Buối học hôm nay, trừ Tiểu Mai ra, chắc hầu hết mọi thành viên của 11A1 đều sẽ tự hỏi rằng, không biết đám hội bàn tròn bị gì mà thằng nào thằng nấy mặt mũi y chang nhau, đều tả tơi rách rưới tập thể. Tôi bước vô lớp với đôi tay được băng gạc, vừa về chỗ đã thấy Khang mập quay sang cười toe mà khoe một bên mắt bị bầm, nhìn Luân khùng đang lấy sổ đầu bài về mà lếch đi trong như thằng nghiện thiếu thuốc.
Bên Tuấn rách còn tệ hơn, nó dán nguyên miếng Salonpas lên giữa trán, hệt như trong truyện “ Cậu bé ba mắt “, Dũng xoắn thì vẫn ồn ào cười nói như thường lệ, chỉ khác là hôm nay cái miệng nó to hơn bình thường, chắc là bị thằng nào bên địch hôm qua vả trúng. Thằng Quý thì trầy xước đôi chỗ, thằng Chiến là thảm nhất, nó băng kín mít gần như cả tay trái khiến tôi phải tự hỏi rằng sáng nay nó đi học bằng gì, chứ què quặt thế kia thì đạp xe gì nổi. Chỉ có mỗi thằng Xung là không bị gì, vẫn bình an vô sự.
- Thằng Nam… y chang tụi kia luôn! – Đám bạn lớp tôi xì xào.
- Hay tụi nó bị côn đồ vây đánh? – Một thằng khác tò mò.
- “ Ừ đúng rồi đấy, côn đồ là cái thằng đang ngồi bàn bên kia kìa….ủa? Nó đâu? “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng, khi đưa mắt sang chỗ thằng Minh Huy thì chỉ thấy ghế mà không thấy người.
- Thằng Huy nghỉ à? – Tôi thắc mắc.
- Ờ, nhà nó xin phép, bảo bị bệnh! – Khang mập gật đầu.
- Bệnh quái gì, nằm bẹp ở nhà vì bị tao dập tơi bời ấy chứ lị, có mà đi xe lăn lên thì hoạ may học được! – Tôi lắc đầu cười, nghĩ đến hôm qua thằng Huy dính trọn bài mộc nhân liên hoàn của tôi.
- Hê hê, chứ còn gì nữa, hôm qua mày đánh nó nhừ tử, cứ như phim chưởng! – Thằng mập hưởng ứng ngay.
- Thằng Nam đi trễ vậy mậy? – Luân khùng bước xuống càu nhàu.
- Hê hê, tại bận chở em yêu đi học nữa! – Tôi cười khoái chí.
- Em yêu nào? À……! – Thằng Luân thắc mắc rồi tự ngớ người giải thích luôn khi đưa mắt nhìn sang Tiểu Mai.
- Thế là mày với Trúc Mai làm lành rồi à? – Nó tò mò hỏi.
- Có giận nhau gì đâu mà làm lành! – Tôi chưng hửng đáp.
- Ơ… rõ là hồi trước tao thấy Mai ghét mày lắm mà, ai lại chả thấy! – Khang mập cũng ngạc nhiên không kém.
- Để tí ra chơi tao kể cho, đảm bảo tụi mày bất ngờ luôn! – Tôi làm bộ bí mật.
Hai tiết học đầu tiên trôi qua trong sự chơi giỡn của cả lớp, khi mà thầy cô nào cũng biết ý là bữa cuối trước khi nghỉ Tết nên chẳng ai buồn dò bài hay kiểm tra gì ráo, đồng ý cho phép mọi người tự do sinh hoạt miễn là không làm ồn ảnh hưởng đến các lớp khác, thế nhưng khi tôi dùng Thuận phong nhĩ để nghe ngóng tình hình thì xem chừng ra lớp nào cũng ồn ào chứ chẳng riêng gì lớp tôi. Giờ ra chơi đến, tôi vội đứng dậy ngoắc các chiến hữu xuống căn-tin:
- Anh ra ngoài chơi! – Tôi nháy mắt, nói the thé với Tiểu Mai biết.
- Ừ! – Nàng mỉm cười gật đầu.
Dũng xoắn bước ra, tôi đưa tay lên chào:
- Đánh tốt!
- Hê hê, đánh tốt! – Nó đập tay cụng với tôi.
Tuấn rách cùng thằng Quý đi ra sau, tôi cũng búng tay cái chóc:
- Hôm qua đánh tốt, good, very good!
- Ghê, lại cả tiếng Anh! – Hai thằng nó lè lưỡi.
Đến lượt thằng Chiến, tôi vỗ vai nó:
- Đánh rất tốt, good!
- Good cái đầu mày, tao toàn bị đánh, đệch…..! – Nó sừng sộ.
- Ơ… thì…. chịu đòn tốt, good, very good! – Tôi há hốc mồm biết mình bị hớ rồi vội cười cầu tài chữa thẹn.
- Lũ đánh lén, làm tao đỡ giùm A Lý một đòn! – Thằng Chiến vẫn ấm ức.
- Ok, tổ quốc ghi công chú! – Tôi khoác vai nó an ủi rồi kéo cả bọn xuống căn-tin.
Vậy là cùng thắc mắc với tụi thằng Khang thằng Luân về thái độ của Tiểu Mai đối với tôi, bằng một giọng điệu nhấn nhá pha lẫn những tình tiết thêm mắm dặm muối đường, tôi đã tường thuật lại toàn bộ kế hoạch của Tiểu Mai lẫn những gì nàng kể hôm qua trong ánh mắt tròn xoe và cái mồm há to hết cỡ của đám bạn:
- Ghê, hai vợ chồng mày ghê như nhau! – Tuấn rách ôm mặt.
- Hổng dè Mai biết hết ta, tao thì cứ tưởng là chỉ bực mày vụ cứu em Vy thôi chứ! – Luân khùng trầm ngâm.
- Hê hê, nhìn vậy mà không phải vậy đâu! – Tôi cười khoái chí, rung cả hai vai.
- Ngầm giúp đỡ lẫn nhau mà không trật một li một tí trong kế hoạch, quá dữ cho cả hai bạn, điểm mười cho chất lượng! – Dũng xoắn vỗ đùi đánh đét một cái.
- Chứ sao nữa, eh he he! – Tôi lại càng thích thú hơn nữa, vênh mặt khoe cái mũi đang dài ra.
- Tao yêu Trúc Mai mất rồi, người đâu mà tài sắc vẹn toàn, hu hu! – Thằng Chiến thảm não.
- E hèm….! – Đến đây thì tôi biết mình đã tâng bốc hơi quá, đành húng hắng ho cảnh tỉnh.
- Ủa mà sao thằng Huy sáng nay lại nghỉ học nhỉ? – Thằng Xung đặt vấn đề.
- Nó bị tao đập te tua vậy mà còn đi học được thì tao đi bằng đầu! – Tôi nhếch mép nói.
- Hay có khi nào nó kêu người phục kích, tí ra về trả thù tụi mình không ta? – Thằng Quý ái ngại hỏi.
- Yên tâm, trong tay tụi mình mà còn đoạn băng ghi âm ngày hôm qua thì nó không dám vọng động gì đâu, khéo chừng lại còn bỏ xứ mà đi ấy chứ! – Tôi vỗ vai trấn an nó.
- Sao mày biết? – Tuấn rách nghi hoặc.
- Chắc chắn ấy chứ, mày thử nghĩ xem, nó gây sự tụi mình trước mà lại tự nhận tội, thế thì nó với gia đình làm to chuyện lên để được gì? Lạng quạng thằng Xung đưa cuộn băng ẹ nó, thế là cả nhà thằng Huy lên báo, cộng thêm vụ nó đánh con ông thầy bên trường Chuyên, tao đảm bảo tụi mình bình yên vô sự mà! – Tôi nhún vai đáp.
- Ờ, được vậy thì tốt, chứ tao oải quá rồi, chả ham đánh đấm gì nữa! – Luân khùng thở phào.
- Ủa mà hôm qua về đến nhà, tụi mày có bị tra hỏi gì không? – Tôi thắc mắc vì chả biết có thằng bạn nào lâm vào tình cảnh như tôi, vừa về đã bị ba mẹ tra vấn hay không.
- Tao bảo đi đá banh bị té, xong chuyện! – Tuấn rách thản nhiên nói.
- Tao thì nói bị té xe, haizz! – Thằng Chiến xụ mặt.
Tôi quay sang Dũng xoắn:
- Còn mày? Nói sao?
- Tao cũng nói đi đá banh té, bình thường thôi, hề hề!
Đến lượt thằng Quý:
- Mày thì sao?
- Tao… nói đi đánh lộn!
- Hả? Mày… điên à?
- Không, tao nói trên đường về tao thấy… nhỏ kia bị tụi côn đồ trấn lột, nên… tao lao vào tương cứu, thế là nhà tao tin ngay tắp lự, khen tao tới tấp!
Đến đây thì cả đám bọn tôi đều đần mặt ra nhìn thằng Quý mà nhăn nhở:
- Ôi đệch… chém gió kinh điển!
- Lại còn giả thành Lục Vân Tiên, chắc con nhỏ đó là Kiều Nguyệt Nga rồi!
- Hé hé, ai dè con nhỏ đó là Yên mập mới hài chớ, ớ hớ hớ!
Luân khùng và Khang mập thì cũng đã thống nhất với tôi là nói với gia đình đá banh bị té, chỉ riêng Khang mập phải giải thích hơi chật vật với mẹ nó rằng nó bị… tôi sút bóng thẳng vào mặt nên mới bầm mắt, báo hại tôi sau này sang nhà nó đều cúp đầu lủi thủi như thằng trộm gà.
- Vậy chừng nào đi thăm Sơn đen? Còn cho nó ăn mừng nữa chứ! – Khang mập hỏi.
- Ừ, rủ cả A Lý luôn, nó bảo nó sắp về quê rồi! – Dũng xoắn đồng ý ngay.
- Hay ngày mai đi, bữa nay học bữa cuối, ngày mai kiếm nhà thằng nào đó rồi tụi mình nấu ăn như bữa sinh nhật thằng Chiến ấy, ăn mừng chiến thắng cho hoành tráng chứ! – Luân khùng hiến kế.
- Mày nấu nha? Tụi tao ăn! – Tuấn rách nheo mắt bơm đểu.
- Tao… đâu biết nấu! – Thằng Luân tắt đài ngay tức thì.
- Nguyên băng bọn con trai ở đây, có thằng nào biết nấu ăn không? – Tôi hỏi.
Luân khùng lắc đầu, Tuấn rách huýt sáo giả lơ, Khang mập thì khỏi nói, tôi vẫn còn nhớ vụ đập sò đá thần thánh của nó hồi trước, Dũng xoắn thì bảo chỉ biết nấu mì tôm, thằng Chiến đòi mua bánh phồng với khô bò cho gọn, thằng Quý với thằng Xung thì làm bộ mặt “ đừng có hỏi gì bọn tao “.
Thế là tôi chưng hửng nhăn mặt:
- Không biết nấu thì rủ về nhà ăn mừng cái quái gì nữa?
- Có một người biết nấu ăn!
- Ai? – Tôi ngơ ngác khi thấy cả bọn chiến hữu dòm mình lom lom.
Và rồi tụi nó đồng thanh nói:
- Trúc Mai chứ ai!
Tôi toát mồ hồi chống chế ngay:
- Sao… ai lại đi rủ con gái chứ?
- Có gì đâu, bọn tao đánh nhau toạc đầu mẻ trán là để tác hợp ày với em yêu của mày, giờ nhờ em yêu mày nấu ăn cho cả bọn một bữa gọi là đáp lễ không được à? – Luân khùng nói đến đâu lập luận sắc bén đến đấy.
- Chuẩn luôn, đáp lễ đi! – Đám bạn liền hùa theo.
- Để… để tao hỏi đã! – Tôi ấp úng nói.
- Hỏi quái gì, thống nhất vậy đi, tổ chức ở đâu là tuỳ vợ chồng nhà mày, hê hê! – Khang mập cười toét mang tai.
- Thì ở nhà thằng Chiến chứ đâu! – Tôi ngơ ngác.
- Tao đổi ý rồi, thấy nhà mày với nhà Mai đẹp hơn, rộng hơn, hé hé! – Thằng Chiến bơm đểu.
- Lại chuẩn, chọn đi con trai, ở đâu bọn tao cũng tới được! – Tuấn rách khoái chí tử.
Đến đây thì tôi thiếu điều muốn quỳ xuống lạy luôn đám bạn cho rồi, chứ nghĩ sao mà kéo cả đám về nhà tôi chứ, thằng nào thằng nấy mặt mũi cũng te tua thảm hại, khác nào tự tố cáo với gia đình tôi rằng tôi là… thằng giang hồ lập băng đảng đánh nhau có tổ chức đâu. Đãi tiệc thì chắc chắn rồi, tụi bạn giúp tôi quá nhiều, chuyện trả lễ đền ơn là điều chắc chắn không phải bàn cãi, thế nhưng nhờ Tiểu Mai nấu ăn cho cả hội ba trời ba đất này cùng chọn địa điểm tổ chức là chuyện đáng để suy nghĩ à nha!
Thế là sau khi bữa học cuối cùng kết thúc trong tiếng vỗ tay rào rào chúc Tết của cô chủ nhiệm cùng lời hẹn gặp lại vào đầu năm mới, tôi thấp thỏm dắt xe ra ngoài, bước đến chỗ Tiểu Mai đang ôm cặp đứng đợi:
- Về… thôi em!
- Ừa, bạn bè tốt ghê ha! – Tiểu Mai hấp háy mắt.
- Hả? Sao? – Tôi ngơ ngác.
- Thì hội bạn của anh đó, mặt mũi ai cũng bầm dập y chang nhau, hi hi! – Nàng tủm tỉm.
- Ờ… ác chiến kịch liệt mà! – Tôi thẫn thờ trả lời.
- Nào, về thôi, trưa rồi! – Nàng đặt cặp vào giỏ xe rồi ngồi lên yên sau.
Trên con đường đầu xuân đầy nắng và những cơn gió mát rượi, tôi chở Tiểu Mai về nhà, dọc đường có dừng lại ghé mua vài mớ rau củ quả để nàng nấu bữa trưa. Tranh thủ lúc Tiểu Mai đang vui vì vừa chọn mua được bọc táo ngon ngọt theo lời nàng, tôi vội đặt vấn đề:
- Em nè!
- Hở?
- Đám thằng Khang ấy….!
- Ừa, sao cơ?
- Anh… muốn nhờ em… nấu ăn được không?
- Hi, là sao? Nói rõ ra đi, mọi người định ăn mừng à?
- Ơ… sao em biết?
- Câu đầu anh nhắc bạn anh, câu sau anh nhờ em, vậy chẳng phải ăn mừng thì là gì?
Tôi ngớ người ra vì cô nàng thông minh đang nhoẻn miệng cười đằng sau lưng:
- Ừ… thì vậy!
- Được mà, mọi người định khi nào?
- Chắc… ngày mai!
- Rồi tổ chức ở đâu?
Đến đây thì tôi bắt đầu tắc tị, ấp úng chả nói nên lời, trông thấy bộ dạng như gà mắc tóc của tôi, Tiểu Mai tủm tỉm nói:
- Được rồi, qua nhà em nhé, anh báo mọi người là chiều mai!
- Thật à? - Tôi mừng rỡ.
- Ừa, xem như em cảm ơn mọi người vậy, hi! – Nàng đáp.
- Cảm ơn gì? – Tôi hỏi.
- Biết rồi còn hỏi, ngốc! – Tiểu Mai đập vai tôi.
- À… mà một mình vừa đi chợ, vừa nấu ăn cho nhiều người, có ổn không? – Tôi lo lắng.
- Ai bảo chỉ có một mình em chứ? – Nàng nghiêng mái đầu hỏi.
- Chứ… ai nữa? Anh có biết nấu nướng gì đâu?
- Không nấu thì phụ, sáng mai anh qua nhà em, mình đi chợ rồi về ăn trưa, sau đó em nấu ăn, anh phụ được gì thì phụ, đến chiều chuẩn bị nhà cửa đón mọi người là vừa!
- Ớ… anh… đi chợ quê lắm, con trai mà!
- Quê gì, tập đi cho quen, sau này còn chở em!
- Trời….!
- Hứ, chỉ muốn ăn mà không muốn làm!
- Ấy…. ấy….rồi, sáng mai qua! – Tôi hoảng hồn cong người né cú véo của Tiểu Mai.
- Hi, đúng 10 giờ sáng có mặt đấy nhé! – Nàng cười khúc khích.
- Sao phải đến tận 10 giờ? – Tôi thắc mắc.
- Ngày nghỉ, cho anh ngủ nướng một bữa! – Tiểu Mai nháy mắt.
Quá đỉnh luôn, người yêu tôi tâm lí quá đi, biết cả tôi thế nào cũng… ngủ nướng và lồm cồm bò dậy vào lúc gần trưa, thiệt là… ghê!
- À, để em nhờ bé Trân sang phụ một tay, chắc con bé cũng rảnh! – Tiểu Mai tiếp lời.
- Hả? Rủ chi? – Tôi sửng sốt.
- Ơ… Trân cũng có dạy anh học thêm mà, rồi còn giúp em nữa, mời qua thì tốt chứ sao! – Nàng nhíu mày vẻ không vừa ý với tôi.
- Rồi, thì rủ, anh qua chở bé Trân luôn phải không? – Tôi gật đầu đáp.
Ngay tức thì Tiểu Mai nheo mắt nhìn tôi như dò hỏi:
- Sao thế? – Tôi ngơ ngác.
Và rồi nàng nhún vai thản nhiên nói:
- Trân biết đi xe đạp, anh đừng đa sự!
- Ờ, thì thôi, làm gì dữ vậy! – Tôi rụt cổ đáp.
Tiểu Mai khẽ cười, đưa tay véo nhẹ mũi tôi:
- Em phải dữ mới trị được anh thôi, chàng à!
- Hê hê, được người đẹp trị thì có dữ mấy anh cũng chịu! – Tôi khoái chí tử.
- Nhớ nhé, để rồi xem! – Nàng khúc khích vẻ không tin lời tôi nói.
Quả thật là “ để rồi xem “ của Tiểu Mai đúng thật, tôi sau này có đôi lúc phải tự ngẫm nghĩ lại, chính xác một sự thật rằng con gái mà có gò má cao là hay dắt mũi con trai lắm, mà vậy thì thằng bị dắt mũi là tôi bây giờ, chẳng hoá ra là đã thành… sợ vợ rồi ư? Hic!