Từ đường biển Nguyễn Tất Thành về nhà thằng Chiến là một quãng ngắn, bởi chỉ sau khi qua đoạn Tuyên Quang của nhà Tiểu Mai là đến đường Tôn Đức Thắng, rẽ trái là đến khu nhà của nó. Đoạn đường này thường ít người qua lại, tuy nhiên theo lời thằng Chiến kể thì nó đi từ đường Tuyên Quang đi ra, khu này khá đông người do là con đường ăn uống. Ít phút sau, khi chưa kịp rẽ vào đường về nhà thì từ đằng sau, nó bị một thằng nào đó chạy vượt lên kế bên và đạp nó té vào lề đường.
Tôi đặt nhiều nghi vấn ở chi tiết này, có hai giả thiết, một là thủ phạm chỉ đơn thuần là một thằng khốn nạn thích chơi ác, nó chạy ngang qua khúc đường vắng người, thấy thằng Chiến đang đạp xe một mình nên cao hứng đá một phát cho thằng Chiến té lăn cù chơi. Thế nhưng nếu là như vậy thì rủi ro thủ phạm bị bắt khá là cao, bởi từ đường Tuyên Quang nối đến đường Tôn Đức Thắng là một đoạn đường ngắn và có nhà dân hai bên. Thằng Chiến bị đạp té trong khoảng 4 giờ chiều, ở khu dân cư này thì vào thời gian từ 4 giờ chiều đến tan tầm là có khá nhiều thanh thiếu niên tụ tập đá bóng ở các bãi đất trống. Giả sử nếu tôi là thủ phạm thì tôi sẽ chẳng bao giờ mạo hiểm đạp té xe thằng Chiến, nhất là khi vừa rời khỏi khu đông người chạy vào khu vắng có nhà dân hai bên, hơn nữa lại có các trận bóng cạnh bên. Khi thằng Chiến té xuống, có vài người đang đá bóng chạy ra đỡ nó dậy, và hầu hết bọn họ đều không quen biết với thủ phạm.
Vậy là tôi nghiêng về giả thiết thứ hai hơn, thủ phạm không thể có nhà ở trong khu dân cư này, bởi có thể bị nhận biết nhân dạng. Như thế, thủ phạm là người lạ ở một khu khác, điều này chứng tỏ nó đã bám đuôi thằng Chiến từ đoạn đường đông người đến đoạn đường vắng. Và khi nó biết thằng Chiến đã gần đến nhà, cơ hội sắp vuột mất, nó bèn đạp xe chạy vụt lên mà tống cho thằng Chiến một cước rồi bỏ chạy. Điều này chứng tỏ đây là hành động có chủ đích ngay từ đầu nhưng không có kế hoạch cụ thể, và các bước tiến hành kế hoạch sẽ thay đổi tuỳ theo các tình huống phát sinh.
Chốt lại một điều cho sự vụ thằng Chiến bị té xe, thủ phạm là người ở khu khác, nó biết mặt mũi và nhà ở thằng Chiến, đã theo dõi thằng này từ đoạn đường đông người đến đoạn vắng người, sau đó mới ra tay.
Đến sự vụ thằng Quý bị một kẻ giấu mặt tạt nước trong nhà vệ sinh của trường, theo lời thằng Quý kể lại thì ở vách A của nhà vệ sinh chỉ có một mình nó, còn vách B thì không có ai do trước đó nó đã định vào vách B nhưng chả biết nghĩ sao nó quyết định “ trút bầu tâm sự “ ở vách A. Ít giây sau, nó bị một thằng nào đó bên vách B tạt nước thẳng mặt và ném luôn cái gàu vô đầu nó.
Như vậy, khi thằng Quý vào vách A nhà vệ sinh rồi thì thủ phạm mới bước vào theo ở vách B, chi tiết này chứng tỏ đây là sự việc không phải do tình cờ mà là thằng Quý đã bị theo dõi từ khi nó chỉ có một mình. Bởi thời gian là sau tiếng trống trường báo hiệu kết thúc 15 phút nghỉ giải lao, lúc này ít có học sinh nào chạy vào nhà vệ sinh để rồi sẽ bị trễ tiết học, thủ phạm bám theo thằng Quý rồi khi gặp cơ hội ở nhà vệ sinh, nó tạt luôn gàu nước vào thằng này.
Chốt lại một điều cho sự vụ thằng Quý bị tạt nước, thủ phạm là học sinh trong trường, đã biết mặt thằng Quý và theo dõi nó từ khi nó vào nhà vệ sinh một mình, sau đó mới ra tay.
Cả hai sự vụ đều có chung một cách thức gây án, đó là đã có sẵn một mục đích chung là “ ám hại “ nạn nhân bằng một cách thức nào đó mà không thể tính trước. Như thằng Chiến khi chạy xe vào đường vắng mới bị đạp té, thằng Quý vào nhà vệ sinh một mình mới bị tạt nước, đây là hành vi gây án theo tình huống phát sinh, và có thể thay đổi ngoài dự kiến.
Suy đi tính lại, nếu nhìn một cách khách quan thì hai sự vụ trên cũng có thể xảy ra một cách ngẫu nhiên và hoàn toàn không liên quan đến nhau, cuộc đời có thể vậy lắm chứ. Thế nhưng tôi đang nhận định chủ quan bằng những gì tôi đã biết được, xâu chuỗi lại mọi thứ, tôi nhận thấy đây hoàn toàn có thể là hành động trả thù của thằng Minh Huy. Bởi chính hai thằng Chiến và Quý là hai mũi trinh sát tôi cử đi do thám thằng Huy ngay từ những ngày đầu, và hai thằng này đều bị hại chỉ cách nhau chưa đầy 24 tiếng. Thằng Huy là phó bí thư, có trong tay danh sách lớp kèm tên họ và địa chỉ, nó cũng là thằng biết mặt toàn bộ hội bàn tròn tụi tôi. Nhưng trong thời gian thằng Chiến bị hại là tầm 4 giờ chiều ngày hôm qua, chính Luân khùng xác nhận với tôi là thằng Huy có tập văn nghệ ở nhà nó, chỉ có thằng Chiến ngày hôm qua là xin về sớm do có việc. Còn thời điểm sáng hôm nay lúc thằng Quý bị tạt nước thì tôi cũng có biết thằng Huy vẫn yên vị trong lớp.
Loại đi trường hợp thằng Huy là thủ phạm trực tiếp, như thế thì hung thủ chắc chắn là những thằng đã biết mặt hội bàn tròn tụi tôi, trong đó có thằng Bin, thằng Bon và cơ số những thằng đàn em khác. Bởi thằng Huy không thể gây án trực tiếp, như vậy muốn hại bọn tôi thì nó phải chỉ đạo bọn đàn em, mà tụi đàn em muốn hại được bọn tôi thì chúng nó phải biết rõ nhân dạng từng thằng. Vậy là thu hẹp phạm vi suy luận, tôi chốt lại rằng, cả 7 thằng hội bàn tròn tụi tôi đã bị theo dõi từ lúc rời địa chỉ nhà mình đến khi ra ngoài.
Nhưng tất cả những điều trên vẫn chỉ là sự suy luận của riêng tôi chứ không hề có bằng chứng cụ thể, bởi Sơn đen không hề khai thác được gì vào thời điểm sau gây án từ thằng Minh Huy. Vậy nên địch trong tối, ta ngoài sáng, tôi không thể nào đem những gì bản thân đang nghĩ mà kể lại cho tụi Khang mập, tránh gây sự kinh động không cần thiết. Thế là tôi quyết định quan chiến để chờ xem liệu suy luận của mình có sai hay là không, ấy vậy mà chả hiểu sao tôi vẫn linh cảm rằng mình đang đi đúng hướng, và chỉ còn thiếu một chi tiết gì đó là có thể đi đến kết quả.
Lại một lần nữa linh cảm của tôi đã đúng, và chi tiết cuối cùng tôi còn thiếu chính là sự vụ tiếp theo, xảy ra với Dũng xoắn, chỉ cách vụ thằng Quý có 2 ngày sau đó:
- Trời, đến mày nữa à Dũng? Mắt sao sưng vậy? – Bọn tôi sửng sốt.
- Tổ bà cái thằng mất dạy đó, chiều qua tao đi về nhà thì bị một thằng nào đó chạy xe ngược hướng lại, rồi chả biết sau mà nó đưa tay táng thẳng vào mặt tao. Tao té xe bật ngửa ra sau, lăn luôn xuống ruộng! – Dũng xoắn vừa tức vừa đưa tay sờ lên mặt, một bên mắt nó đã bị bầm.
- Chuyện gì vậy trời? Đầu tiên là thằng Chiến, đến thằng Quý, xong tới mày, có khi nào sắp tới tao không? – Tuấn rách bàng hoàng.
- Ừm… tao cũng nghi lắm, đám bọn mình chơi chung mà, nhưng là thằng nào muốn hại mình chứ? – Luân khùng trầm ngâm đặt vấn đề.
Tôi im lặng vài giây rồi mới quay sang hỏi thằng Dũng:
- Chiều qua mày bị khoảng mấy giờ?
- Tầm 5 giờ chiều! – Nó đáp.
- Mày có thấy mặt thằng kia không?
- Thấy, nhưng không quen, tổ cha nhà nó!
- Lúc vô đầu ngõ, mày có thấy ai đang dòm mày không, đại loại vậy, liếc thôi cũng được?
- Hình như… có, cũng có thể không, tao không rõ nữa mày ơi!
- …………..!
- Sao thế? – Thấy tôi nhíu mày vẻ suy tư, bọn Khang mập lo lắng hỏi dò.
Đường về nhà Dũng xoắn là đường ruộng, nhà nó trồng thanh long nên khu này là một vùng ruộng lúa và thanh long khá rộng. Mà thường thì đường ruộng hãy rẽ thành nhiều nhánh, mỗi nhánh là một đoạn đường dài và hẹp, chỉ vừa đủ cho hai xe loại 2 bánh chạy cùng lúc, xung quanh hai bên là ruộng lúa. Chính vì vậy mà khả năng thủ phạm phục sẵn từ hướng nhà thằng Dũng, sau đó bằng cách nào đó mà thủ phạm biết được thằng Dũng đang sắp về tới nhà, thế là nó chạy ngược ra, đưa tay táng vào mặt Dũng xoắn làm thằng này té luôn xuống bờ ruộng hai bên rồi bỏ chạy. Do đó, ở vụ thằng Dũng bị hại thì hung thủ ít nhất có 2 người, một đứa đứng canh ngay đầu ngõ, sau đó liên lạc với đứa đang phục sẵn ở nhà Dũng xoắn, rồi tiến hành ám hại.
Chốt lại một điều, tôi khẳng định chủ mưu của những sự vụ này là thằng Minh Huy, bởi chưa đầy một tuần mà hai trinh sát Chiến và Quý đã bị hại, hôm nay đến lượt Dũng xoắn là người đã hùa theo tôi trong vụ đá đểu thằng Huy ở giờ thuyết trình tháng trước cũng bị dứt gọn ở đoạn đường vắng người. Quá tam ba bận, không thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy được, và thời điểm diễn ra các vụ việc đều là sau cái ngày Sơn đen nói với tôi rằng thằng Huy sẽ bắt đầu dằn mặt từng thằng một của hội bàn tròn.
Thời gian diễn ra các vụ việc khá nhanh, chỉ cách nhau từ một đến hai ngày, và đã có 3 trong 7 thằng bị hại, như vậy nạn nhân tiếp theo có thể nằm trong 4 thằng tôi, Khang mập, Luân khùng và Tuấn rách, nhưng cũng không có gì đảm bảo rằng ba thằng Chiến, Quý và Dũng sẽ không tiếp tục gặp nạn.
Trong khi tôi còn đang đắn đo suy nghĩ xem có nên nói hết cho bọn bạn thân biết không thì Luân khùng đã đặt vấn đề trước:
- Tao nghi có mùi trả thù trong này rồi!
- Trả thù? Thù ai? Ai thù tụi mình? – Cả bọn ngơ ngác.
- Nghĩ đi, nhóm tụi mình hay phá thằng nào nhất? – Thằng Luân tiếp lời.
- Phá… thằng Huy? – Tuấn rách mắt sáng trưng.
- Ừm, chắc có dính dáng đến nó rồi! – Luân khùng nheo mắt đáp.
- Chắc không? – Cả bọn lại hỏi.
Đến lúc này thì tôi cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm nữa, bởi chung quy bọn Khang mập đã và sắp bị hại đều là do tôi cuốn tụi nó vào cuộc chiến của bản thân mình, tôi thở hắt ra rồi từ tốn nói:
- Không cần phải chắc nữa, mà là sự thật rồi!
- Hả? – Trừ thằng Luân, hết thảy 5 thằng còn lại đều há hốc mồm.
- Khẽ thôi, xuống căn- tin tao kể! – Tôi vừa nói vừa đưa mắt về phía chỗ thằng Minh Huy, nó đang bày bài cho nhỏ Yên ù.
Ra đến căn- tin trường, tôi chọn góc khuất nằm bên trong hành lang rồi đứng yên kín đáo quan sát một hồi, chắc rằng không có ai theo dõi cả bọn mới ngồi xuống:
- Sao? Kể nghe coi! – Hội bàn tròn tò mò.
Trước ánh mắt nửa hau háu nửa ái ngại của tụi bạn, tôi trầm giọng thuật lại những gì mình biết và những gì đã suy luận, đồng thời tôi cũng quan sát luôn thái độ của từng thằng một:
- Ghê… vậy trời…? – Thằng Quý toát mồ hôi hột.
- Nó hiểm quá, dám chơi cả tao! – Dũng xoắn nghiến răng ken két.
Thằng Chiến và Luân khùng trầm tĩnh hơn, hai thằng này chỉ yên lặng ngồi suy nghĩ, trong khi đó thì mặt Khang mập và Tuấn rách đã xanh như tàu lá chuối khi nghe tôi phân tích thêm:
- Bây giờ nhà mỗi thằng mình tụi nó đều biết, mà tụi mình thì phải có lúc ra ngoài, cũng chẳng biết tụi nó sẽ ra tay khi nào, và ra sao? Thế nên tao nghĩ…..!
- Nghĩ sao? – Tụi bạn thắc mắc.
- Tụi mày rút khỏi vụ này đi, đừng phá thằng Huy nữa, dính đến tao ngày nào là còn liên luỵ ngày đó! – Tôi thở hắt ra nói.
- …………!
- Tao nói thật đấy, lúc này không phải là vấn đề anh hùng hay là không, mà là tụi mình chưa nắm rõ cách thức hành động của tụi nó, tiếp tục đấu với nó mà chả biết gì là chỉ tổ chuốc thêm phiền toái, chưa kể thương tích này nọ!
- Tao chả sợ, quất nó tới bến luôn đi!
- Mày điên, thằng Huy nó có ra tay đâu, đánh rắn phải đánh dập đầu, muốn thoát khỏi vụ này thì chỉ có bắt tại trận thằng Huy và đồng bọn, hai là tụi mày đừng giúp tao nữa, như vậy nó cũng chả có lí do gì để tiếp tục hại tụi mày!
- Rồi mày… chiến với cả đám tụi nó một mình? Tính làm anh hùng nhỏ tuổi diệt xe tăng à?
Tôi thoáng một chút lo lắng nhưng cố trấn tĩnh lại:
- Tao cũng chưa biết, nhưng cách tốt nhất là từ giờ tụi mày đừng phá thằng Huy như kế hoạch trước đây nữa, mỗi lần ra ngoài hay đi một mình thì nhớ cẩn thận nhìn trước ngó sau, còn tốt nhất là nếu có thể hãy rủ thêm bạn bè đi cùng, ít nhiều gì cũng hạn chế bớt tai nạn!
- Rồi mày sao? – Thằng Luân nhìn tôi.
- Để tao nghĩ cách, chứ giờ cũng chưa biết làm như nào, chuyện này nói thiệt tao cũng từng gặp ở quê rồi, nhưng không thủ đoạn đến mức này! – Tôi chợt liên tưởng đến thằng Phệ đầu lĩnh, so với thằng Minh Huy thì thằng Phệ kém hẳn mấy bậc về khoản mưu mô và thủ đoạn.
- Cái bộ vó mày còm nhom, tụi nó đập một trận chắc mày tiêu quá, thôi nhóm mình cứ như cũ đi, chứ nếu thằng khốn Huy đúng là chủ mưu thì mày mới là thằng bị nặng nhất đó Nam! – Tuấn rách cương quyết nói.
- Tao nói rồi, không phải là tao muốn tụi mày bỏ tao mà chạy, tụi mình anh em chiến hữu mà, chỉ là giờ chưa biết rõ tụi nó hành động ra sao, cứ ngoan cố chiến với tụi nó là tổ chuốc thêm hậu quả thôi! – Tôi khổ sở đáp, dù rằng trong bụng cũng đang cảm động ghê gớm.
- Nhưng cả đám vẫn hơn một thằng chứ? Tụi mình làm quái gì phải sợ nó? – Khang mập nuốt nước bọt nói cứng.
- Ơ cái thằng… mày không sợ bị hại thì tao cũng nể, nhưng tao muốn mỗi lần tụi mình bị hại thì phải thu được gì đó, chứ không phải là bị bất ngờ như tụi thằng Chiến, không phải là chịu nạn vô ích, mà mình phải “ chịu đấm ăn xôi “ kìa! – Tôi nhăn mặt.
- Là sao? – Cả đám ngẩn mặt ra.
- Là bữa nay tao tuyên bố hội bàn tròn tạm tan rã, khi nào tao nghĩ ra cách thì sẽ báo cho tụi mày, được chưa? – Tôi trả lời.
- ………….!
- Trước mặt tụi mày phải ngừng phá thằng Huy, ra ngoài thì nhớ cẩn thận, đặc biệt là lúc chỉ có một mình, nha?
- Ừm……!
- Mà…bét lắm có bị… xui xẻo thì cũng ráng nhớ mặt hay nhận diện được thằng thủ phạm, vậy là tốt lắm rồi!
- Ờ….!
- Xong, giờ giải tán, đi chung hết cả bầy lên lớp đi!
- Nhưng……! – Thằng Chiến lên tiếng.
- Sao nữa? – Tôi quay sang.
- Rồi mày… để mặc nó tán Trúc Mai à? – Thằng này ngơ ngác.
- Không sao, tao tự có cách! – Tôi lắc đầu đáp.
- Mà… lỡ mày bị tụi nó đập hội đồng thì sao? – Đến lượt Luân khùng nhíu mày nói.
- Chả sao, đừng lo! – Tôi xua tay gạt phắt đi.
Nói rồi tôi đẩy cả bọn chiến hữu anh em vẫn còn đang chưa muốn “ rã nhóm “ đi lên lại dãy lầu lớp học, cố gắng cười nói tỏ ra rằng tôi vẫn chả có bị làm sao cả. Thế nhưng trưa hôm đó, khi về nhà rồi, tôi mới lẳng lặng trèo lên sân thượng, đứng nhìn cây mộc nhân mà lòng bùng lửa giận, tôi điên tiết tưởng tượng cái mặt thằng Huy đang là cây mộc nhân lúc này mà đánh tới tấp vào đó.
- “ Khốn kiếp, mày ngon thì chơi tao này, đụng tới bạn bè tao thì hèn quá thằng mạt hạng! “
- Kình….ầm…viu….viu….! – Mộc nhân thung lắc lư theo những đòn phát kình của tôi đang kèm theo nỗi tức giận vào đó.
Ngày hôm ấy, hội bàn tròn tạm thời tan rã nhằm mục đích hạn chế đến mức thấp nhất những vụ ám hại tiểu nhân nhằm vào đồng đội, tôi cũng ý thức được rằng thời gian sắp tới sẽ là giai đoạn khó khăn nhất của mình, giai đoạn tự thân chiến đấu. Và tất cả những gì tôi có trong tay lúc này để làm vũ khí chống lại bọn thằng Huy chỉ là võ học Vịnh Xuân quyền, cùng với một nội gián đã được tôi cài sâu vào trong lòng địch từ những ngày đầu, đó là quân sư Sơn đen!