“Kít –“ theo âm thanh của tiếng phanh xe, một chiếc taxi dừng ở đầu ngõ. Người đàn ông ngồi bên trong nhận lấy tiền lẻ trả lại của lái xe, cẩn thận đếm lại một lần, lúc này mới cảm thấy yên tâm, chậm rãi mở cửa xe đi ra.
Đèn nê-ông lấp lánh đủ màu sắc, cô nàng trên tấm biển quảng cáo ăn mặc khêu gợi, chu đôi môi đỏ mọng nhìn y, mị nhãn như tơ (). Hai bên khu phố đầy những Pub nối tiếp nhau, tiếng nhạc mơ hồ cùng với ánh đèn màu hồng mập mờ không rõ ràng, từng chút từng chút phát ra.
() mị nhãn như tơ: ánh mắt quyến rũ
Khóe môi người đàn ông khẽ nhấc lên một tia mỉm cười, trên trán theo thói quen khẽ lướt qua một tia không hài lòng, lấy ra điện thoại bấm một dãy số, sau đó vừa để điện thoại sát vào tai vừa dọc theo khu phố đi về phía trước.
Tiếng chuông sau khi vang lên bảy, tám lần rốt cục cũng được người tiếp máy.
“Alo?” Ngữ khí tràn đầy bực mình, “Làm sao?”
“Lăng Vi, em đang ở nơi nào?” Người đàn ông vừa nhòm vào bên trong quán bar bên đường, vừa dùng ngữ khí mạn bất kinh tâm () hỏi.
() mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không để ý
“Em ở trường học a!”
“Ở lớp tự học buổi tối sao?”
“Đúng vậy đúng vậy! Anh gọi điện cho em làm cái gì chứ?”
Người đàn ông đã đi tới cuối phố, rẽ vào một khúc ngoặt, dừng lại bước chân: “Anh gọi đến trường em, thầy giáo các em nói em hôm nay không đi học.”
“….Vậy cũng không cần anh quan tâm!”
“Em ở đâu?” Hai mắt y đang nhìn chằm chằm vào một thân ảnh đứng dưới cột điện ven đường, bất động thanh sắc () tiếp tục nói điện thoại.
() bất động thanh sắc: bình tĩnh, thản nhiên
“Đã nói không cần anh quan tâm! Em…..oa a a a a a a!”
Theo tiếng kêu sợ hãi, cô gái đang cầm di động,ngậm điếu thuốc tựa vào cột điện không ngờ bị người từ phía sau một phen đoạt lấy điện thoại, vừa quay đầu cổ tay liền bị bắt lấy.
“Đinh.. Đinh.. Đinh Nghi!” Điếu thuốc cô gái đang ngậm lập tức rớt xuống, sợ tới mức nói chuyện cũng nói lắp, “Anh anh anh….”
“Trốn học không tốt, nói dối lại càng không tốt.” Đinh Nghi mỉm cười đoạt lấy di động, thực tự nhiên bỏ vào túi áo mình, “Con gái con đứa ra vào nơi này, còn hút thuốc — Lăng Vi em còn nhớ bản thân mình là một nữ sinh cao trung () không?”
() cao trung: cấp 3
“Đem di động trả lại cho tôi!” Ngữ khí Lăng Vi tràn đầy bực dọc “Ai cần anh quản?”
“Di động tịch thu, học sinh cao trung không cần thứ này.” Đinh Nghi nhếch mày, “Ngày mai không cho phép ở lại, anh đưa em đi học.”
“Anh là cha tôi hay mẹ tôi hả? Anh có tư cách gì quản chuyện của tôi?”
“Ngô, nói cho cùng..” Đinh Nghi dùng chút lực cầm lấy cổ tay Lăng Vi, hài lòng nhìn thấy cô đau nói không ra lời, hơi mỉm cười “Vậy có muốn anh gọi cho cha mẹ em, hỏi xem câu trả lời của họ không?”
Lăng Vi ngậm miệng lại, hung hăng nhìn người đàn ông trước mắt.
“Anh trai em còn đang ở nhà chờ em về ăn cơm a.” Người đàn ông buông tay ra, vỗ vỗ bả vai cô “Hôm nay là sinh nhật cậu ấy.”
“Ai muốn trải qua sinh nhật cùng anh ta? Ngày nào anh ta chết tôi liền mua bánh ga-tô về bái tế hắn!”
Sắc mặt Đinh Nghi lạnh xuống “Lăng Vi, em lặp lại lần nữa?”
Lăng Vi run lên một chút nhưng vẫn như cũ ngang ngạnh “Tôi không có cái loại anh trai đó!”
“Triển Lăng Vi, tùy hứng nhưng phải có mức độ! Lăng Tiếu bộn rộn cả buổi chiều, chuẩn bị một bàn đồ ăn em thích chờ em trở về, em còn muốn như thế nào? Cậu ta là anh trai em, em cùng cậu ta có cái gì thù hận đến mức em phải rủa cậu ta chết đi?!”
Lăng Vi cười nhạt “Vậy mẹ tôi năm đó đang khỏe mạnh là chết như thế nào?!”
Im lặng một lúc lâu sau, cuối cùng Đinh Nghi nhẹ giọng nói “Lăng Vi, đó là ngoài ý muốn.”
Lăng Vi gắt gao nhìn y, sau đó nở nụ cười “Đúng vậy, anh ta vô tội nhất, anh ta cũng là kẻ bị hại mà thôi!”
Trong mắt Đinh Nghi hiện lên một tia đau lòng, nhẹ nhàng ôm Lăng Vi vào trong ngực “Lăng Vi, đã là quá khứ, mọi sự tình đều đã qua. Nhiều năm như vậy rồi, hãy quên đi.”
Lăng Vi vùi vào ngực y, nghẹ ngào nói “Xin lỗi, em cũng không có cách nào hận Triển Lăng Tiếu được.”
Đinh Nghi chỉ có thể thở dài ôm lấy cô.
Qua một lúc, Lăng Vi nhẹ nhàng thoát ra khỏi ***g ngực y, miễn cưỡng cười “Yên tâm đi, em hiểu được chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể làm. Không cần lo lắng. Đinh Nghi, anh không trách những lời khó nghe vừa rồi của em chứ?”
Đinh Nghi cười cười “Tiểu nha đầu, em lúc nào nói với anh những lời dễ nghe chứ?”
Viền mắt Lăng Vi thêm đỏ “Em, em…em thực ra….” Cắn môi, cuối cùng vẫn không nói ra lời.
“Quên đi, hôm nay em không muốn trở về cũng đừng về đi.” Đinh Nghi thở dài, sờ sờ đầu cô “Anh đưa em về trường học.”
Lăng Vi im lặng gật gật đâu.
“Sau này không nên lại tới chỗ như này nữa, con gái không cho phép hút thuốc, nghe không? Di động trả lại em, anh sẽ mỗi ngày gọi điện kiểm tra, nhớ kĩ muốn gạt anh còn chưa đủ sức đâu, biết chưa?”
Lăng Vi lau lau mắt, nhận lấy di động, nở nụ cười:”Chú thật dài dòng, chú ạ!”
Đinh Nghi gõ đầu cô một cái:”Không biết lớn nhỏ.” Sau đó liền đi về phía đầu phố lên xe.
Lăng Vi khẽ cúi đầu đi sau y, yên lặng nhìn cái bóng thật dài trên mặt đất.
Đinh Nghi…Nhiều năm qua, đối với em tốt như vậy, đối với Triển Lăng Tiếu cũng tốt, vì sao thế?
Anh thật là một người đàn ông ôn nhu. Đáng tiếc em biết, không phải là vì yêu em, hay yêu anh ta.
…
Đưa Lăng Vi về trường học rồi, Đinh Nghi quay về chỗ ở. Dừng xe xong đẩy cửa ra, mùi thơm của đồ ăn nóng hổi xông vào mũi. Sau đó không ngoài dự đoán là một đôi mắt mong ngóng.
“Lăng Vi đâu?” Triển Lăng Tiếu nhìn phía sau y “Em ấy không cùng về với anh sao?”
Đinh Nghi bất đắc dĩ cười “Nó không chịu về.”
Trên mặt Triển Lăng Tiếu nháy mắt tràn đầy vẻ thất vọng. Người đàn ông phía sau nắm vai cậu dịu dàng an ủi “Không sao. Có anh cùng em cũng vậy mà.”
“Con bé, con bé vẫn không chịu tha thứ cho em…”
“Em lại không có sai. Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, chờ nó lớn sẽ hiểu rõ.”
Đinh Nghi cũng cười nói cậu đừng để bụng, sau đó nhìn qua người đang ôm cậu trong lòng “Bánh ngọt và rượu vang đều chuẩn bị tốt rồi chứ?”
“Yên tâm, tôi tự mình đi mua đó”
Đinh Nghi vô cùng kinh ngạc nhếch mày: “Ồ, vất vả rồi. Với tính cách của cậu, không phải chỉ biết sai bảo cấp dưới đi làm sao?”
Nhan Mộ Thương cười ngọt ngào “Lăng Tiếu là bảo bối của tôi, tôi đương nhiên việc gì cũng phải tự thân làm.” Nói xong còn hôn một cái trên mặt Lăng Tiếu.
Triển Lăng Tiếu lập tức đỏ mặt “Anh, cái anh này…”
Đinh Nghi cười lớn, tiếp lời cậu “Cái tên này, chính là lấy buồn nôn làm thú vị. Lăng Tiếu, đến bên cạnh tôi nào, cẩn thận lời ngon tiếng ngọt đều là không thật lòng.”
Nhan Mộ Thương cũng cười cãi lại: “Tôi chính là đối Lăng Tiếu lòng tốt không chút băn khoăn, muốn lừa bảo bối của tôi đi sang bên cậu ư, miễn đi!” Vừa nói còn vừa ôm sát người trong lòng, mắt phượng dài mở lớn tràn đầy cảnh cáo, không tiếng động tuyên bố giữ chủ quyền.
Vẻ mặt Đinh Nghi một bộ không chịu nổi, đi đến nhà bếp.
Lăng Tiếu chờ sau khi Đinh Nghi rời đi, nhẹ nhàng thoát ra khỏi ngực Nhan Mộ Thương, thấp giọng nói: “Anh…anh không cần làm trò trước mặt Đinh Nghi như thế này!”
“Như thế nào?” Càng thêm ác ý vỗ thắt lưng cậu, tiếng cười Nhan Mộ Thương mờ ám mà trầm thấp, “Sợ cậu ta ăn dấm() sao?”
() ăn dấm: ghen
Mặt Lăng Tiếu đỏ lên: “Em dù sao cảm thấy…không tốt. Tuy rằng anh ấy chưa từng nói qua cái gì, nhưng mà chúng ta như vậy, chúng ta dù sao…”
Nhan Mộ Thương cười niết má cậu: “Yên tâm đi, Đinh Nghi không phải loại người nhiều chuyện. Anh biết cậu ta nhiều năm như vậy, anh hiểu rõ cậu ta.”
Lăng Tiếu nháy mắt mấy cái “Em trước kia còn cho rằng anh và anh ấy là một đôi.”
“Ha!” Cười khẽ một tiếng, Nhan Mộ Thương từ trong túi lấy ra điếu thuốc, châm lửa đưa lên miệng, “Cậu ta như vậy không thú vị, sao có thể hợp với sở thích của anh? Anh và cậu ta quen nhau mười bảy năm, cậu ta uống trà chỉ uống Phổ Nhĩ (), xem TV chỉ xem tin tức thời sự mới. Không thích ăn cơm Tây, chán ghét uống rượu vang — nhiều năm như thế, không hề thay đổi.”
() trà Phổ Nhĩ: một loại trà được sản xuất ở vùng Vân Nam, Trung Quốc, được ép thành từng bánh
“Cảm tình của các anh rất tốt đi?”
“Cũng được đi..” Chậm rãi phun ra một ngụm khói, Nhan Mộ Thương mỉm cười “Coi như là hợp nhau.”
Lăng Tiếu bỗng cảm thấy rất hâm mộ.
Thực hâm mộ việc Nhan Mộ Thương và Đinh Nghi lúc đó so với cậu nhiều hơn mười bảy năm kia.