Yêu Ma Đạo

Chương 285

Nam nhân ngước mắt nhìn Phật Hàng, hắn cảm thấy Phật Hàng tựa hồ không thân thiện lắm, cũng không như là muốn vãn hồi (xoay chuyển) hắn, cũng càng thêm không có loại tình cảm tưởng niệm, hoàn hoàn toàn toàn giống như là tới hỏi tội.


“Bất kể có phải Nham Vân hay không, đổi thành là ngươi không thấy, ta cũng sẽ tìm”. Nam nhân tránh được Phật Hàng, hắn đi trở về tới viện tử đẩy cửa ra phát hiện Nham Vân không có ở nhà.


Phật Hàng đứng ở bên ngoài chờ nam nhân, nam nhân rất nhanh đi trở về bên cạnh Phật Hàng: “Ngươi vừa rồi nói chính là thật? Ngươi sai đệ tử ném Nham Vân vào trong sông? Sao ngươi có thể làm như vậy?!”.
Phật Hàng tự tác chủ trương như vậy, nam nhân thực khó xử.


“Nói thật, nhìn đến ngươi cái dạng này, ngươi thật sự làm cho ngô thất vọng”. Phật Hàng diện vô biểu tình nhìn chăm chú vào nam nhân, y đứng ở trước mặt của nam nhân, hai người mặt đối mặt, đối diện lẫn nhau, ai cũng không trốn tránh……..
Mâu quang giao nhau.


Đôi mắt của nam nhân đang xao động, mà Phật Hàng cũng bình tĩnh như cũ, đây là gút mắt giữa hắn cùng Phật Hàng, mâu thuẫn giữa hai người đang không ngừng thăng cấp, đây cũng là số mệnh tương hội vô pháp đào thoát của lẫn nhau.


Nam nhân nhìn đến Phật châu quấn quanh trên cổ tay của Phật Hàng, hiện ra ấn kí màu đen nhạt, hắn túm lấy tay của Phật Hàng, một phen vén lên ống tay áo của Phật Hàng.


Trên cánh tay của Phật Hàng hiện lên Phạn văn đen như mực, y cũng không có nhúc nhích, chính là biểu tình lãnh đạm nhìn trong mắt hiện lên vài tia kinh ngạc của nam nhân, nhìn đến nam nhân không chớp mắt nhìn y chằm chằm, khóe miệng y hiện lên vài tia tiếu ý tràn ngập ngạo khí.


“Ngươi đã đi qua Tu La cảnh?”. Nam nhân xiết chặt cổ tay của Phật Hàng, “Nếu ngươi không có đi qua Tu La cảnh, vì sao trên tay sẽ có Tu La ấn, vì sao ngươi phải luyện ma công, ngươi rõ ràng là chính phái……..”.
Rất khó hiểu.


Phật Hàng hất tay của nam nhân ra, y chậm rãi thả tay áo xuống, ấn kí đen như mực trên cánh tay y cực kỳ chói mắt: “Chính phái lại như thế nào?”. Đôi mắt sắc bén của y thực sát khí tận trời.


Nam nhân muốn nhanh chóng đi cứu người, nhưng Phật Hàng lại tóm lấy cổ tay tay hắn, kéo hắn lại, áp hắn tại trên cây, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
“Ngươi đi cũng không cứu Nham Vân được”.


“Mặc kệ có cứu được hay không thì ta đều phải đi, ít nhất phải đem Nham Vân bình an giao cho Liễu Phong……..”. Nam nhân giơ tay nghĩ muốn đẩy Phật Hàng ra, Phật Hàng tựa hồ không nghĩ tới nam nhân kiên quyết như thế, đôi mắt y nhìn chằm chằm nam nhân lạnh vài phần.


Nam nhân duỗi chân đá Phật Hàng, Phật Hàng bắt lấy chân của hắn, dùng sức kéo, hắn liền té trên mặt đất, hắn muốn đứng dậy, Phậthàng một cước dẫm lên ngực hắn, cư cao lâm hạ nhìn chằm chằm nam nhân: “Ngươi đi cứu Nham Vân, chẳng khác nào tiễn ngô đi chết, y sớm hay muộn sẽ bình phục, tới lúc đó y nhất định sẽ giết ngô”. Phật Hàng không hy vọng nam nhân không rõ lí lẽ như vậy.


Nam nhân sững sờ.
Nam nhân đẩy chân của Phật Hàng ra, đứng dậy: “Nếu tương lai Nham Vân muốn giết ngươi, trước hết phải giết ta”. Chắn hẳn nói như vậy thì Phật Hàng sẽ yên tâm, hắn đẩy Phật Hàng ra, đi hướng bờ sông.


Phật Hàng nhíu mày, y ngăn cản nam nhân: “Không cho phép ngươi đi”. Thanh âm của y trở nên rất kỳ quái, giống như có hiệu quả chồng lên nhau, nam nhân cẩn thận quan sát Phật Hàng………


Phát hiện Phật Hàng rất khó chịu, bụm ngực, Tu La ấn trên cánh taycủa y lúc sáng lúc tối, cả người y đều đang biến hóa, ô khí kia thường thường bao vây lấy Phật Hàng.
Nam nhân thấy Phật Hàng bất thường, liền hỏi Phật Hàng một câu, “Ngươi làm sao vậy?”.


Phật Hàng chính là xuất khí thật dài……….
Thanh âm kia rất kỳ quái, Phật Hàng nhắm mắt, nhíu chặt mày, rừng cây vốn yên tĩnh, đột nhiên nổi lên gió to cuồng loạn, cả người nam nhân đều bị thổi tới đứng không vững, hắn chỉ có thể ôm cây trúc bên cạnh.
Răng rắc —


Nam nhân nghe được phụ cận không ngừng có thanh âm cây trúc gẫy, tiếp theo nghe được “roẹt” một tiếng vang nhỏ y sam của hắn thế nhưng thủng một cái lỗ, tóc bị thổi bay lộn xộn, y phục lộn xộn cuộn lên ……..
Cát bay đá chạy.
Cuồng phong gào thét.
Bầu trời đêm vốn tĩnh mịch, nhất thời sấm vang chớp giật.


Nam nhân chỉ biết nhìn Tu La ấn trên cổ tay của Phật Hàng càng ngày càng sáng, sấm sét chợt hiện, giống như đất trời đều đang quay cuồng, lôi hỏa kia nhanh chóng xuất hiện bên trong chớp điện điên cuồng, một thanh tuyệt thế thần binh từ chân trời cấp tốc bay tới, thẳng tắp cắm vào mặt đất, quang cầu chớp điện kia một bên chậm rãi tán đi, bụi đất bay lên, thanh bảo kiếm kia ẩn ẩn tản ra hào quang thanh diễm………


Bụi đất bị gió thổi bay.
Quang mang màu xanh bao lấy thân kiếm kia, hào quang kia quay vòng, giống như có hàn khí, tản ra kí tức lãnh diễm, có rất nhỏ điện quang khẽ lập lòe………
Cho tới khi sóng điện biến mất.
Thanh Hồn kiếm.
Bỗng nhiên xuất hiện tại bên trong nơi hoang dã này.


Nam nhân lập tức liền nhận ra thanh kiếm này, là bội kiếm của hắn khi hắn vẫn là chưởng môn Bạch Vân Quan, năm đó bị Nham Vân dùng để áp chế âm mạch, sau đó lại bị Phật Hàng rút ra đưa cho Liễu Phong.


Thanh kiếm này bây giờ hẳn là ở Bạch Vân Quan, lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây, nam nhân giơ tay muốn rút kiếm, đáng tiếc ngoài tầm tay……..
Cả người nam nhân đều sắp bị cuồng phong thổi bay………
Phật Hàng bị điện lưu bao vây, tại trong cuồng phong cấp tốc này……..


Búi tóc của Phật Hàng bị bung ra, một đầu ngân phát bay múa ở không trung, quanh thân của y đều giống như quấn quanh hắc diễm cấp tốc lưu chuyển ma khí ô uế.
Mặt đất dưới chân Phật Hàng đang nhanh chóng nứt ra, hô hấp của y rất nặng, nặng nề như ma ngâm.
Áo cà sa màu bạc kia bị ô khí nhiễm đen……….


Đầu ngân phát kia tung bay, cùng vạt áo cuồng loạn cuộn lên, đan xen lẫn nhau, vành mắt của y bị ô khí bao quanh, tản ra khí diễm màu đen, bao trùm cả nhãn cầu của y…….
Ma tính thật mạnh mẽ.
Mà không phải tà tính,


Nam nhân nghe được Phật Hàng tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng thanh âm phát ra đều như ma rống trầm thấp, âm thanh phát ra từ cổ họng cuồn cuộn trầm thấp, nhưng không cách nào nghe rõ Phật Hàng đang nói cái gì……..
“Phật Hàng…….”. Nam nhân sốt ruột hét lớn, hắn muốn ngăn cản Phật Hàng.


Cả người Phật Hàng bị ô diễm cấp tốc quay vòng kia bao quanh, gió to gào thét ở vùng ngoại thành, hoa lá nhỏ bé trên bãi cỏ bị thổi xào xạc lay động, lá trúc hỗn độn tứ tán ở trong gió.


“Phật Hàng! Ngươi thanh tỉnh một chút, đừng bị ma tính khống chế!”. Nam nhân liên tục gọi Phật Hàng, gió quá lớn, tiếng rít cuồng loạn kia đều nhanh át đi tiếng kêu la lo lắng của hắn.
Sao mà sự tình xui xẻo, đều kéo tới cùng lúc vậy chứ………


Phật Hàng vậy mà vào lúc này bị ma hóa, còn cố tình để hắn thấy được, chuyện vội vàng đi cứu người cũng bị trì hoãn, Phật Hàng thật sự chọn con đường thành ma.
Bên trong cuồng phong (gió to điên cuồng).


Giữa 2 đầu chân mày của Phật Hàng tản ra ma khí, lúc này lông mày nhíu chặt kia bị khắc họa càng thêm thâm thúy, ô khí của hắc diễm kia giống như thiêu đốt mi tâm* của y.
*mi tâm: điểm ở giữa 2 đầu lông mày


Nam nhân biết ấn ký trên cánh tay của Phật Hàng là Tu La ấn, hễ là người đi vào cấm địa sâu nhất của Tu La cảnh thì trên cổ tay đều sẽ xuất hiện ma ấn, từ cổ chí kim chỉ có hai người tới cấm địa sâu nhất của nơi này.


Một là, theo như lời trưởng bối trước kia của Thanh Sơn mà nam nhân nghe được là Tây Thiên Phật Hoàng.
Hai đó là Phật Hàng…….
Tương truyền.


Thất Hoàng Ngũ Đế phân chia đất đai, ngay lúc đó nhốt toàn bộ yêu nghiệt vi hoạn vào Tu La cảnh, về sau nơi đó liền trở thành nơi thí luyện, nhưng là nhiều người là có đi không có về.


Thượng đế biết được thế gian có yêu cảnh, liền phái Phật Hoàng hạ phàm(xuống thế gian) phổ độ yêu thế vạn thần, nhưng Phật Hoàng lại hãm sâu bên trong tội hoạn, ma chướng mê tâm, không thể siêu thoát, cũng tru sát (chém giết) thần tiên, phạm phải di thiên đại tội.


Ngay cả Phật Hoàng đều không thể khống chế ma tính huống chi là Phật Hàng, hiện giờ yêu ma lộng hành, chắc là một năm trước khi Nham Vân đi Tu La cảnh lịch luyện thì phá Trấn Yêu thạch.


Hiện giờ số lượng yêu ma càng ngày càng nhiều, liền ngay cả đệ tử Bạch Vân Quan cùng Thanh Phong cốc đều xuất động (tham gia, lên đường, bắt tay hành động), nhưng tựa hồ không có dấu hiệu giảm bớt, liền ngay cả nam nhân người ẩn cư gần một năm cũng biết tình huống nguy cấp.


Mỗi lần hắn gọi Phật Hàng, ô khí dưới thân của Phật Hàng đều sẽ tụ tán (tụ lại + tản ra).
Phật châu màu bạc trên tay Phật Hàng cũng bị khí tức ô uế ăn mòn……..
Phật Hàng đang quanh quẩn giữa nhân (con người) cùng ma.


Gió mạnh kia gào thét thổi lá rụng đầy thành, cùng hoa cỏ bị thổi bay lộn xộn…….
Nam nhân ôm cây trúc, giơ tay tóm lấy Thanh Hồn kiếm, cả người hắn đều không thể đứng thẳng, hắn chỉ kém một chút liền đụng đến Thanh Hồn kiếm, hắn ngừng thở nghiêng người cầm kiếm.


Cả người hắn đều bị gió to thổi bay, hai tay hắn dùng sức túm lấy Thanh Hồn kiếm, lơ lửng ở không trung, Thanh Hồn kiếm giống như cảm ứng được tồn tại của nam nhân, tản mát ra thanh quang (ánh sáng xanh) vạn trượng……….


Quang mang kia chiếu sáng rừng trúc tối đen, linh quang kích khởi từng trận gợn sóng hướng bốn phía tản ra, nam nhân cảm giác được Thanh Hồn kiếm đang liên tục chấn động, thanh âm lợi khí thét dài thực kích thích, trong hỗn loạn hắn nhìn đến một đạo hồng quang (ánh sáng đỏ) của hỏa diễm ở trong phòng, Hỏa Nhận bay ra ngoài, bên trong bóng đêm Hỏa Nhận vẽ ra 1 vệt thật dài, nhanh chóng biến mất ở giữa nơi hoang vu.


Nam nhân biết Hỏa Nhận là đi cứu Nham Vân, hắn dùng lực nắm chặt Thanh Hồn kiếm, hắn quay đầu lại, nhìn đến hắc diễm tà linh lượn lờ quấn quanh bốn phía của Phật Hàng, cả người tản ra ma khí, rất nguy hiểm.


Quang mang bùng nổ của Thanh Hồn kiếm dần dần thu liễm bên trong cuồng phong, nam nhân cảm giác được một cỗ linh khí cường đại theo lòng bàn tay hắn rót thông gân mạch của hắn, chảy xuôi tới toàn thân.
Nhất thời.


Nam nhân cảm giác được bên trong ngực tràn ngập thiên linh khí, lực lượng thư hoãn (dễ chịu + hòa hoãn) kia cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể của hắn, linh khí của Thanh Hồn kiếm truyền vào trong cơ thể của hắn.
Thanh Hồn kiếm trấn áp ở nơi tà linh, mấy năm nay lực lượng lại cường đại lên không ít.


Nam nhân cảm giác được linh lực dũng mãnh vào trong cơ thể.
Thanh Hồn kiếm hồi linh……….


Thân thể của nam nhân chậm rãi hạ xuống, giữa dòng khí cuồng loạn thì hắn vững vàng đứng trên mặt đất, sợi tóc bay lên trong trung tâm cơn cuồng phhong cuồn cuộn, mi hình (hính dáng lông mày) hiện ra tụ linh diễm, quang mang màu xanh kia bao vây lấy toàn thân của hắn.
Trong cuồng phong.


Nam nhân cầm Thanh Hồn kiếm, linh khí hoàn toàn hồi thể (trở về trong thân thể), quanh thân hắn phát ra quang hoa xanh thẫm nội liễm, hắn cầm kiếm đứng ở tại chỗ.
Mặt đất dưới chân hắn xuất hiện vết nứt………


“Ngươi đi vào nơi đó để hàng ma, hay là thành ma?”. Nam nhân vung kiếm chém đứt mặt đất dưới chân, tách hai người ra, Thanh Hồn kiếm chém sắt như chém bùn, vết nứt trên mặt đất sâu không thấy đáy.
Ống tay áo của nam nhân đứt.


Cả người Phật Hàng đều trở nên ma mị, chính khí kia bị ma khí cắn nuốt, y đang nói chuyện, nhưng một chữ cũng không nghe rõ được, chỉ có thể nghe được giọng cổ rất nặng rất nồng đậm.
Khủng bố như oan quỷ………
Nam nhân đứng ở tại chỗ, cuồng phong ngừng.


Gió nhẹ thong thả thản nhiên kia nhấc vạt áo của hai người lên, tay của Phật Hàng vốn bụm ngực, hắc diễm bao vây lấy người, xa lạ như vậy.
Áo cà sa bị nhiễm hắckhí.
Ngân phát bay lên……..


Ma khí giữa mi vũ thâm thúy, cùng viền mắt bị ma khí ăn mòn kia, con ngươi của Phật Hàng tràn ngập khí tà ngạo như vậy, trường bào bị gió mạnh cuộn lên như minh hỏa cuồng loạn thiêu đốt.


“Ngô…….”. Thanh âm trầm th ấp của Phật Hàng nồng đậm giọng cổ, khủng bố quỷ mị, y chậm rãi buông bàn tay bụm ngực ra, Phật châu trên cổ tay y đều biến thành màu đen……..


Từ cổ tay tới mu bàn tay, lan rộng tới mỗi một đầu ngón tay, Tu La ấn màu đen kia quấn quanh mỗi một ngón tay, bị ma khí xâm nhập, liền ngay cả móng tay cũng biến thành màu đen quỷ mị…….
Là ma.
Không phải Phật.
Nam nhân kinh ngạc nhìn chằm chằm Phật Hàng.


Cả người Phật Hàng đều trở nên khác thường, ngọn lửa màu đen kia đang thiêu đốt, sát khí cùng ma tính mãnh liệt giữa mi vũ của y làm cho người ta cảm thấy áp lực cùng sợ hãi…….


Nam nhân nắm chặt thanh kiếm trong tay: “Phật Hàng…….”. Hắn không muốn đối đầu cùng Phật Hàng, đây là chính cùng tà đọ sức, cũng là một trận chiến mà hai người không thể tránh khỏi………