày nữa tớ cũng tự động lết về mà!” Tôi tiếp tục hỏi, nhìn lên bầu trời nắng chói chang vào buổi trưa. Tự nhiên có cái gì đó thật xa xăm.
“Vậy thì tại sao lại tự động bỏ về đây? Tại sao lại giấu tớ?!” Thanh Thanh đột nhiên đứng lại, quay lại nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt đầy uất ức, bắt đầu đỏ lên.
Tôi im lặng. Đúng hơn là không nói được gì, không biết nói gì. Câu chuyện của chúng tôi đã trôi qua êm đềm như dòng nước, đến bây giờ vẫn không thay đồi nhưng cũng vì nó đã quá dịu dàng như vậy, ký ức khiến cho hiện tại thật buồn. Trong lòng tôi bỗng sợ hãi biết bao nhiêu, về sự không rõ ràng của mình, về những ngày tháng đã qua và tương lai vô hạn định không nói trước được.
Thanh Thanh đang nhìn về tôi, vẫn như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi. Dẫu cho tôi giận dỗi, dẫu cho có cãi nhau, có những chuyện đau lòng đến bật khóc hoặc thậm chí là tôi quay lưng bỏ đi.
Thanh Thanh vẫn luôn nhìn về phía tôi.
Tình cảm đó và sự thiếu quyết đoán của tôi, đã dẫn đến tổn thương cho Thanh Thanh. Cho dù tôi không nhận ra hay giả vờ không nhận ra thì rốt cuộc, người khiến cho mọi chuyện rối lên, cũng chỉ là tôi mà thôi. Tại sao lại không chỉ đơn giản một chút, tại sao tôi cứ phải khiến mọi thứ phức tạp lên.
Đáng ra điều tôi cần chỉ là một chút dũng khí nữa thôi, để tiếp nhận tình cảm của mình. Đó là lý do tôi bỏ đi, lý do để tôi phải chờ đợi và suy nghĩ. Giờ đây, một chút nữa thôi, động lực để tôi tiến bước.
“Nếu một ngày nào đó, tớ phải đến một nơi rất xa. Cậu sẽ làm gì?”
Thanh Thanh ngạc nhiên vì sự thay đổi thái độ đột ngột của tôi, cũng như sự nghiêm túc trong đó. Cô bạn nghiêng đầu khó hiểu “Sao?”
“Nếu một ngày tớ phải rời đi, như du học chẳng hạn. Mỹ hay Anh hoặc thậm chí là Châu Phi, cậu sẽ làm gì?”
“Châu Phi á?” Thanh Thanh mắt tròn mắt dẹp.
“Ví dụ thôi, đừng có chú ý cái vế đó!” Tôi thêm “Cậu sẽ làm gì Thanh Thanh?”
Nắng lúc đó thật gay gắt trên đỉnh đầu của chúng tôi. Những tia nắng đổ xối xả xuống như những cơn mưa thầm lặng. Thấm ướt tâm hồn và hong khô cơ thể, quần áo. Người con gái trước mặt vẫn chưa hết sự ngỡ ngàng, trân trối nhìn tôi như thể vừa nhìn một sinh vật lạ ngoài hành tinh. Liệu những lời bây giờ đây, khi đã thành ký ức, có khiến chúng tôi mỉm cười hạnh phúc khi nhớ lại.
“Cậu có chờ tớ không?”
Tôi hỏi lại, vẫn rất nghiêm túc. Trong lòng ngổn ngang không biết bao là cảm xúc.
“Changmin…”
Giây phút trôi qua thật chậm chạp. Lồng ngực tôi không biết có còn phập phồng bình thường không nữa. Chỉ lần này thôi, cho tôi nhắm mắt có thể thấy được tôi của hai mươi năm sau sẽ đạt được những gì.
“…”
Sự im lặng cứ thế kéo dài, tôi nhìn Thanh Thanh, cô ấy nhìn xuống mặt đất. Hai bên không nói gì. Một người chờ đợi câu trả lời, một người có gắng hiểu câu hỏi. Thật khó khăn, khi tình yêu thường không biết tự nói, nó toàn bắt con người phải làm thay những việc nó không thể làm được, dẫu rằng nhiều lúc, điều người ta làm được chỉ có thể là im lặng.
“Tớ không chờ!” Thanh Thanh đột nhiên ngẩng phắt lên, ánh mắt quyết liệt.
“Sao?” Tôi giật bắn cả mình.
“Tớ không chờ, Changmin. Tại sao tớ phải chờ cậu cơ chứ? Tại sao nào?”
“Tớ chưa bao giờ muốn phải ngồi một chỗ để chờ đợi cậu cả! Chuyện đó nghe thật ngu ngốc!”
“Nếu có, thì cậu hãy chờ tớ. đừng nghĩ rằng có thể bắt tờ chờ, Changmin. Nếu cậu thi vào đại học X, tớ sẽ cố gắng để được học cùng trường với cậu. Nếu cậu chuyển nhà, tớ cũng sẽ không bao giờ ngại phải ra ở riêng để được gần cậu!”
“Nếu cậu đi Anh, Mĩ, Singapo hay là Châu Phi, Brazin hay thậm chí vùng đất bị lãng quên nào đó vân vân… Tớ không quan tâm! Tớ chắc chắn sẽ không đợi, Changmin!”
“Vì vậy, cậu phải đợi tớ! Chắc chắn, phải đợi tớ!”
“Tớ sẽ đến đó…”
Thật sự, giây phút đó, tôi muốn khóc. Điều tôi muốn nói chỉ có thể nghẹn ứ ở cổ họng, nước ngập lên tận mắt. Tôi đang lo lắng điều gì? Tôi đang chạy trốn cái gì thế? Khi rõ ràng yêu thương mà tôi cần đang ở đây, tình yêu mà tôi hằng tìm kiếm ngay bên cạnh mình.
Tôi như một thằng ngốc, lẩn quẩn trong cái vòng của mình. Tại sao vào những lúc như thế này đây, tôi lại không có cái sự mạnh mẽ mà bản thân luôn tưởng nhầm rằng mình có thừa?
“Haha… cậu làm tớ phát khóc đây này!” Tôi lẩm bẩm, ngước mặt lên trời để nước mắt chảy ngược vào trong.
“Làm như thể tớ là chị Tuệ Lâm ấy!”
“Chị ấy còn lâu!”
“Im đi, cậu phát cuồng vì chị ấy!”
“Nói quá rồi!”
“Còn không! Nó viết hết lên mặt cậu, mỗi khi chị ấy xuất hiện!”
“Có sao?”
“Vâng, thưa anh. Nhìn cậu tội không thể tả trong mấy ngày chị Tuệ Lâm hẹn hò với anh Yunho!”
“Này, đừng nói như thể tớ là chó con thế. Với lại chị Tuệ Lâm không có hẹn hò với anh Yunho!”
“Nếu đứng trên phương diện anh Yunho thôi! Mọi người đều biết chị Tuệ Lâm thế nào với anh ấy mà!”
“Anh Yunho cơ bản là không xài được trong những chuyện này!”
“Nặng lời quá không~ Cậu cũng hơn gì_”
“Đi coi phim đi!”
“Hả?”
“Đi-coi-phim~~~” Tôi dài giọng, tiếp tục sóng bước cùng Thanh Thanh trên con đường trước mặt.
“Tớ hiểu tiếng Việt! Nhưng cụm rạp Galaxy không chỉ tự động mọc lên trong vòng năm phút cậu biết không!” Cô bạn nhíu mày, thật thiếu sự tinh tế mà.
“Đừng có vớ vẩn! Đi coi khi chúng ta về tới thành phố cơ!” Tôi nạt.
“À~”
“Và hãy hủy hết mấy vụ hẹn hò đám con gái vào cuối tuần đi!”
“Cái gì? Tại sao mới được?!”
“Vì cậu sẽ đi với tớ tới Đại Nam!”
“Tớ sẽ đi với cậu tới Đại Nam?” Khuôn mặt Thanh Thanh hiện rỏ dòng chữ ‘tớ-làm-gì-có-hẹn-với-cậu-đi-Đại-Nam’
“Và buổi tối thứ tư tuần này cậu cũng bận!”
“Buổi tối thứ tư này tớ có bận á?”
“Cậu sẽ qua nhà tớ dùng cơm, mẹ tớ đãi!”
“Nhưng_”
“Tớ sẽ kể chi tiết lịch của chúng ta vào tuần sau khi lên tới xe khách!”
“Từ lúc nào mà chúng ta có cả lịch trình của tuần sau vậy?”
…
…
Bóng hai người chúng tôi vừa đi vừa cự cãi nhau in lên con đường nắng như đổ lửa. Tới khi lên xe ngồi, trong lòng tôi tự nhiên phẳng lặng như hồ nước. Thanh Thanh thiu thiu ngủ bên cạnh, đầu dật dựa hết trên vai tôi rồi tụt xuống phía trước, ngửa ra phía sau mỗi khi xe xốc. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ghi hết cảnh tượng xấu hổ kia. Mai này sẽ có chuyện vui lắm đây.
Lúc về tới nơi mới phát ra tôi cũng đã ngủ gục mất tiêu, đầu nghiêng sang dựa lên cô bạn thân. Nhìn vào tư thế có thể là rất lãng mạn, nhưng thật ra thì muốn trật luôn cái cổ. Sự việc càng trở nên hồi hộp hấp dẫn khi bố mẹ mừng tôi trở về bằng một buổi họp gia đình vô cùng trang trọng.
Sau màn thuyết giáo của ba mẹ và cả ông anh trai, cuối cùng tôi cũng được thả về cái phòng yêu dấu của mình, vừa leo lên giường đã lập tức ngủ thẳng cẳng. Không lầm thì anh Yunho nói tôi chả khác gì con heo, gọi thế nào cũng nhất quyết không thức, nằm ôm cứng ngắc đống mền gối suốt mười hai tiếng đồng hồ mới chịu ngóc dậy vì quá đói.
Tôi không nói gì từ lúc trở về. Chỉ đơn giản hỏi mẹ xem tuổi bao nhiêu thì thuận lợi để đám cưới và có con. Gia đình tôi có thể nói là gia đình ung dung nhất từ trước đến nay, nghe thế không những không cuốn lên mà chỉ điềm tĩnh trả lời. Cưới hai mươi tư, đứa đầu lòng hăm lăm hăm sáu là đẹp.
Đến lúc tôi ra đến cửa xỏ giày, chuẩn bị đi học thì thấy anh Yoochun ghé chơi. Xem ra anh rất hí hửng vì sự trở về của tôi. Dẫu sao thì anh Yoochun cũng hứng thú với tất cả những chuyện phiền phức như thế giới này - trừ chuyện của mình. Tương lai không sớm thì muộn, anh cũng sẽ phải chuốc vào mình cái phiền phức lớn nhất trên thế giới cho mà xem. Chuyện tình yêu.
“Sao rồi Romeo, mọi chuyện ổn chứ?”
“Anh là thứ cha xứ xấu xa nhất em từng gặp! Mà chắc cũng vì vậy mà may mắn là không có ai chết!”
“Haha~ Chuyện tình yêu của hai đứa bây thật vui hết tả!”
“Như con nít cấp một ấy!”
“Xùy, tình cảm trong sáng vậy thời nay khó kiếm lắm. Phức tạp quá cũng chẳng vui vẻ gì đâu. Nên tự biết trân trọng những gì mình đang có đi!”
“Anh là ai vậy? Tôi không quen anh! Mau trả anh Yoochun lại đây!”
“Thằng quỷ con này! Giờ thì vui vẻ rồi chứ?”
“Haha~ Đám cưới em sẽ phát thiệp cho anh đầu tiên, được chứ?”
Và tôi đã không thực hiện được lời hứa đó. Vì Junsu mới là người nhận đầu tiên. Anh Yoochun cũng không thấy làm phiền lòng gì, chỉ cười hích hích nói cứ để vợ anh lo. Vô cùng nham nhở.
Hôm đó, lúc trước khi hôn lễ bắt đầu, Thanh Thanh đột nhiên hỏi tôi lý do vì sao lại xoay một cái roẹt, chuyển qua là người theo đuổi cô. Tôi cười, nắm tay người vợ tương lai nói vì tình cảm phải đến từ hai phía. Thanh Thanh lúc đó cứ chạy mãi theo tôi, còn tôi thì vô tâm chưa bao giờ quay lại nhìn. Thế là đến một ngày vấp cục đá té một cú, chỉ trầy sơ sơ thôi, nhưng cũng đủ để nhìn rõ được người ở sau chạy đến đỡ mình là ai. Thế là tôi thử quay người, đi về phía cô bạn. Cuối cùng ở trung tâm thế giới, chúng tôi gặp nhau.
Vòng tròn chỉ có một cái tâm. Làm sao chúng tôi còn có thể lạc nhau được?
Ngoại truyện 1 - end.