Sự xuất hiện của Mạt Đồng làm cho Tích Duyên thực sự tức giận khiến y liền muốn gọi quản gia đem Mạt Đồng ôm đi, tiểu hài tử dù sao cũng không nên uống nhiều rượu như thế, huống chi uống rượu còn hại thân lại càng thêm không nên.
Hơn nữa, đứa nhỏ này lại vô cùng giống với người kia, đều là khi còn nhỏ tuổi như vậy đã liền uống rượu, cũng đồng dạng là ngàn chén không say, Mạt Đồng nếu từ nhỏ đã tu luyện về sau chắc chắn sẽ trở thành một nhân tài hiếm có.
Cho nên Tích Duyên cũng có chút lo lắng, có nên hay không dạy Mạt Đồng nhất chiêu bán thức <đồng nghĩa với dạy thử>, chính là mấy ngày trước đây, khi y hướng Mạt Đồng đề cập đến việc tu tiên, hài tử kia liền không hề tiếc mấy giây suy nghĩ mà thẳng thừng phun ra mấy chữ từ chối.
Một khi đã như vậy, Tích Duyên cũng không miễn cưỡng, dù sao tu tiên luyện đạo đều phải dựa vào tự nguyện, hơn nữa Mạt Đồng lại không có hứng thú, không chấp nhận cũng không phải gì ghê gớm. Mới đầu Tích Duyên còn vì Mạt Đồng mà không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thế nhưng lại nghĩ đến người kia trước đây cũng là như vậy, chính là người kia cũng không phải loại sâu rượu, có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất, vẫn chính là đòi hỏi phải có thiên phú.
Dưới yêu cầu của Mạt Đồng, Xích Luyện cũng không chút để ý mà rót rượu đưa đến trước mặt hắn. Bàn tay nhỏ bé kia liền một phen tiếp nhận lấy, ngay lúc Tích Duyên còn chưa kịp ngăn cản, Mạt Đồng trong chớp mắt đã đưa rượu đến bên miệng mà một hơi uống cạn.
“Ngươi như thế nào có thể không lễ phép như vậy, Xích huynh đệ là khách nhân của ta, ngươi cũng phải biết tuân thủ lễ tiết chứ.” Tích Duyên bắt đầu lên giọng thuyết giáo, y không nghĩ đến hài tử này mới còn nhỏ như vậy đã bất hảo không chịu nổi, “Ngươi lần sau nếu còn như vậy, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi Trương phủ.”
Mạt Đồng thoải mái thở ra một hơi, hắn thân thủ sờ loạn một trận trên người Tích Duyên, bàn tay nho nhỏ sau một lúc từ trong y phục của y mà lôi ra một chiếc khăn tay, đưa lên chùi đi rượu còn vương lại trên môi mình.
“Ta đã biết.”
Mạt Đồng thấp giọng trả lời, ngữ khí rõ ràng tỏ ý mất hứng, biểu tình trên mặt hắn cũng chẳng tốt mấy. Xích Luyện nhìn chằm chằm hài tử vài lần, song mâu thâm sâu dài hẹp mê người chứa vài phần thâm ý, rồi ánh mắt đó lại một lần nữa trở về trên thân nam nhân, thật sự không nghĩ tới Mạt Đồng lại hội nghe theo lời nói của y.
Sau khi uống rượu xong, Mạt Đồng liền hướng vào bên trong viện tử lí mà đi, Tích Duyên kêu cũng kêu không được hắn. Đứa nhỏ này bản tính bất hảo đến bây giờ mới hiển lộ, thực khiến Tích Duyên đau đầu vô cùng. Y vốn định gọi Trương quản gia ôm Mạt Đồng đi, chính là Xích Luyện lại nói cũng muốn vào bên trong viện tử lí một chút, Tích Duyên không thể từ chối đành phải tùy ý Xích Luyện bước vào bên trong, liền thấy Mạt Đồng đang ngồi trên một cái thu thiên
Mạt Đồng nhìn thấy Tích Duyên cau mày đi tới, thực hiển nhiên cái nam nhân gọi Tích Duyên kia lại đang sinh khí. Hắn mới không thèm quan tâm cái nam nhân kia hỉ nộ như thế nào. Mạt Đồng liền quay đầu đối nha hoàn nói: “Có thể lên cao hơn ngươi liền đẩy cao hơn cho ta, nếu làm tốt ta sẽ thưởng cho ngươi vài bộ y phục mới, làm không tốt ta chém tay ngươi.” Nói xong, hắn lại hướng Tích Duyên nở nụ cười khiêu chiến, cười đến vừa tà, lại vừa ác, hoàn toàn không thể là nụ cười mà một tiểu hài nhi có thể có.
Nha hoàn kia bị dọa đến run người, chỉ có thể dựa theo chỉ thị của Mạt Đồng mà cố hết sức đẩy thật mạnh khiến thu thiên đu lên càng lúc càng cao. Mạt Đồng cười ha hả đứng ở trên thu thiên, những sợi tóc như tơ tằm của hắn bị gió cuốn lên, kéo theo cả y bào trên người hắn.
Hắn từ trên cao đưa mắt nhìn chằm chằm xuống nam nhân, một lúc, lại tà cười nói: “Tích Duyên, ngươi lại đây đẩy ta, ngươi nếu làm có thể khiến ta cao hứng, chờ ta trưởng thành, nhất định hảo hảo ‘Thưởng’ cho ngươi.”
“Chờ ngươi lớn lên, còn hơi bị sớm đó.” Tích Duyên vừa mở miệng liền đã thẳng thừng đạp đi yêu cầu của Mạt Đồng.
Mạt Đồng đương nhiên không phục, miệng hắn lại cong lên tà tà cười, lẩm bẩm hừ lạnh một câu: “Kia cũng không nhất định.” Ánh mắt u oán của hắn khiến ngực nam nhân một trận khó chịu.
Nam nhân muốn tiến lên ngăn cản loại hành vi nguy hiểm này của Mạt Đồng, nhưng lại bị Xích Luyện nắm tay kéo lại: “Tiểu hài tử đều thích ngoạn, chờ hắn ngoạn mệt, tự nhiên sẽ dừng lại, ngươi cũng không cần lo lắng như thế làm gì.”
Tích Duyên đang muốn mở miệng, Trương quản gia lại thần sắc vội vàng hối hả chạy tới, ghé vào bên tai Tích Duyên nói vài câu, đáy mắt bình tĩnh của y đột ngột xuất hiện vài tia dao động. Trương quản gia là mang đến cho y tin vui......
Ngay lúc Trương quản gia đang nói chuyện với Tích Duyên, Xích Luyện cùng Mạt Đồng hai người bất động thanh sắc nhìn chằm chằm nhau, rồi cùng không hẹn mà cử động, có thể nói là thập phần ăn ý.
Bởi vì Tích Duyên đưa lưng về phía hai người nên mới không thể nhìn không thấy vẻ mặt của bọn họ giờ phút này, y chỉ cảm thấy từ phía sau như có một cổ áp lực ập đến, ép đến y rất không thoải mái......