Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 302

Không biết tôi đã đứng lặng tại đó đã bao lâu rồi, mãi đến khi ba của Sơn đen bước đến đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng nói:
- Con vào trong… nghỉ đi, được rồi!


Đưa mắt nhìn bác trai, tôi biết thẳm sâu trong ánh mắt cương nghị vững chãi của một người đàn ông đã lăn lộn với cuộc đời để kiếm sống cho gia đình kia, là một nỗi đau xé lòng đến điên dại của một người cha mất con. Nhưng trước tình cảnh này thì ông lại càng phải cứng cỏi hơn nữa, để là chỗ dựa tinh thần cho người vợ, người mẹ mất con và đứa út còn lại, đứa em mất đi anh hai của mình.


- Dạ….!


Tôi khẽ gật đầu rồi đi lững thững vào gian sau ngôi nhà, để lại trong ánh nhìn của tôi là một người mẹ đầu tóc rũ rượi, vô hồn đến mức khóc không thành tiếng. Bà lặng nhìn di thể con trai mình, tưởng như một cái nhìn mãi mãi. Em trai Sơn đen còn nhỏ, nó hãy còn chưa hiểu chuyện, cứ ngồi gãi đầu hỏi ba nó:


- Ba, vậy sau này anh hai không chơi với con nữa hở ha?
Người cha không biết làm gì khác, đành gượng cười gật đầu ôm nó vào lòng, vỗ về dỗ dành như tự dành cho chính mình. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc lặng bước vào trong, dù rất muốn hỏi nhiều điều.


Nhưng hỏi làm gì nữa, khi tang gia đang bối rối?
Nhấc máy điện thoại, tôi gọi về nhà để báo sơ qua tình hình ẹ, gật đầu một cách vội vàng những câu hỏi sửng sờ của mẹ rồi tôi cúp máy.


Bước vào phòng Sơn đen, gọi là phòng chứ chỉ là một gian nhà khác được ngăn với phía trước bằng một vách tường nhỏ. Nhìn trên bàn, tôi thấy hãy còn một chuỗi đá đủ màu sắc sặc sỡ, lấp lánh như ngọc hãy còn đang xâu dở. Không biết Sơn đen bỏ đi giữa chừng vì điều gì, nhưng tôi biết chắc chắn rằng chuỗi đá này nó làm tặng Trân, và khi đang xâu từng viên đá nhỏ vào sợi dây mảnh thì nó đã ra đi mãi mãi.


Tôi đưa tay vào chuỗi đá, định thay Sơn đen xâu nốt phần còn lại và đem về đưa cho bé Trân, nhưng không biết nghĩ sao, tôi lại để y nguyên như vậy. Chuỗi đá thật đẹp, nhưng hãy còn dở dang chưa thành.
Ít phút sau, thằng Rế bước vào, nó buồn bã ngồi xuống ghế cạnh tôi:


- Lúc em gọi điện là anh chuẩn bị đi à?
- Ừm…. anh định qua nhà bạn! – Tôi khẽ gật đầu.
- Buổi chiều… em còn đi với anh Sơn…! – Nó mấp máy môi nói được vài câu rồi ngưng bặt.


Phải mất đến vài phút sau để lấy lại bình tĩnh, nó mới quệt nước mắt mà kể lại hết ngọn ngành sự việc cho tôi nghe.


Theo như lời thằng Rế kể thì cùng thời gian lớp tôi chuẩn bị bước vào hiệp một với 12A17, ở cách đó vài đoạn đường thì Sơn đen từ Mũi Né trở về. Nó vui vẻ vì tìm được số đá mình cần, rồi nhảy ngay vào bàn, một cách tỉ mỉ và cẩn thận, nó xâu từng viên đá một qua sợi dây đã chuẩn bị sẵn. Thằng Rế ngồi say sưa nhìn ngắm cạnh bên, luôn mồm hỏi chí chóe mà Sơn đen không trả lời. Rồi sực nhớ ra là quên mua viết dạ quang, Sơn đen vội lôi đầu thằng Rế đi mua cùng mình.


- Anh mua bút dạ để làm gì vậy? - Thằng Rế thắc mắc.
- Khắc tên lên trên sợi dây chứ chi mậy! – Sơn đen đáp tỉnh bơ.
- Thì lấy bút thường được rồi, cần gì bút dạ đâu! - Thằng Rế lại hỏi.


- Mày không biết gì cả, tụi con gái thích màu mè lắm, tao mua bút dạ về viết lên, tụi nó sẽ thích hơn! – Son đen thật thà nói.


Và rồi khi hai đứa nó đi bộ qua một đoạn đường vắng để chuẩn bị đến tiệm tạp hóa trong xóm, vừa đi vừa nói chuyện thì bất thần từ bên trái, một chiếc xe máy phóng vụt tới thật nhanh. Dù là vẫn còn đèn đỏ tầm khoảng 3 giây, nhưng chiếc xe kia vì thấy đường vắng nên bất chấp phóng qua mà không kịp nhìn ra có hai người đang đi bộ sang bên kia đường.


Người điều khiển xe vội vã thắng gấp lại nhưng đã muộn, phần bánh xe trước chèn ngay vào chân Sơn đen. Hành động cuối cùng của Sơn đen là nhanh tay đẩy thằng Rế ngã lăn sang bên để rồi cuối cùng nó mất đà, loạng choạng té đập đầu xuống mặt đường.


Thằng Rế hốt hoảng lồm cồm bò dậy, nó chạy đến chỗ Sơn đen đang nằm, và thở phào khi thấy……
- Mày… có sao không? – Sơn đen mở mắt hỏi.
- Không… đại ca có bị đau ở đâu không? – Thằng Rế cuống quýt hỏi.


- Chắc… không, tao… còn ngồi dậy được….! – Sơn đen cười rồi chống tay ngồi dậy.
Nhưng ngay sau đó….
- Tao… chóng mặt quá… mày ơi…!
- Anh…….!
- Hực….!


Và Sơn đen ngã xuống tại chỗ, nó nằm yên mặc kệ thằng Rế lay thế nào cũng không dậy, vĩnh viễn từ giã cõi đời ở tuổi mười bảy, tuổi ăn tuổi chơi của mình.
Đứa bạn chí thân của tôi đã ra đi như thế đấy, chết mà không biết vì sao mình lại chết!


Hai thằng điều khiển xe ban nãy bị té xuống đường, nhưng cả hai thằng đều ngồi dậy được, và chỉ bị xây xát một chút. Trông thấy thằng Rế còn đang ôm Sơn đen gào khóc, hai thằng đó vội phóng lên xe rồ ga hòng bỏ chạy. Thế nhưng may thay khi đó một bác trong xóm chạy xe ba gác chở gỗ đã chạy theo tri hô thật to để mọi người ùa ra vây bắt. Bác này ép xe hai thằng đó té vào lề rồi nhảy xuống, cùng mọi người tụm lại bẻ quặt tay hai thằng đó ra sau rồi trói lại, mặc cho hai thằng đó luôn miệng thanh minh rằng do Sơn đen đã qua đường không đúng luật.


Hai thằng trẻ ranh mất dạy đó, tai đeo khuyên, một thằng nhuộc tóc vàng, một thằng hớt đầu đinh, và mặt mũi đều như lũ côn đồ mà người ta vẫn hay thấy trên bản tin báo án của ti vi.


Lúc này mọi người mới chạy đến chỗ thằng Rế đang kêu la trong nước mắt và chở Sơn đen lên bệnh viện tỉnh, dù rằng đã quá muộn. Giám định pháp y cho thấy Sơn đen bị tông xe vào chân, do mất đà bị té mà phần đầu đập xuống đường gây chấn thương sọ não, rồi từ trần ngay sau đó. Ít phút sau thì mẹ Sơn đen mới biết tin dữ, bà ngất lịm ngay lập tức, còn ba nó thì mãi đến khi chiều về nhà, thấy xác con mình đã được đưa về thì mới nhận hung tin.


Ở xóm, mọi người dẫn hai thằng nhãi kia lên công an phường trình báo, tại đây, dù có thằng Rế là nhân chứng duy nhất cho biết rằng đèn đỏ dù còn đến vài giây, nhưng hai thằng mất dạy đó vẫn luôn miệng nói rằng tụi nó chỉ chạy khi đèn xanh. Mãi đến khi được hỏi rằng tại sao đã tông người ta rồi lại còn rồ ga bỏ chạy thì hai thằng này mới cúi đầu chịu im. Nhưng chỉ được một lát sau, khi mà bà con đã về nhà do không liên quan, thì tại trụ sở công an phường chỉ còn lại thằng Rế và bác chạy ba gác làm nhân chứng, và hai thằng kia là hung thủ gây án. Lúc này hai thằng đó mới lộ mặt ra là quý tử con nhà giàu, đều có quyền có thế.


- Tụi nó… tụi nó còn nói ba tụi nó làm lớn lắm… sẽ làm êm vụ này, rồi còn nói tụi nó chưa ở tuổi trưởng thành, nên không sợ đi tù… em… em tức lắm….! - Thằng Rế ấm ức kể lại.
- Ba tụi nó làm gì? – Tôi gằn giọng hỏi.


- Nó nói làm gì là giám đốc ấy… rồi còn là bà con với chủ tịch tỉnh nữa….! – Nó mếu máo.
Tôi lúc này đã nghe lửa giận bốc lên trong người, hai mắt mình đã bỏng rát vì quá kích động, thu nắm tay lại, tôi đứng bật dậy:
- Mày dẫn anh lên công an phường!


Khi tôi và thằng Rế đã bước ra gian trước thì nhận ra trời đã sụp tối, di thể Sơn đen đã được trùm lên bằng một tấm vải trắng, trước đặt lư nhang và đốt nến xung quanh. Ánh nến lập lòe như bạo phát lửa giận trong người tôi một cách cường liệt hơn nữa.


Mẹ Sơn đen vẫn ngồi lặng yên trong góc nhà ôm đứa con út, ba nó và dì nó thì đã ra trước nhà để kê bàn ghế. Lúc này thì bà con chòm xóm đã lục tục đến chia buồn, lẫn trong đám người thăm viếng đó, tôi nhận ra có cả Tiểu Mai và bé Trân, hai người bọn họ đã đến tự lúc nào, có lẽ là được mẹ tôi thông báo nên đã chạy đến ngay.


Tiểu Mai lặng nhìn tôi không nói gì, nàng khẽ gật đầu và lo lắng khi thấy mắt tôi đỏ kè lên hệt như cái lần bị sốt. Nàng đưa tay ra rồi rụt lại:
- Anh không sao! – Tôi nói khẽ rồi đưa mắt nhìn Trân.


Bé Trân cũng giống như mẹ Sơn đen, con bé lúc này ánh mắt vô hồn và trống rỗng, bàng hoàng như chưa tin đây là sự thật. Trân đi vào trong nhà và khuỵa xuống đất, rồi cứ thế mà đưa mắt nhìn mãi lên di ảnh của Sơn đen, tôi thấy từ đó một giọt nước mắt lăn dài trên má con bé, ướt đẫm và nóng hổi.


Cùng thằng Rế đi ra bên ngoài, len qua những người hàng xóm lúc này đang để chia buồn cùng tang gia, tôi trông thấy A Lý và những thằng đệ trong xóm Lạc Đạo.
- Mày…..! – Tôi ngạc nhiên khi thấy A Lý đang đứng rụt rè trước cửa.


- Tao vừa biết thôi….! – A Lý lắc đầu thở dài đáp. - Vừa gặp hôm qua vậy mà…..!
Tôi cũng không biết làm gì hơn là thở hắt ra rồi nói với tụi nhỏ:


- Mấy đứa ở lại đây, xem có gì phụ được với hai bác thì phụ, thằng Bờm với thằng Đóm lo coi tụi nó, vào trong hỏi bác trai có gì làm không!
- Dạ…! - Thằng Đóm rầu rĩ đáp.
Rồi tôi quay sang A Lý:


- Mày đi cùng tao với thằng Rế lên công an phường, tao xem hai thằng đó là hai thằng nào mà lớn mặt đến vậy!
Nhưng Tiểu Mai đã níu tay tôi lại, nàng ái ngại hỏi:
- Anh… đến đó làm gì vậy…? Công an họ lo mà….!
- Đi để biết họ có lo được hay không! – Tôi lạnh lùng đáp rồi quay đi.


Vẻ như không yên tâm, Tiểu Mai cũng vội đi theo ba thằng bọn tôi cùng đến trụ sở công an phường. Khi chúng tôi đến nơi, bước vào bên trong thì đã thấy bác chạy ba gác bước ra, lắc đầu nói với người chú của Sơn đen cũng đang ở đó:


- Chịu, nhà người ta có tiền có quyền, tụi nó cũng chưa đủ tuổi, chắc lại chìm xuồng thôi!
- Là sao vậy bác? – Tôi vội bước tới hỏi.
Trông thấy thằng Rế cũng đi chung với bọn tôi, bác ba gác mới thở dài trả lời:


- Bên công an họ nói là tụi nó chưa đủ tuổi trưởng thành, với lại vụ tai nạn xảy ra đoạn đường vắng ít người qua lại, nên cũng khó biết được là đèn đã nhảy qua màu xanh hay chưa!
- Sao kỳ vậy? Thằng Rế nói là còn đèn đỏ mà? – Tôi sửng sốt.


- Bên công an nói là thằng Rế có thể do lúc đó hoảng loạng nên nhìn nhầm, với lại….! - Rồi bác ba gác thì thầm thật nhỏ. – Nhà tụi này có quyền, nghe đâu quen chủ tịch tỉnh lận, nên… bác nghĩ cũng chìm xuồng thôi!
Tôi không kịp nghe hết câu, bực tức nói:


- Hoang đường! - Rồi đi xăm xăm thẳng vào bên trong.


Vào trụ sở thì tôi mục kích tận mắt hai thằng oắt con chạy xe gây tai nạn đó là hai thằng như thế nào, chỉ cần nhìn sơ qua là đã biết hạng con nhà giàu mất dạy, chỉ được nuông chiều ăn chơi. Ngay tại bàn, có một anh công an trẻ đang ngồi ghi hí hoáy vào tập hồ sơ, và hai thằng mất dạy kia thì ngồi phía đối diện, đang nhìn thằng Rế cười khinh khỉnh.


Một người đàn ông tuổi trung niên phốp pháp với bộ râu quai nón, ăn mặc sang trọng đang đập tay xuống bàn mà nói như quát với anh công an trẻ:
- Anh nói chú rồi, hai thằng con anh nó nói chạy xe lúc đèn xanh là đèn xanh, do hai thằng nhóc kia vượt ẩu nên mới bị tung!


- Không phải, tụi tui qua đường lúc còn đèn đỏ! - Thằng Rế hét lên.
- Mày nói gì? Mày hóa điên nên nhìn nhầm à! – Lão ta quay sang.
- Tui nói hai đứa con ông chạy xe tung trúng tụi tui, tụi nó vượt đèn đỏ! - Thằng Rế cự lại quyết liệt.


Lão ta nghe thế thì mặt đỏ gay mà bước đi như chạy tới gần khiến thằng Rế hoảng sợ lùi lại, nhưng A Lý đã vụt ra đứng chắn ngang:
- Ông muốn làm gì?


- Tao đập thằng nhóc mất dạy kia, nó ăn nói với người lớn vậy hả? Tổ cha nhà nó, con tao nói đèn xanh là đèn xanh, tụi mày thích cãi thì cứ ngồi cãi đi. Tao cho đi tù mọt gông cả đám bây giờ! – Lão mập quát thật to.


- Có đi tù hay không là nằm ở phán quyết tòa án, ông đừng có nói càn! – Chú của Sơn đen bức xúc cãi lại.
- Sao? Cậu không tin chứ gì? Nhà này là em bà con với chủ tịch cái tỉnh này nhá, đừng có mà giỡn mặt!
- Ông chức to kệ ông, tông xe chết người thì phải đền tội!


- Tụi nó băng đường ẩu, không phải do con tao!
Đến đây thì A Lý đã mất bình tĩnh, nó lao ngay vào định đấm vô mặt lão mập khốn nạn đó thì đã bị bác ba gác ôm người kéo lại.
- Thả ra, tui phải dạy cho nó một bài học! – A Lý tru tréo.


- Thấy chưa? Toàn lũ trẻ ranh mất dạy, bạn bè nó cũng là mấy thằng vô học, chết là đáng! – Lão mập hất tay cười miệt thị.
Ngay khi nghe thấy ba từ “chết là đáng “ thì tôi cũng không giữ được bình tĩnh mà lao vào tống thẳng một kích ngay mồm lão mập.


- Bốp! - Bị tôi đánh bất ngờ, lão mập té bật người ra sau kêu la thảm thiết.
- Ahhh… mày dám đánh tao… mày sẽ đi tù…. thằng chó….!


Hai thằng con lão mập nếu không phải bị còng thì tụi nó cũng đã nhảy đến mà ăn thua đủ với tôi, lúc này thì anh công an mới đứng bật dậy chạy tới đỡ lão mập ngồi dậy, từ đằng sau nghe có xô xát thì các đồng chí công an khác vội chạy ra. Nhưng lão ta vẻ như là một con heo nọc sâu mọi đục khoét của dân nên thân hình phốp pháp, mồ hôi túa ra mà vẫn rất khó khăn để ngồi dậy được.


- Thằng chó mất dạy… mày… mày sẽ đi tù… mày chết theo bạn mày đi… hơ…hơ…!
Hận vì lúc nãy không cho lão mập một Nhất Thốn Kình, tôi chồm người định nhào tới nữa thì đã bị Tiểu Mai cương quyết níu lại:
- Đừng anh… đừng….!


Tôi dù quá tức giận nhưng đến nước này cũng phải kìm lại, đưa tay chỉ thẳng mặt lão mập:
- Ông lớn mà không biết sống, đừng có nói bạn tôi chết là đáng, hạng như ông mới đáng chết, đồ gia đình không biết dạy con!


Lúc này thì từ bên trong, một người phụ nữ có vẻ là vợ lão mập vội chạy ra:
- Trời ơi… sao cháu lại nói vậy? Dù gì ổng cũng là người lớn….!
Trông thấy người này có vẻ còn tử tế hơn, tôi hừ mũi không đáp, nhưng lão mập lại quát:


- Tụi mày sẽ đi tù hết, con tao không có tội, nó còn nhỏ, hắc hắc!
Dường như sự việc đã quá mức ồn ào ngoài dự kiến, các vị công an vội đứng ra vãn hồi tình hình, nhưng lão mập khốn nạn lại được nước quát to hơn như thị uy:
- Con tao không có tội gì hết, thằng kia chết là do nó tới số!


Vừa nghe xong câu đó thì cả chú của Sơn đen lẫn A Lý, bác ba gác cũng đều không thể đứng yên mà lao ngay đến, nhưng lần này họ lại bị đội công an tại hiện trường cản ra. Phải mất đến vài phút sau khi công an cho biết họ sẽ tạm giữ luôn những ai cố tình gây náo loạn tại đây thì tình hình mới dịu bớt trở lại, nhưng lão mập kia thì vẫn còn hổ báo, cậy quyền mà chẳng thèm coi luôn cả cái đồn công an đó ra gì:


- Tụi bây thả con tao ra đi, tụi nó không có tội, thả ra!
Lúc này, Tiểu Mai mới lên tiếng, nàng nhẹ nhàng nói nhưng vẫn siết chặt tay tôi như để tôi không được mất bình tĩnh thêm nữa:
- Bác đừng nói vậy, có tội hay không sẽ do tòa án xét xử công bằng!


- Lại đến con nhỏ này thích xía vào à? Con nhãi? – Lão mập gằn giọng.
- Ông nói ai….! – Tôi vụt nhào tới nhưng Tiểu Mai lại siết chặt tay tôi hơn nữa.
Đến khi yên chắc rằng tôi không bước được thêm nữa, Tiểu Mai mới ôn nhu tiếp lời:


- Bác bảo là hai con bác không vượt đèn đỏ, không có tội, đúng không?
- Chứ bây nghĩ sao? – Lão mập hất hàm khinh bỉ.
- Nếu vậy thì tại sao lúc tông trúng người ta, con bác lại quay xe bỏ chạy? – Tiểu Mai hỏi tiếp.


- Tao nói rồi, tụi nó còn nhỏ, gặp cảnh đó sẽ sợ hãi, nên chạy cũng là dễ hiểu, có gì gia đình tao sẽ quay lại đền sau, chỉ là tiền bạc thôi chứ gì? – Lão mập phì mũi.
Và Tiểu Mai nhẹ lắc đầu, nàng đưa mắt lạnh lùng nhìn xoáy vào người phụ nữ kia:


- Nếu đúng như lời bác là con bác còn nhỏ, thì tại sao lại được phép chạy xe máy?
- Tao…….!
- Chạy xe máy trái phép, gây tai nạn xong rồi bỏ chạy, đều là hành vi cố ý, bác biết là sai mà vẫn cố cãi?
- ……!


Đến đây thì lão già tắc tị, ấp úng không biết phải nói gì, và anh công an lên tiếng:
- Những chuyện này lúc nãy chúng tôi cũng đã nói rồi, giờ thế này, hai bác lập biên bản kí tên vào đây, còn công an chúng tôi sẽ tạm giữ hai cậu nhà để lấy lời khai!


Vẻ như lại chạm đúng nọc, lão mập lại làm dữ lên:
- Sao không bắt cái thằng nhóc đánh tao? Nó đánh người mà…. Còng đầu nó lại!
Bị lão già chỉ thẳng mặt, tôi cố dằn lại cơn điên trong người, quay sang nói với Tiểu Mai:
- Em thả tay anh ra!
- Nhưng…..! – Nàng run rẩy.


- Không sao, anh hứa! – Tôi cương nghị nhìn thẳng vào mắt nàng.
Thoáng chút do dự rồi Tiểu Mai cũng buông tay tôi ra, và lúc này tôi bước đến chiếc bàn tiếp dân, nơi gia đình hai kẻ thủ ác đang ngồi:


- Nói cho hai thằng mày biết, tao thừa sức đánh chết cả hai thằng mày, đánh đến mười cái mạng cũng không sống được!
Đưa ánh mắt đỏ ngầu vừa nhìn hai thằng nhãi đang rúm người lại vì khϊế͙p͙ vía, tôi quay sang nhìn lão mập và vợ của hắn, gằn giọng nói từng tiếng một:


- Tôi không cần biết nhà ông giàu đến đâu, tiền nhiều đến đâu, quyền lực thế nào, chủ tịch tỉnh cái đếch gì đó… tôi không cần biết!
Hít một hơi dài, tôi nhìn cả các vị công an tại đó, rồi nghiến răng chỉ thẳng mặt lão mập:


- Giết người đền mạng, bạn tôi đã chết vì hai thằng con mất dạy của ông, đúng là luật pháp không thể tử hình tụi nó, nhưng tôi muốn cho ông biết… cả hai thằng, đều đi tù hết!
- Mày… mày nói nhảm cái gì đấy? – Lão mập bàng hoàng nhìn tôi.


Người vợ của hắn cũng hốt hoảng, lắp bắp nói:
- Con… con nói gì vậy? Được rồi mà……!
Nhưng tôi không quan tâm, nhìn thẳng mặt hai thằng nhãi con cậy cha cậy mẹ đó mà nói:
- Tụi mày rồi cũng đi tù, tao báo trước!


Rồi tôi quay lưng kéo tay Tiểu Mai rời đi, lửa giận vẫn bùng lên, hận vì lúc nãy không một quyền đánh chết tốt luôn lão già xấc xược.
- Anh… đừng… em sợ…! – Tiểu Mai nhìn tôi lo lắng.
- Mình về rồi, không sao! – Tôi lẳng lặng đáp.
A Lý và thằng Rế chạy theo sau, tụi nó hỏi với theo:


- Nam… lúc nãy mày nói gì vậy? Sao biết tụi nó đi tù?
- Tao nói vậy đấy, đi tù là đi tù! – Tôi nghiến răng kèn kẹt.
- Nhưng… nhà hai thằng đó… sợ lại đút lót rồi xử nhẹ thôi! – Thằng Rế cắn môi nói.


- Khốn kiếp…. lúc nãy không bị cản là tao cho lão mập đó nằm viện rồi! – A Lý thu nắm tay lại, chưa bao giờ tôi thấy thằng này nổi giận đến vậy.


Khi cả bọn trở lại về nhà Sơn đen thì đã thấy xung quanh nhà có khá đông người đến phúng điếu, và một chiếc quan tài đã được đặt vào trong nhà. Tôi nghe loáng thoáng được là ngày mai gia đình sẽ khâm liệm di thể rồi chọn ngày lành để đem chôn. Cố dằn nỗi đau, tôi quay sang nói với Tiểu Mai:


- Em xem chút nữa chở Trân về nhà giùm anh!
- Anh… đi đâu nữa? – Nàng thảng thốt hỏi, níu tay tôi lại.
- Anh về nhà gặp ba có việc, nhờ em chở Trân về!


Không đợi Tiểu Mai đồng ý, tôi dắt xe ra ngoài rồi dặn thằng Rế canh không cho A Lý đến công an phường nữa, và cũng bảo tụi nó không được kể chuyện vừa rồi với bất kỳ ai trong băng, rồi tôi đạp xe thật nhanh về nhà.
- Con về rồi à? - Mẹ tôi ra mở cổng.
- Dạ…! – Tôi nhẹ gật đầu rồi dắt xe vào trong.


- Mẹ… định ngày mai sẽ qua nhà bạn con… tội nghiệp thằng bé! – Bà lắc đầu cảm thán.
- …..! – Tôi thoáng khựng lại trong giây lát vì những lời mẹ nói lại cứa vào nỗi đau lòng tôi thêm một lần nữa.
Cắn môi để kềm cơn xúc động, tôi bước thẳng lên lầu:


- Ba… con có chuyện này muốn nói …!
Ba tôi đang đọc báo, ông tháo cặp kính viễn xuống rồi nhìn tôi, vẻ như cũng được mẹ tôi cho biết tình hình nên ông chỉ nói:
- Ngồi xuống đi!
- …..! – Tôi chầm chậm ngồi xuống ghế salon.
- Chuyện của thằng Sơn, bạn con phải không?
- Dạ….! – Tôi trả lời.


- Cứ nói đi, ba nghe đây! – Ba tôi gấp tờ báo lại, chăm chú nhìn tôi.
Vậy là đem nỗi uất ức phát tiết ra ngoài, tôi cay đắng kể lại tường tận sự việc từ chiều đến giờ, bức xúc khi nhắc lại thái độ của cái gia đình cậy quyền đó.


- Nếu chuyện này bị chìm đi, hai thằng đó nhờ tiền của ba mẹ tụi nó mà vẫn nhởn nhơ, thì… đạo lý ở đâu chứ? – Tôi khổ sở nói.
Ba tôi im lặng một hồi, ông không nói gì mà chỉ nhìn tôi vài phút sau đó rồi mới thở hắt ra, chậm rãi nói:


- Con sau này lớn lên phải biết, đạo lý có nhiều loại, và không phải ai cũng nói được đạo lý!
- ………!
Rồi ông đứng dậy vỗ tai tôi:
- Tắm rửa rồi ăn cơm đi, chuyện lớn thì để người lớn lo!
- Ba… vậy hai thằng gây tai nạn….? – Tôi ngước mắt cầu khẩn.


- Ừm….! – Ba tôi khẽ gật đầu rồi ông bỏ đi vào trong phòng.
Còn lại một mình, ngồi vật ra ghế, tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà lẩm bẩm trong đầu một cách vô thức:
- “ Sơn… tao… ít nhất… cũng làm được chuyện này ày…! “


Rồi gục đầu xuống bàn, nghe nghẹn lại trong cổ, thắt lại trong tim mà chẳng thể nào phát tiết được. Chiếc đồng hồ cứ tíc tắc từng hồi… từng hồi….
Một ngày của đau thương đã tắt, hai mươi bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua…. Và nỗi đau thì vẫn còn âm ỉ mãi với những người ở lại!


Đau đến không thể nói thành lời!