Đồng hồ treo tường trong phòng khách nhẹ nhàng gõ bảy tiếng, Đinh Nghi cùng Nhan Mộ Thương ngồi đối mặt, đã nửa giờ, một mảnh tĩnh lặng.
Ngón tay Đinh Nghi khoát lên trên tay vịn sô pha, hai chân đan chéo, ánh mắt nhìn Nhan Mộ Thương có chút không rõ ràng cho nên mờ mịt. Vấn đề Nhan Mộ Thương hỏi y đều nghe được rất rõ ràng từng chữ, chính là – bất kể đứng trên lập trường nào Nhan Mộ Thương dường như đều không có tư cách chất vấn y.
“Tôi vì sao phải giải thích cho cậu?” Đinh Nghi đưa tay ra tìm điếu thuốc, “Buồn cười.”
“Cậu cảm thấy buồn cười?” Nhan Mộ Thương chăm chú theo dõi y, “Cậu uống say nếu lại xảy ra chuyện gì, cậu không cân nhắc trong lòng sao?”
Sắc mặt Đinh Nghi đột nhiên biến đổi, điếu thuốc mang trên tay thiếu chút nữa bị bẻ gẫy, một lát sau, mới chậm rãi lộ ra một vẻ tươi cười: “Cậu không phải đã nói, chúng ta phải quên đi những hiểu lầm không thoái mái trước kia sao? Tôi đã muốn quên, sao cậu còn nhớ?”
Nhan Mộ Thương nhướng mày, còn chưa kịp mở miệng, Đinh Nghi đã muốn nói tiếp: “Lại nói trước đó, cho dù tôi uống say, cho dù tôi thật sự làm ra sự tình gì thì có can hệ gì với cậu đâu? Cậu là gì của Đường Hoan? Cậu là gì của tôi?”
Nhan Mộ Thương xanh mặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Đinh Nghi như là hận không thể đem y nuốt sống vào: “Cậu không phải không thích đàn ông sao?”
“Tôi có thừa nhận tôi thích đàn ông sao?” Đinh Nghi cười rộ lên, châm lửa, chậm rãi phun ra một vòng khói, “Cậu quản quá nhiều đấy, Nhan Mộ Thương.”
Một làn khói mỏng tỏa lên ngăn cách khuôn mặt hai người đàn ông. Đinh Nghi cảm thấy rất mệt mỏi, y muốn đi thu dọn hành lý để chuẩn bị sáng mai đi công tác, muốn dưỡng đủ tinh thần chuẩn bị cùng đối thủ ép giá sinh lời, còn muốn ứng phó không biết bao nhiêu buổi tiệc rượu. Điều quan trọng nhất là, y còn chưa ăn cơm chiều, lại lãng phí thời gian ngồi ở đây cùng người đàn ông này nói những lời chẳng hề có ý nghĩa gì.
Chẳng qua một người là bạn cũ, một người là người yêu cũ, cậu ta lấy thái độ gì, lấy thân phận gì tới hỏi những lời này?
Điếu thuốc hút được một nửa bỗng nhiên bị người đàn ông đối diện đoạt lấy, sắc mặt Đinh Nghi hơi đổi, nhìn Nhan Mộ Thương dường như không có việc gì đem nửa điếu thuốc kia tiến đến bên môi chính mình.
“Đinh Nghi.” Lời nói lạnh lùng theo bờ môi mỏng kia nói ra, “Cậu vẫn rất hận tôi đi?”
Đinh Nghi cau mày, vấn đề này rất hoang đường. Giống như chuyện với một người lái xe đâm ngã người khác, nhanh như chớp bỏ đi, thẳng đến khi người kia đã tự mình đứng lên phủi phủi quần áo chuẩn bị rời đi rồi, bỗng nhiên lại quay trở lại hỏi người nọ có đau hay không.
“Sao lại như vậy?” Phần giữa hai lông mày y chậm rãi giãn ra, cười rộ lên, “Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy.”
“Đừng đối với tôi lộ ra kiểu cười giả mù sa mưa này!” Nhan Mộ Thương một tay dụi tàn thuốc vào cái gạt tàn, bỗng nhiên hung hăng vươn tay ra đè lại cánh tay Đinh Nghi, “Cậu chán ghét tôi, hận tôi, cho tới bây giờ đều không có tha thứ cho tôi. Cậu không phải đánh nhau vô cùng tàn nhẫn sao? Cậu không phải có oán giận tất có báo sao? Vì sao tại thời điểm tôi trở về tìm cậu không cùng tôi đánh một trận? Vì sao thời điểm tôi nói chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn, cậu còn có thể cười được?!”
Đinh Nghi bị hắn áp chế trên sô pha, cả người đều ở bên dưới bị thân người hắn bao phủ. Có như vậy trong nháy mắt, Nhan Mộ Thương gần như thấy không rõ vẻ mặt của y.
Y tựa hồ…… một thoáng nở nụ cười?
Giây tiếp theo, bụng truyền đến một trận đau nhức, Nhan Mộ Thương bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức buông tay ra lui về phía sau vài bước, có chút không dám tin, ngẩng đầu. Đinh Nghi đạp hắn một cái, từ sô pha đứng dậy, đi lên hai bước, đứng ở trước mặt hắn.
“Cậu thất thố rồi, Nhan Mộ Thương.” Âm thanh lãnh đạm gần như cứng ngắc truyền đến lỗ tai hắn, “Bạn bè này nọ cũng chỉ là một cách xưng hô. Tôi nghĩ tôi và cậu cũng không thực sự để ở trong lòng đi?”
Nhan Mộ Thương hung dữ nhìn y.
Đinh Nghi mỉm cười, vô cùng thành khẩn: “Thuận tiện sửa chữa một quan niệm sai lầm của cậu đi, tôi đã rất nhiều năm không đánh nhau cùng người khác rồi. Nhan tổng, tôi nghĩ ngài tung hoành trên thương trường nhiều năm như vậy, hẳn là so với tôi càng hiểu được đạo lý giáo huấn đối thủ không cần dùng nắm đấm.”
Bên môi Nhan Mộ Thương bỗng nhiên nổi lên vẻ tươi cười: “Bản lĩnh của cậu đều chuyển tới ngoài miệng a.” Sau đó dùng ánh mắt tràn ngập ý xấu quét qua chiếc áo sơ mi trên người Đinh Nghi, liếc mắt một cái, “Tôi bỗng nhiên hoài niệm lại cái thời điểm kia, cậu cũng như vậy đột nhiên đá tôi một cú lật trên giường.”
Vẻ mặt đạm mạc của Đinh Nghi xuất hiện một tia rạn nứt.
“Bổ nhào đến mạnh mẽ như vậy, xé rách quần áo của tôi…… Chậc chậc, đừng có một bộ dạng không nhớ gì, uống say mà thôi, chuyện không tốt là khó tránh khỏi. Tôi chẳng qua là thành toàn cậu……”
Càng nhiều lời nói ác độc còn lại khi chạm đến ánh mắt lạnh băng đến không một tia ấm áp của Đinh Nghi liền tự động tiêu biến.
“Nếu nói xong rồi liền cút đi.” Đinh Nghi nhìn hắn giống nhìn một đống rác rưởi, “Cậu nói đúng, chúng ta cư nhiên còn có thể làm bạn……đây vốn là trò cười cho thiên hạ.”
Bờ môi Nhan Mộ Thương run rẩy, nói không ra lời.
Cửa lớn truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, lập tức cửa bị mở ra, giọng nói Lăng Tiếu vang lên: “A, Nhan đại ca anh còn chưa trở về sao? Đinh Nghi, các anh ăn cơm chưa?”
Đinh Nghi quay đầu, thản nhiên nói: “Tôi đă ăn rồi. Ngày mai tôi còn phải đi công tác, về phòng trước.”
Lăng Tiếu có chút giật mình nhìn y đi qua trước mặt Nhan Mộ Thương, mở cửa phòng của mình, lập tức “Cạch–” một tiếng khóa cửa truyền đến.
“Anh ấy… anh ấy,” Lăng Tiếu nghi hoặc nhìn Nhan Mộ Thương, “Đinh Nghi tức giận sao? Các anh cãi nhau?”
Nhan Mộ Thương đờ đẫn lắc đầu.
Hắn ở chỗ này chờ Đinh Nghi cũng không phải để cùng y cãi nhau. Nhưng vì sao lại biến thành loại cục diện không thể cứu vãn này…… Vì sao hắn lại đối với Đinh Nghi nói ra những lời này.
Đinh Nghi chẳng qua là đóng lại một cánh cửa. Nhưng hắn biết rõ quan hệ của bọn họ giống như một miếng băng mỏng, duy trì thật cẩn thận mười bảy năm nay, chấm dứt rồi.
Ngay cả hai người đều biết, chẳng qua là thứ tình bạn nực cười mà dối trá dối trá, cũng chấm dứt rồi.