“……..”. Nam nhân nhìn Mạt Đồng, không nói chuyện.
Mạt Đồng nhích lại gần nam nhân hơn, tiến đến trước mặt của nam nhân, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nam nhân, “Ngươi muốn hay không, muốn ta liền cho ngươi, đêm nay một mình ta yêu thương ngươi”.
Ngón tay y dùng sức xoa xoa bụng của nam nhân, ánh mắt của y lộ ra thần sắc mấy phần bá đạo, làm cho nam nhân khó có thể cự tuyệt, nam nhân đành phải tóm lấy tay y………
“Ta không thoải mái”.
Mạt Đồng đứng ở đầu giường cởi y sam ra, kéo chăn ra liền ngồi xuống giường, mới mặc kệ nam nhân thoải mái hay là không thoải mái, y trực tiếp ôm nam nhân liền hôn mấy cái.
“Không sao, đêm nay ta sẽ ôn nhu chút”. Mạt Đồng ôm chặt nam nhan, lâu lắm không có một mình ở chung cùng nam nhân.
Nam nhân nói không muốn.
Nhưng mà, Mạt Đồng vẫn là cởi y sam của nam nhân ra, nam nhân muốn chạy trốn đó là không có khả năng, cho dù lúc này nam nhân bất đắc dĩ ra sao, chỉ có thể bình tĩnh nhìn chăm chú vào Mạt Đồng đang đánh giá thân thể của hắn………
Mạt Đồng một bên kéo màn giường xuống, một bên để mặt sát vào nam nhân, “Ngươi vừa rồi uống dược là ta từ trong quỷ phủ làm ra, cho dù ngươi bị bệnh thì ta cũng không để ý”.
Nam nhân bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn chỉ đáp ứng dùng tay giải quyết cho Mạt Đồng, nhưng mà Mạt Đồng muốn hắn dùng miệng………
Yêu cầu của Mạt Đồng làm cho nam nhân sửng sốt 1 hồi, nhưng mà nhìn đến đôi mắt sâu thẳm đen kịt kia của Mạt Đồng đang không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, hắn đành phải kéo chăn che đầu lại, vùi đầu thay Mạt Đồng giải quyết vấn đề.
Mạt Đồng tựa vào đầu giường nói chuyện cùng nam nhân, bởi vì miệng nam nhân nhồi nhét tới tràn đầy, chỉ có thể “ân ân ngô ngô” đáp lại y, Mạt Đồng 1 tay vuốt ve lưng của nam nhân, 1 tay xâm nhập trong chăn vuốt ve hai má của nam nhân, lại thuận thế trượt tới sau ót của nam nhân, lôi kéo nam nhân hoạt động.
Thời điểm khi nam nhân ngẩng đầu, Mạt Đồng ôm nam nhân tới bên người, như bảo bối hôn hôn hai má của nam nhân, “Rất thoải mái”. Miệng của nam nhân vừa ướt lại nóng khiến cho y thật thoải mái.
Nam nhân không nói chuyện.
Mạt Đồng nâng cằm nam nhân lên, hôn 2 má của nam nhân, nói ra yêu cầu: “Nuốt”.
Nam nhân nhìn Mạt Đồng 1 cái, nhẹ nhàng bò về phía sau, lập tức nam nhân liền cảm giác được Mạt Đồng ôm chặt hắn, nam nhân kéo chăn che thân thể của lẫn nhau.
“Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước”. Nam nhân nhắc nhở Mạt Đồng.
“Cái gì là được một tấc lại muốn tiến một thước?”. Hai tay của Mạt Đồng trượt vào trong chăn, y một bên lưu ý thần sắc biến hóa của nam nhân, một bên tùy thích vuốt ve nam nhân, y kề sát nam nhân, thấp giọng yêu cầu: “Ngươi dạy ta 1 chút, cái gì kêu là được một tấc lại muốn tiến một thước, ta không hiểu lắm”. Nói xong, y liền áp đảo nam nhân…….
Nhưng y cũng không thực đối nam nhân làm cái gì.
Chỉ là ôm nam nhân ngủ 1 giấc an ổn mà thôi.
Liên tiếp mấy ngày đều là Mạt Đồng ngủ cùng nam nhân, đương nhiên y ngoại trừ hôn hôn sờ sờ nam nhân ra, y cũng không có động tác lại tiến thêm một bước.
Điều này làm cho nam nhân lại ngủ tới khoan khoan khoái khoái, hắn cũng bởi vậy mà nghỉ ngơi tốt, nhiều ngày không có bị bọn họ luân phiên yêu thương.
Nhưng mà, sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, nghênh đón nam nhân lại ngày càng tệ hơn, tuy rằng gần đây bọn họ không đề cập tới sự tình hài tử, nhưng mà hắn cảm giác được sau một đoạn thời gian hắn tĩnh dưỡng, số lần mấy người kia ôm hắn càng ngày càng thường xuyên.
Thời điểm mỗi lần Phật Hàng tới, nam nhân đều phải thay bàn.
Đến cuối cùng.
Thay bàn thay tới nam nhân đều xấu hổ, hắn đành phải nói: “Liền đứng là tốt rồi, đừng làm hỏng bàn nữa”. Mỗi lần hắn nói xong, liền bị đè tại trên tường.
“Thì ra ngươi thích như vậy”. Phật Hàng đè chặt nam nhân, ý vị thâm trường nhìn chăm chú vào thần tình bất đắc dĩ của nam nhân, “Ngô thỏa mãn yêu cầu của ngươi”. Y ôm thắt lưng của nam nhân, hôn bả vai của nam nhân.
Nam nhân thực bất đắc dĩ.
Nhưng mà mỗi lần bắt đầu không lâu, nam nhân đều sẽ vô lực nói khẽ với Phật Hàng, “Ta đứng không vững”. Hắn chỉ có thể ôm Phật Hàng, làm cho chính mình không trượt xuống……..
Mà mỗi lần Phật Hàng đều sẽ nói: “Vậy đến trên bàn đi”. Tiếng cười khẽ của y, không ngừng kích thích nam nhân, theo động tác gia tăng của y, nam nhân cũng đành phải gật đầu.
Trên bàn dù sao vẫn tốt hơn so với trên mặt đất…….
“Nói rồi liền một lần thôi”. Nam nhân túm cái chăn, che thân thể.
Phật Hàng trực tiếp ngồi dậy, một đầu ngân phát (tóc màu bạc), rối tung ở phía sau trần trụi, y dứt khoát kéo chăn của nam nhân ra, mỗi lần nam nhân đều phải lôi lôi kéo kéo một phen cùng y, nhưng mà……..
Cuối cùng……..
Chăn không phải bị Phật Hàng quăng xuống giường, chính là bị Phật Hàng đẩy tới cuối giường, hơn nữa……..
Phật Hàng còn rất thích thong thả xé nát y sam còn sót lại trên người của hắn…….. Bằng không liền ánh mắt ái muội nhìn hắn từ trên xuống dưới………
Nếu như nam nhân che chắn, Phật Hàng liền sẽ hôn khắp toàn thân của nam nhân.
Nếu như nam nhân không che, Phật Hàng liền luôn luôn nhìn thẳng như vậy……..
Cho tới khi nam nhân lên tiếng bảo y đừng như vậy mới thôi, khiến cho nam nhân nói cũng không phải, không nói cũng không được……
Nhưng mà Phật Hàng vẫn là biết có chừng có mực.
Mỗi lần nhìn đến nam nhân mệt mỏi, Phật Hàng cũng sẽ không ôm, chờ ngủ một giấc thức dậy nói sau, mà mỗi lần thời điểm nam nhân cùng y ngủ tới tỉnh, đều tránh không được lại đến một lần.
“Ta còn chưa ăn bữa sáng”. Nam nhân nhắc nhở Phật Hàng, nhưng mà Phật Hàng vẫn là ôm hắn, sau khi hắn lập lại mấy lần, cảm giác được Phật Hàng vẫn là không chịu ngừng, hắn sẽ phát ra thanh âm bất mãn.
“Lát nữa đút ngươi ăn no, ngươi sẽ không muốn dùng bữa”.