Tuy rằng nam nhân nghe không hiểu lời nói của Cửu Hoàng, nhưng mà hắn vô luận như thế nào đều tôn trọng quyết định của Cửu Hoàng, hôm nay hắn không có lập tức khởi hành, mà là ở lại tửu phường chăm sóc Cửu Hoàng.
Sau khi Cửu Hoàng bị bệnh liền không khí lực, lười biếng giống như thời thời khác khắc đều muốn ngủ, nam nhân đút y ăn tuyết liên thì y mới hơi chút đỡ hơn 1 chút, hôm nay nam nhân không đi được.
Cửu Hoàng sinh bệnh làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của nam nhân, hắn ước chừng ở lại tửu phường 3 ngày, đương nhiên mỗi ngày hắn đều quay về trà phô, thuận đường dùng thời gian 3 ngày này chuẩn bị tốt đồ vật phải dùng để khởi hành.
Mà bệnh của Cửu Hoàng dưới sự chăm sóc của nam nhân thì cũng tốt tới không sai biệt lắm, bởi vì nam nhân cơ hồ mỗi ngày đều bồi y ngủ, đương nhiên đây là yêu cầu của y, bởi vì lông của y thực mềm mại, hơn nữa sờ lên thực trơn tay, hơn nữa thực thoải mái, còn thoải mái hơn so với sàng đan (drap giường) gấm vóc, nam nhân liền để mặc móng vuốt y ôm thắt lưng của mình, cả người đều bị y ngăn ở giữa chân sư trước.
Ba ngày này buổi sáng nam nhân đều xử lí sự tình của trà phô, giữa trưa đi hiệu thuốc bắc mua một ít dược liệu đặc thù quý báu, lại cầm tiên dược tới tửu phường cho Cửu Hoàng, sau khi để Cửu Hoàng uống xong thì giữa trưa hắn liền nghỉ ngơi cùng Cửu Hoàng, thời gian Cửu Hoàng nói chuyện rất ít, nghĩ đến bị bệnh nên lười biếng cơ hồ đều là ngủ, cho tới tối khuya hắn mới rời đi tửu phương, quay về Trương phủ.
Mà 2 ngày trước Phật Hàng liền đi khỏi Trương phủ, nói là Tà Đế cung có việc cần phải làm, liền rời đi trước.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, vắng Phật Hàng Hàng ở trong phủ, tới lúc đó nam nhân đi ra bên ngoài thì cũng không tất lo lắng Phật Hàng cùng Lục Hồ Nương gặp mặt ở trong phủ.
Ngày hôm đó nam nhân thức dậy rời giường thì Cửu Hoang vẫn đang ngủ, bởi vì bệnh của Cửu Hoàng tốt tới không sai biệt lắm, cũng khôi phục hình người, hắn vừa mặc y phục vừa nói lời từ biệt cùng Cửu Hoàng: “Ngày mai ta liền đi, hôm nay ngươi theo ta hồi phủ đi, ta công đạo (bàn giao, dặn dò, nhắn nhủ) sự tình rõ ràng rồi mới đi”. Hắn lấy điêu nhung trên tay ghế mặc vào, quay đầu nhìn về phía Cửu Hoàng còn muốn nghỉ ngơi.
“Ân”. Cửu Hoàng đáp lại, liền ngồi dậy tựa vào giường, y biếng nhác nhìn chăm chú vào nam nhân đã mặc xong y phục.
Nam nhân thay Cửu Hoàng lấy y sam trên giá treo bên giường kia qua, còn hầu hạ Cửu Hoàng mặc y phục, Cửu Hoàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt ôn nhu của Cửu Hoàng dừng ở trên mặt của nam nhân, im lặng không lên tiếng nhìn nam nhân buộc đai lưng cho y…….
“Ngươi phải giúp ta để ý tốt phô tử, chờ ta trở lại, ta sẽ hảo hảo đền đáp ngươi”. Nam nhân ngước mắt nhìn Cửu Hoàng, trong mắt tràn đầy tiếu ý, hắn thấy Cửu Hoàng không trả lời, liền giơ tay chậm rãi kéo chặt đai lưng của Cửu Hoàng., “Còn có, đừng nữa nửa đêm đi ngoài thành bơi lội”.
“Quan tâm ta?”. Cửu Hoàng giật giật môi, ánh mắt ôn hòa chậm rãi di chuyển trên mặt của nam nhân, từ mũi của nam nhân, chuyển dời tới đôi môi của nam nhân.
Môi của nam nhân nhất định rất nóng.
Nam nhân mới vừa thay Cửu Hoàng buộc tốt đai lưng liền chuẩn bị rời đi, Cửu Hoàng chậm rãi giơ tay ôm lưng của nam nhân, thân thể của nam nhân theo bản năng dựa vào Cửu Hoàng, chóp mũi của hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau…….
“Ngô”.
Cửu Hoàng chậm rãi hôn lên đôi môi no đủ bóng loáng của nam nhân, nam nhân phát ra tiếng nghẹn ngào rất nhỏ, miệng y ngậm tuyết liên, xúc cảm lạnh lẻo kia thong thả hòa tan giữa môi của 2 người, đầu lưỡi của y cạy mở môi của nam nhân ra, ngậm đầu lưỡi của nam nhân rồi tỉ mỉ đảo quanh, hai tay của y xuyên qua dưới nách của nam nhân, ngăn chặn bên hông của nam nhân…….
Y để nam nhân dán lên thân thể y, hai tay của nam nhân nhẹ nhàng khoát lên trên cánh tay Cửu Hoàng, hơi thở của y rất nhẹ khinh hoãn (nhẹ nhàng + chậm), y hôn thực ôn nhu, thực thong thả, đầu lưỡi ướt mềm kia có chút nóng lên, nam nhân rủ mắt cảm giác đầu lưỡi của chính mình đụng vào đầu lưỡi nóng rực kia của y, hô hấp của hai người là nhẹ như vậy, chậm như vậy……..
Đôi môi đan xen, đầu lưỡi quấn quít, tuyết liên kia hòa tan ở giữa môi của 2 người, Cửu Hòang hôn thật sự vội, nam nhân gần như bất động, tùy ý Cửu Hoàng ngậm lấy, ʍút̼ lấy, hôn ʍút̼………
Ánh mắt của Cửu Hoàng dừng ở trên sườn mặt của nam nhân, đáy mắt của hai người đều tràn ngập khí tức sương mù mê muội, khó mà nhìn thấu, tựa hồ mơ hồ mang theo một chút luyến tiếc như vậy.
Thanh âm hôn môi, vuốt ve thân thể của đối phương, thanh âm y liêu (cái áo)cọ xát, cùng với tiếng hít thở thong thả lại kéo dài của hai người.
Nam nhân tiếp nhận nụ hôn ôn nhu này của Cửu Hoàng, cho tới khi Cửu Hoàng buông đôi môi của hắn ra thì hắn mới ngước mắt nhìn về phía đôi môi phiếm hồng của Cửu Hoàng: ‘”Chúng ta cần phải trở về”.
“Ân”. Cửu Hoàng gật đầu, buông nam nhân ra.
Đêm nay Cửu Hoàng liền vào ở Trương phủ, nam nhân liền công đạo toàn bộ công việc cho Trương quản qua, cho nên sự tình đều phân phó rất tốt thì nam nhân mới quay về phòng của chính mình nghỉ ngơi.
Nam nhân đẩy cửa phòng của chính mình ra, trong phòng không có đèn, nhưng dựa vào ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài phòng thì nhìn đến bên giường ngồi một người, mà hắn cũng không có kinh ngạc, hắn chính là im lặng không lên tiếng vào phòng.
Bởi vì nam nhân nhìn đến trên bàn đặt vạn linh lô, hắn liền hiểu là Mạt Đồng đã trở lại.
Nam nhân đang muốn đốt nến thì đã bị một cỗ mãnh lực kéo qua, Mạt Đồng đã đứng ở trước mặt của hắn, cổ hương vị quen thuộc kia liền dừng lại ở bên môi, hai tay của hắn chống bàn, Mạt Đồng liền đè ở trước người của hắn, hỏa chiết tử(cái mồi lửa) trong tay của hắn rơi xuống trên mặt đất, hắn muốn mở miệng nói chuyện, lại cảm giác Mạt Đồng xiết chặt cằm của hắn.
“Ngươi………”.
Ngươi đây là vì sao?
Nam nhân vừa mới nói một chữ liền ngậm miệng, bởi vì Mạt Đồng đứng ngược sáng với hắn, cho nên ám ảnh (bóng đen) rất trọng kia che lại dung nhan của Mạt Đồng, hắn nhìn đến Mạt Đồng nắm chặt thắt lưng của hắn……….
Nam nhân mơ hồ nhìn đến trên mặt Mạt Đồng đeo mặt nạ, ánh sáng bên cạnh phản chiếu từ cằm tới hai má của Mạt Đồng, hắn sững sờ theo dõi Mạt Đồng, nhất thời chưa kịp làm ra phản ứng.
Cằm của nam nhân bị Mạt Đồng nắm, hắn nghĩ muốn giơ tay hất tay của Mạt Đồng ra, nhưng trên tay Mạt Đồng dùng sức, dùng lực áp hắn về phía sau, hắn bị áp tới hơi hơi nghiêng người, hai tay chỉ có thể chống cái bàn……..
Nhung mao điêu kia khiến cho cằm của nam nhân có chút ngứa, hắn còn chưa kịp nói chuyện thì chợt nghe đến Mạt Đồng tràn ngập nguy hiểm chất vấn: “Đi đâu?”. Thanh âm của Mạt Đồng rất bất mãn.
“Ta đi tửu phường”. Nam nhân giơ tay gỡ mặt nạ của Mạt Đồng xuống, hắn cầm cái mặt nạ trên tay, khuôn mặt của Mạt Đồng hiện rõ ở trước mắt hắn, “Ngươi làm cái gì mà giả thần giả quỷ, không có việc gì lại đeo mặt nạ, ta còn tưởng rằng……..”. Nam nhân đúng lúc ngừng nói, hắn không có nói nữa.
Mạt Đồng nắm cằm của nam nhân, nâng mặt của nam nhân lên: “Ngươi cho là ai?”. Y kề sát vào nam nhân, cổ hơi thở kia theo đó áp sát lại, y tựa hồ đang ngửi hương vị trên người của nam nhân.
“Không có gì”. Nam nhân giơ tay muốn hất cái tay của Mạt Đồng đang nắm cằm của hắn ra, hắn cảm thấy được Mạt Đồng thực dùng sức, nhéo tới cằm hắn có chút nóng lên, hắn phóng hoãn thanh âm yêu cầu, “Ngươi buông ra”.
Thanh âm bình tĩnh của nam nhân lọt vào trong cái lổ tai của Mạt Đồng thì như thế nào đều cảm thấy có chút như nhũn ra, Mạt Đồng chậm rãi buông lỏng tay ra, nhưng lại đặt nam nhân ở trước cái bàn, không cho nam nhân đi.
“Ngươi đi tửu phường làm cái gì?”. Mạt Đồng hỏi nam nhân, cả người y đều chìm vào trong bóng đêm, ánh mắt của y trở nên có chút nguy hiểm, giống như muốn thăm dò nam nhân.
“Tìm Cửu Hoàng”. Nam nhân thành thật trả lời, “Ngày mai ta phải xuất phủ một chuyến, có thể phải đi rất lâu, ta để Cửu Hoàng ở lại Trương phủ, nhờ y thay ta trông giữ phô tử”.
“Ngươi để y thay ngươi trông giữ phô tử?”. Mạt Đồng sắp khí tạc (tức tới nổ tung), cũng dám để nam nhân khác vào ở Trương phủ, Tích Duyên nam nhân này rốt cuộc là muốn cái gì, y không hiểu, vì thế thanh âm của y có chút có chút lạnh lùng: “Ngươi chính là đem ta trở thành người chết?”. Nhất định nam nhân xem y đã chết, hoặc là xem y không tồn tại, nếu không sao lại để người khác thay thế y trông coi phô tử………
“Không phải”. Nam nhân giải thích, hắn không có chống cự Mạt Đồng sáp tới đây hôn môi hôn cổ của hắn, hắn bình tĩnh tiếp tục nói: “Ngươi ngày thường cũng không ở quý phủ, nếu thời điểm ta đi vắng có yêu nghiệt tới trong phủ quấy rối thì làm sao đây, hơn nữa sinh ý của trà phô còn phải làm, ngươi lại bận rộn như vậy”.
Mạt Đồng dừng động tác lại, y tức giận cắn cắn cổ của nam nhân, bởi vì biết ngày mai nam nhân phải xuất phát, cho nên y chỉ ôm nam nhân 2 lần mà thôi, mà thời điểm sáng hôm sau nam nhân rời giường thì y đã không hề ở bên cạnh.
Cửu Hoàng biết nam nhân phải rời đi thì y sáng sớm liền thức dậy tiễn nam nhân tới cửa.
“Không cần tiễn nữa, ta tự đi”.
“Ngươi cẩn thận, nếu là rất nguy hiểm thì nửa đường trở về, cũng không ai sẽ trách ngươi”. Cửu Hoàng nhưng thật ra cảm thấy nam nhân đừng đi là tốt nhất, nam nhân không đáp lại Cửu Hoàng, chính là lên xe ngựa đánh xe ngựa liền xuất thành.
Mới xuất thành không lâu thì nam nhân đã bị đệ tử của Tà Đế cung ngăn lại.
“Xin nhường đường”.
“Tích gia, thật ngại ghê, chúng ta không thể nhường đường”. Đệ tử của Tà Đế cung lắc đầu cự tuyệt nam nhân, đệ tử này cản ở phía trước đường đi, thuận tiện thông báo, “Tà Đế biết hôm nay ngươi muốn đi Kỵ Long Sơn, đặc phái chúng ta tới ngăn cản ngươi, mời ngươi theo chúng ta quay về Tà Đế cung 1 chuyến”.
“Tránh ra”. Nam nhân có chút tức giận.
“Tà Đế công đạo cần phải để ngươi theo chúng ta trở về một chuyến, nếu là ngươi nhất định không chịu, Tích gia vậy liền đắc tội”. Đệ tử của Tà Đế cung lạnh lùng dứt khoát xông lên.