Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 222

Vậy là ngày nào cũng như ngày nào, cứ hết buổi sáng học trên trường xong:
- Tao về nhé tụi bây, thằng Quý và Chiến cứ y theo kế hoạch nhé!
Rồi tôi chạy vội về nhà dùng cơm, tranh thủ chợp mắt 15 phút rồi lại phóng sang nhà Tuấn rách:


- Hây dà, bài bữa nay hơi dài, mày coi tiếp thu cho lẹ nhé, tao còn học Sử mai kiểm tra nữa!
- Rồi, yên tâm!
Đúng 3giờ 30 phút chiều, tôi nốc vội chai nước của thằng Tuấn đưa cho tỉnh táo rồi lại chạy đến nhà Luân khùng để học Lí:
- Chỗ này làm kĩ hơn chứ mậy, nhảy tắt thể nào cũng trừ điểm cho xem!


- À… quên mất, để làm lại!
Và tôi lại có mặt ở biển Đồi Dương lúc 5 giờ, đưa mắt nhìn Sơn đen:
- Sao, thấy khả thi không?
- Để coi đã, hơi mất thời gian đó, chắc gì nó đã chịu tiết lộ! – Thằng Sơn nghi hoặc.
- Ừm, thì vậy tao mới nhờ mày nghĩ cách! – Tôi vỗ vai nó.


- Rồi, mà giờ mày đi đâu đấy? – Sơn đen trố mắt nhìn tôi vội vã đứng dậy.
- Học phụ đạo!
Tôi đáp gọn lỏn rồi phóng ngược xe từ biển qua nhà cô Nguyệt:
- Anh học từ vựng thì đừng học vẹt, phải gắn liền trong đầu ý nghĩa và hình ảnh của chúng kìa! – Trân nhăn mặt.


- Là sao? – Tôi ngơ ngác.
- Em hỏi anh nha, cái bàn thì tiếng Anh là gì?
- Dễ ợt, là “ the table “!
- Anh học từ này khi nào?
- Hồi nhỏ đã biết!
- Đó, chính vì lúc nhỏ khi học, chắc chắn anh có nghĩ đến cái bàn, học một cách trực quan sinh động nên nhớ rất lâu!
- Ừ nhỉ, bây giờ anh không vậy à?


- Dĩ nhiên là không, anh toàn học vẹt, hôm qua còn nhớ nhưng giờ thì quên!
- Rồi…rồi, em bày anh đi!
- Lần này quên nữa em mắng cho đấy nhé!
- À…ừ….!
- Cơ mà ai lại nỡ mắng nhỉ? Hì hì!
- Rồi, tập trung chuyên môn đi!


Buổi tối, sau khi tắm rửa cơm nước xong xuôi tôi lại phốc vào bàn học tiếp tục luyện Toán, dù sao môn này cũng là sở trường của tôi lên luyện lại cũng khá là nhanh. Đến tầm 10 giờ đêm tôi thở phào nhẹ nhõm gấp sách Toán lại và lôi tập vở Anh ngữ ra:


- “ Hôm nay Nam chuyển qua thì Hiện tại hoàn thành, đây là công thức! “


Cả trong tập ghi chép mà Tiểu Mai cũng thể hiện được sự lạnh lùng của mình vào đó, thái độ của nàng hôm giờ làm tôi khá là e ngại khi tiếp xúc. Thế nhưng cứ y theo kế hoạch mà làm, tôi thập phần tự tin mình sẽ đạt được mục đích chính yếu. Đúng 11 giờ là tôi quyết định đi ngủ chứ không có học thêm, bởi chỉ có ngủ đủ giấc thì tôi mới tỉnh táo mà giữ minh mẫn để còn đối phó với thằng Minh Huy.


Lịch trình liên tục như vậy trong suốt hơn 1 tuần sau, tôi cuối cùng đã có sự tiến bộ nhất định, cũng đáng để gọi là thần tốc. Giờ Hoá và Lí, tôi đường hoàng nhận hai con điểm 10 đầu tiên suốt từ năm học đến nay trong ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp. Đặc biệt là giờ Toán, tôi ung dung bước về chả thèm nhìn lại bài sau khi giải, và mừng thầm trong bụng khi được điểm 9 vì mắc phải một lỗi siêu….siêu nhỏ:


- Dấu bằng giữa hai vế không bằng nhau, trừ 1 điểm! – Thầy Toàn phán cái độp.
Khỏi phải nói đám bạn tôi khoái chí đến cỡ nào:
- Phải vậy chứ, cứ đà này mày sẽ lên nhất sớm thôi! – Khang mập cười tí toét.


- Chưa đâu, bữa giờ vẫn còn là bài dễ thôi, với cả toàn điểm kiểm tra 5 phút! – Tôi đáp.
- Ừm, thì đầu năm mày học yếu nên thầy cô lượng sức đó! – Thằng Luân gật gù.


- Bởi vậy, phải đến lúc ra bài khó như hồi tao học lớp 10 mới có thể đánh giá chính xác được! – Tôi thở dài trả lời.
- Vậy cũng tạm rồi, từ từ mà tiến, à lúc nãy mày có để ý thằng Huy không? – Tuấn rách hỏi.


- Không, đó là việc của thằng Chiến kìa! – Tôi nói rồi quay sang nhìn thằng Chiến.
- Hê hê, nó cay mày lắm, lúc mày giải bài mà tao thấy cứ như nó cầu ày tạch không bằng! – Thằng này cười hềnh hệch đáp.
- Ừm, vậy chuyện tao nhờ hai thằng mày sao rồi? – Tôi hài lòng gật đầu.


- Đây, mất 3 ngày theo dõi nhé! – Thằng Quý chìa mẩu giấy ra.
- Cái gì thế? – Dũng xoắn tò mò.
- Vài ngày sau tụi mày sẽ biết! – Tôi cười cười ra vẻ bí mật rồi nhét mảnh giấy nhỏ vào túi áo trong ánh mắt ngơ ngác của tụi bạn.


Buổi chiều hôm đó, nhận mẩu giấy từ tay tôi xong, thằng Sơn nhăn trán nhìn tôi:
- Chà… biết thì biết, nhưng chắc hơi lâu, tại tao mà làm quá lên để nó biết thì khổ!


- Ừm, trông cậy vô mày đấy, nghĩ cách giúp tao! – Tôi vỗ vai thằng bạn chí cốt đầy tin tưởng, thầm hi vọng nó sẽ mang về những thông tin mà tôi cần có.


Vậy thì tôi cần có thông tin gì? Vẫn là câu “ Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng “, tôi bây giờ chỉ mới đánh giá được bản thân và tương quan lực lượng giữa mình với thằng Minh Huy, đổi lại tôi chẳng biết gì về nó cả, ngoại trừ số ít thông tin như cái tên, lớp cũ A6 và diện mạo hai thằng hay đi chung với nó. Chính vì vậy ngay từ khi kế hoạch bắt đầu tôi đã cắt cử hai thằng Quý và Chiến cứ tan học là phải để ý xem lúc nào thằng Huy tập trung đi với hai thằng kia, và sau đó phải bám theo để xem 3 thằng đó đi đâu, có đi đến nơi tôi đã dự liệu trong kế hoạch hay không?


Bởi một lẽ, nhìn sơ qua tôi có thể biết được thằng Huy cũng thuộc dạng con nhà giàu, và ở tuổi này, thời gian này thì khi game online đang vừa mới du nhập vào Việt Nam thì thằng con trai nào cũng đều muốn chơi. Và chắc chắn một điều rằng dù giàu đến cỡ nào, dù nhà có máy riêng và đường truyền mạng riêng thì sẽ có lúc thằng Huy cũng phải cùng bạn bè nó ra ngoài quán internet chơi, đó chính là tính giao tiếp và đồng đội của game online, một điều rất khác mà game offline chơi một mình không có. Vì vậy, trừ những lúc thằng Huy đi một mình, còn lại hễ nó giáp mặt với hai thằng kia là tụi thằng Chiến đều bám theo sát sao, và rồi sau 3 ngày theo dõi khi tan học, thằng Quý đã đưa tôi mẩu giấy có ghi địa chỉ quán internet mà bọn thằng Huy thường hay lui tới.


Biết được nơi nó thường đến rồi thì chính là lúc cần phải tiếp cận và khai thác thông tin, việc này hoàn toàn là bất khả thi đối với tụi thằng Chiến, bởi lẽ thằng Huy biết mặt tụi này, bu đầu vào lân la dò hỏi thì khác nào “ Lạy ông tôi ở bụi này “, có khi lại bị dập hội đồng cho vỡ mặt chứ chẳng chơi! Thế là tôi để nhiệm vụ điều tra cho điệp viên Sơn đen.


Sơn đen là bạn thân từ nhỏ của tôi, hồi đó khi còn lớp 3 là tôi với nó đã suốt ngày long nhong ngoài bờ biển cùng quả bóng tròn. Những lúc tôi ở nhà học bài thì nó lại mò vào các quán game điện tử cầm tay, đến lớp 6 là nó đã rành rẽ toàn bộ quán game vi tính trong thành phố. Sau này khi nhà nó mở luôn quán game thì mối quan hệ giữa nó với các tiệm game khác lại còn rộng hơn. Chính vì vậy có thể nói quán game nào nó cũng biết, chỗ nào nó cũng quen chủ quán, thế nên thằng Sơn rất thích hợp cho việc moi thông tin của thằng Huy từ những nguồn lân cận.


Phải mất 5 ngày dò hỏi chủ quán game thằng Minh Huy hay chơi, gạ gẫm bọn nhóc con có nhà gần quán game đó thường hay ra đứng xem người lớn ngồi chơi, thì Sơn đen mới cung cấp cho tôi một số thông tin quý giá về thân thế của thằng này.


Đoàn Minh Huy, con trai duy nhất của ông chủ hãng xe Yamaha chi nhánh Phan Thiết giàu nứt đố đổ vách, cấp 1 học trường tiểu học Tuyên Quang gần trường Đức Thắng 1 của tôi. Sang cấp 2 thì nó học trường Phú Thuỷ, bởi cái mác nhà giàu dân chơi nên nó rất được lòng bọn bạn bè hay lẽo đẽo theo sau trong những buổi ăn chơi miễn phí, đặc biệt là hai thằng đệ của nó, thường được gọi là Bin và Bon. Là con nhà có điều kiện nên từ nhỏ nó đã được ba mình mướn người về dạy kèm ở tất cả các môn học, đặc biệt là trau dồi khả năng Anh ngữ từ nhỏ giống như bé Trân. Vậy thì tại sao với trình độ học vấn như vậy, gia đình cũng gọi là có tiếng tăm như vậy, nó lại phải học lớp A6 mà không phải là trường Chuyên hay lớp chọn A1? Vì một vết nhơ duy nhất, đó là hồi năm lớp 9 nó có tổ chức đánh nhau với đám lớp khác, và là thằng trực tiếp đánh con trai của một ông thầy dạy Toán ở trường Chuyên. Sự vụ bị phát giác, thằng Huy bị hạ xuống còn đạo đức trung bình, đến kì thi chuyển cấp, có cho vàng gia đình nó cũng không dám để con mình vào trường Chuyên học vì sợ bị… đì đọt trả thù. Thế là nó thi vào trường tôi, nhưng do đạo đức trong hồ sơ như vậy nên nó chỉ được ba mình xin vào học ở 10A6. Và chả rõ là do quen biết hay như nào đó mà vào lớp mới, nó được làm bí thư kiêm luôn cán sự Toán. Đó là toàn bộ thông tin mà tôi có được sau quá trình theo dõi miệt mài của hai thằng Chiến và Quý, kết hợp cùng màn khai thác kín kẽ của Sơn đen:


- Quá dữ, hoá ra nó chả phải tay vừa! – Tuấn rách trầm ngâm.
- Ừm, tao biết là nó giả ngu mà, chứ đời nào nó dốt tiếng Anh đến vậy! – Tôi bổ sung thêm.
- Mày coi chừng đó, gây với nó có khi lại bị đập! – Dũng xoắn e ngại nói.


- Tao không lo lắm! – Tôi nhún vai đáp, tự tin vào một thân võ nghệ đầy mình.
- Vậy giờ sao? – Thằng Chiến thắc mắc.
- Nói ra cho cả lớp biết à? – Khang mập thấp thỏm.
- Điên, mày nói ra ai mà tin được, có khi lại bị vu vào tội theo dõi người trái phép! – Luân khùng gạt phăng.


- Chứ làm gì? Biết nó như vậy rồi thì sao nữa? – Thằng Quý ngơ ngác nhìn tôi.
- Để tao tính đã, giờ tao còn cái khác đáng lo hơn! – Tôi thở hắt ra đáp.
- Lo gì nữa? – Cả đám chưng hửng.
- Trúc Mai chứ sao! – Tôi trả lời mà tự dưng thấy lạnh toát khắp người.


Thật vậy, hôm giờ dẫu là thằng Minh Huy có đối đầu tôi trong những cuộc cãi vả lẻ tẻ và nhỏ nhặt xung quanh các vấn đề giải bài thì cũng không đáng ngại lắm. Thêm vào đó hôm nay tôi lại còn biết được nhiều thông tin về nó, dù chưa biết phải làm gì với mớ thông tin đó nhưng sẽ có lúc dùng được về sau, bởi lẽ trong kế hoạch tôi cũng có chỉ ra rằng phải biết rõ đối phương của mình là người như thế nào. Bởi vậy việc của sau ngày hôm nay là đánh giá và phân tích những thông tin về thằng Huy. Còn chuyện đáng lo hiện giờ thì chính là… thái độ lạnh lùng của Tiểu Mai, đó mới là điều tôi e ngại nhất.


Không biết có phải là do lúc trước, khi còn quen Khả Vy và không để ý nhiều lắm đến Tiểu Mai hay không mà tôi thấy hồi đó nàng đối với mình cũng bình thường, quan tâm cũng được mà không thì cũng chả sao, tôi chẳng để tâm lắm. Thế nhưng bây giờ khi đã thật sự thích nàng rồi, muốn trở thành bạn trai của nàng lắm rồi, thì cứ mỗi khi tiếp cận Tiểu Mai là tôi lại càng cảm thấy nàng… lạnh lùng quá đỗi. Tôi chào Tiểu Mai một câu, nàng ừ lấy lệ một câu, tôi nhiệt tình ấm áp với nàng thì đổi lại là ngay sau đó tôi thấy khắp người như bị đóng băng, chả cục cựa nói năng gì được.


Bởi thế nên buổi học sáng hôm nay, tôi toát mồ hôi hột, nghe tim mình đập binh binh khi chuẩn bị áp dụng kế sách “ thăm dò thái độ “ của mình. Tối hôm qua tôi đã suy đi tính lại rất kĩ càng, 5 lần không dám và 10 lần quyết định phải dám làm, đưa mắt nhìn mục tiêu “ Phá vỡ sự lạnh lùng của Tiểu Mai “ trên bảng mà tôi ước gì mình đừng bao giờ phải dụng đến chước cuối này, bởi tôi lúc vạch kế hoạch ra cứ tưởng nàng vẫn còn tình cảm với tôi, chứ ai dè đâu như suốt cả tháng nay luôn bị nàng phớt lờ toàn thời gian. Vậy nên, cuối cùng thì tôi cũng phải chơi một nước bài liều năm ăn năm thua, và đây chính là chỗ nguy hiểm nhất trong toàn bộ kế hoạch của tôi. Thua trên mặt trận thứ hai này, tôi chỉ còn nước đập béng tấm bảng sơ đồ tác chiến trong phòng ngay và luôn.


Ngày này năm trước đã từng là một ngày rất quan trọng đối với tôi, đó là sinh nhật Khả Vy, thế nhưng bây giờ đã không là như vậy nữa. Tay cầm hộp quà là một chiếc chuông gió màu xanh đại dương với tấm thiệp được kẹp vào dây ruy băng, tôi hít một hơi dài rồi quyết định đi thẳng đến chỗ Vy đang ngồi xem bài, và chỗ ngồi ấy chỉ cách Tiểu Mai có hai bước chân.


- Ê…ê Nam…mày làm gì đấy? – Bọn thằng Khang dạo này cứ giờ ra chơi là tụ tập lại chỗ tôi ngồi, lúc này tụi nó đang kéo tôi lại.
- Đi tặng quà, không thấy sao! – Tôi đáp.
- Mà…tặng ai? Ê đừng nói là mày tặng…..! – Thằng Luân lắp bắp.


- Ờ, sinh nhật Vy mà! – Tôi nói rồi quay đi thẳng.
Tôi đi lên dãy bàn của tổ 1 rồi vòng vào lối đi sát vách cạnh cửa sổ, cố ý để cho Tiểu Mai và mọi người, kể cả thằng Huy thấy mình đang cầm hộp quà trong tay. Rồi tôi lặng thinh bước tới chỗ Khả Vy đang ngồi, nhỏ nhẹ nói:
- Sinh nhật vui vẻ!


Tôi thấy em ấy thoáng sửng sốt, và lại… một giây tưởng chừng như cả thế kỷ, trong tôi ùa về biết bao kỉ niệm của hai đứa ngày trước, vẫn là khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, và cả làn môi….Thế nhưng… “ Vong tình thiên thư “ giờ tôi đã luyện thành rồi, hết thật rồi!


Xin lỗi, nhưng món quà này chỉ là một phép thử của tôi dành cho Tiểu Mai mà thôi!
Đóng lại miền kí ức ấy, tôi bình thản gật đầu khi nghe Khả Vy nói như thở trong bối rối:
- Cảm… ơn!


Rồi tôi quay đi, vừa kịp thấy….Tiểu Mai ở bàn trên đã gấp vở lại rồi lặng lẽ bước ra ngoài phòng học. Phải nói là tôi nửa muốn nhảy cẫng lên mừng rỡ, nửa muốn… lăn đùng ra chết ngất vì mệt tim, do vừa rồi chính xác là tôi đã leo lên lưng cọp mà đùa với tử thần. Trở về chỗ, tôi ngồi phịch xuống ghế mà cảm nhận rõ tim mình đang nhảy bình bịch trong lồng ngực:


- Cái thằng điên này, tao tưởng mày muốn tán Trúc Mai cơ mà! – Thằng Chiến chưng hửng.
- Ừ, thì vậy mà! – Tôi đưa trán quệt mồ hôi trán.
- Thế sao mày lại đi tặng quà cho Vy? – Đến lượt thằng Luân ngạc nhiên.
- Thì sinh nhật Vy mà! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.


- Là… sao? Mày có điên không, muốn tặng thì lựa lúc Mai không có trong lớp mà tặng cho Vy chứ, làm vậy khác nào…..! – Cả đám ngẩn tò te.
- Tao có ý của tao hết tụi mày ơi! – Tôi lắc đầu lia lịa.
- Ý gì? – Bọn nó hỏi gần như ngay lập tức.


Nhưng tôi chỉ mỉm cười lặng thinh không trả lời, cảm nhận rõ đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch trên mặt trận thứ hai, ngày hôm nay xem như đã là đại thắng rồi. Bởi vì một lẽ, ý của tôi chính là….Tiểu Mai còn ghen là vẫn còn…tình cảm với tôi. Ừ, dù là năm ăn năm thua nhưng tôi giờ vẫn nhận thấy một cảm giác lâng lâng rất dễ chịu pha lẫn hồi hộp đang lan toả trong lòng, cảm giác biết người mình thích đang ghen với một ai đó….vì mình!


Ấm áp và hạnh phúc đến không ngờ!