Yêu Ma Đạo

Chương 248

Phật Hàng không trả lời câu nói của Hồ Lục Nương, vì vậy thời điểm nam nhân chậm chạp đi tới bên người Phật Hàng thì khinh hoãn (nhẹ nhàng chầm chậm)nở nụ cười đối Hồ Lục Nương: “Phật Hàng không phải hòa thượng”.
Hồ Lục Nương có chút kinh ngạc.


Nhưng sau đó hai má phiếm hồng nhìn về phía Phật Hàng, đáy mắt của nữ nhân kia như một hồ xuân thủy đang không ngừng nhộn nhạo: “Tích sư thúc nói đúng, Phật công tử như thế nào có thể là hòa thượng, ta biết y là luyện tâm pháp của Phật gia, ta cũng không có ý tứ giễu cợt y, chính là nói đùa thôi”.


“Vậy là tốt rồi”. Nam nhân nở nụ cười.
“Phật công tử, ngươi nói ta nói có đúng không?”. Hồ Lục Nương vẻ mặt ôn nhu nhìn về phía Phật Hàng.
Phật Hàng lại gật gật, chẳng hề để ý trả lời: “Nói rất đúng”.


Nam nhân nhìn hai người bọn họ, phát hiện Hồ Lục Nương cười càng ái muội.
Nam nhân cũng không biết, kỳ thật Hồ Lục Nương nữ nhân này vẫn đều không quên được Phật Hàng, bởi vì lúc trước thời điểm nàng thành thân cùng Liễu Phong, đã bị Phật Hàng một thân hắc bào ngông nghênh mê hoặc.


Tuy rằng Phật Hàng thiếu chút nữa hủy hôn sự của nàng, nhưng dung nhan tuấn mỹ của người này, cùng thân tư (tự thân, dáng người) ngạo nhân đều lưu tại trong mắt của nàng, song lại để nàng gặp nam tử làm cho nàng nhớ thương ở nơi này.


Tuy rằng nam nhân không biết Hồ Lục Nương ái mộ Phật Hàng, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được bất thường, trước đó hắn sở dĩ không cho Mạt Đồng cùng Phật Hàng tới gần Đồng Uyển, chính là lo lắng tuấn nam mỹ nữ (trai đẹp gái xinh)hỗ sinh ái muội chi tâm (cùng sinh ra tình cảm mờ ám), bởi vì Hồ Lục Nương là thê tử của đồ đệ là hắn, hắn không muốn phụ sự nhờ vả này, hắn là 1 nam nhân chính trực, hắn không cho phép loại sự tình này phát sinh ở quý phủ hắn.


Sau ngày ấy, nam nhân thỉnh thoảng có đôi khi sẽ nhìn thấy Phật Hàng cùng một chỗ với Hồ Lục Nương, hắn lại không tốt đi quấy rầy, hai người kia, 1 người tuấn mỹ vô cùng, 1 người mĩ diễm vô song……..


Gần đây thân thể nam nhân không khỏe, chỉ cần rất lạnh, hoặc là quá nóng đều sẽ thở dốc, Phật Hàng cũng phát hiện mao bệnh này của hắn, ngày hôm đó khi hắn mới vừa đi qua viện tử thì nhìn thấy Hồ Lục Nương cùng Phật Hàng đứng ở trong tuyết địa thưởng (ngắm, thưởng thức) tuyết, đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, làm cho hắn nam nhân thành thật không hiểu phong tình đều hoàn toàn nhìn tới ngây người…….


Lưỡng đạo thân ảnh thon dài dưới tàng cây hàn mai kia làm cho nam nhân có chút trố mắt, hắn liền đứng ở trên hành lang nhìn 2 người kia, cho tới khi Trương quản gia đi tới đánh gảy hắn.


“Cô gia, không tốt rồi, bên đại địa có trà công đã xảy ra chuyện, ngươi mau tới đó xem sao”. Trương quản gia thần sắc khẩn trương tiến đến thông tri nam nhân, lại vừa lúc quấy nhiễu hai người đang thưởng tuyết.


Phật Hàng xoay người lại……..nhìn thấy nam nhân đứng ở hành lang, cũng thập phần trấn định, trên mặt lại không có bao nhiêu biểu tình, mà nam nhân cũng chỉ là nhìn Phật Hàng cùng Hồ Lục Nương vài lần, liền cẩn thận nghe Trương quản gia hội báo tình huống, mà Hồ Lục Nương lại là chậm rãi đi tới chỗ nam nhân.


Tuy rằng Hồ Lục Nương mĩ diễm, quyến rũ, nhưng phong thái coi như đoan trang, nàng thấy nam nhân muốn đi, liền tiến lên thân thiết hỏi: “Tích sư thúc, xảy ra chuyện gì, có cần chúng ta hỗ trợ?”.
Nữ nhân kia coi như thành khẩn.


“Không cần ngươi lo lắng, ta đi trà phô trà, muộn chút sẽ trở về”. Nam nhân đơn giản nói xong, liền phân phó vài câu với Trương quản gia, hắn vừa định vừa định đi thì Phật Hàng đã đi tới.


“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Phật Hàng dừng lại trước mặt của nam nhân, đầu vai y dính một chút bông tuyết, gần đây y ra vào Trương phủ đều mặc kiện áo cà sa màu bạc kia, mà đều không phải là cải trang Tà Đế, y tựa hồ cũng không muốn để người khác biết y ở Trương phủ, nhưng vô luận mặc như thế nào thì ở trong mắt nam nhân đều là tuấn mỹ bất phàm như thế.


“Trà phô có chút trà công mất tích, ta tới bên đại trà địa kia coi sao”. Nam nhân đơn giản trả lời Phật hàng, hắn bảo Trương quản gia đi chuẩn bị bữa tối cho Phật Hàng cùng Hồ Lục Nương trước, nói với Trương quản gia nếu buổi tối Mạt Đồng trở về thì đi chuẩn bị cho y mấy bình liệt rượu, nếu rượu không có thì bảo người hầu trong phủ đi tửu phường mua.


“Vâng cô gia, ngươi yên tâm, lão phu đều sẽ làm theo lời ngươi”. Trương quản gia gật gật đầu liền đi vội sự tình của chính mình, trước khi đi lão trộm nhìn Phật Hàng cùng Hồ Lục Nương, liền ngay cả Trương quản gia cũng đau lòng cho cô gia của lão, quý phủ nhiều việc như vậy, cũng phải chiếu cố tức phụ của đồ đệ, còn phải lưu mấy cao nhân ăn cơm trắng (ăn chùa) ở trong phủ.


Hơn nữa Mạt thiếu gia lại thường xuyên đi ra ngoài, trước kia thời điểm tiểu thư còn tại, Mạt thiếu gia còn thường xuyên bức bách cô gia nhà lão làm cái loại chuyện này, hiện nay cô gia nhà lão còn phải giúp chiếu cố tức phụ của người khác………


Trương quản gia cũng không dám hỏi nhiều, liền thành thành thật thật đi xuống.


“Tích sư thúc, xem ra sự tình có chút nghiêm trọng, có lẽ chúng ta nên đồng hành cùng ngươi, nhiều người, liền nhiều chiếu ứng (phối hợp, trông mom, săn sóc)“. Hồ Lục Nương khẽ kéo áo choàng trên người, thân thiết nhìn về phía nam nhân.


Phật Hàng lại không nói 1 lời nhìn nam nhân, nhưng nam nhân cũng chỉ là nhìn y một cái, lắc đầu cự tuyệt: “Ban đêm các ngươi phải chú ý một chút, vừa rồi thời điểm ta trở về thì quan phủ cũng đã dán hoàng bảng, bảo mọi người ban đêm đều đừng đi ra ngoài, gần đây ngoài thành miêu yêu nháo rất lợi hại, hôm qua trước cửa thành có một binh lính bị ăn chỉ còn xương trắng, cho nên quan phủ cũng bắt đầu chú trọng việc này”. Hắn đơn giản nói một chút tình huống gần đây, còn tỏ vẻ tuy rằng những người đó của Tà Đế cung trảo yêu ở ngoài thành, nhưng khó tránh khỏi cẩn thận mấy cũng có sai sót, lấy việc cẩn thận làm đầu thì tốt hơn.


“Được, Tích sư thúc, vậy ngươi đi đường cẩn thận”. Hồ Lục Nương vươn tay nhẹ nhàng thay nam nhân phủi bông tuyết trên đầu vai, tươi cười của nàng thực mê hoặc diễm lệ, nam nhân thiếu chút nữa cho rằng nữ nhân này đang câu dẫn hắn.


Nữ nhân kia khẽ vỗ vỗ tay, móng tay đỏ tươi lại tinh xảo, cùng ngón tay thon dài kia có vẻ dị thường yêu mị, hơn nữa dung nhan bách mị thiên kiều kia cùng thần sắc quyến rũ lại mềm mại trong mắt kia làm cho Tích Duyên là nam nhân chính trực như vậy đều sắp chịu không nổi, hắn lập tức rút tay về, hắn bảo Hồ Lục Nương hảo hảo nghỉ ngơi, nếu có gì sơ xuất thì hắn căn bản là gánh không nổi trách nhiệm này.


Nam nhân đi ra hành lang ở dưới cái nhìn nhìn chăm chú ý vị thâm trường của Phật Hàng, thời điểm hắn đi chính là đơn giản nói một câu với Phật Hàng “Đi đây”, liền vội vàng rời đi.


Thời điểm nam nhân rời đi thì trời đã tối rồi, tà khí bao phủ bốn phía Trương phủ, căn bản là không có yêu ma dám tới gần, ngoại trừ yêu ma pháp lực cao cường ra thì hết thảy đều nhượng bộ lui binh.


Nam nhân tự mình đánh xe ngựa, lót mấy tấm chăn bông thật dày ở trong xe ngựa, hắn nghĩ đoán chừng lần này đi đại trà địa thì trong khoảng thời ngắn cũng chưa thể trở về được.


Bởi vì ban ngày trong thành dán bố cáo cho nên ban đêm cơ hồ không ai lui tới, cả thành tuyết bay gió lạnh thấu xương, nam nhân đánh xe ngựa ra khỏi thành, xuất phát hướng địa phương đại trà địa ở nông thôn.


Dọc theo đường đi đều tối đen một mảnh, chỉ có thể mượn đèn ***g trước xe ngựa lờ mờ nhìn rõ đường đi phía trước, thú đồng xanh biếc ở trong rừng cây tối đen……..
Có chút khủng bố.


Hơi thở nguy hiểm bao phủ ở bốn phía, nhưng nam nhân không có phát hiện, trong kẽ lá tối đen kia lộ ra động tĩnh khác thường.


Từ sau lần nam nhân bị Cửu Hoàng làm hôn mê thì thân thể hắn liền không tốt, chỉ cần gặp phải trời lạnh sẽ thở không nổi, hơn nữa cảm xúc hơi chút kích động sẽ thở hổn hển, thân thể hắn căn bản là không có hoàn toàn khôi phục, tuy rằng thời điểm hắn đi đường không có dừng xe ngựa lại để nghỉ ngơi, nhưng trên đường xóc nảy làm cho hắn thực không chịu nổi.


Nam nhân ngừng xe ngựa ở ven đường để nghỉ ngơi, hắn xốc màn xe lên, chậm rãi xuống xe ngựa, hắn cột ngựa dưới tàng cây, bốn phía đều là cỏ, nơi này chỉ có một gốc cây đa già.


Cách đó không xa có một cái hồ thật lớn, nam nhân chống đỡ đi qua, bởi vì bốn phía đều hạ tuyết, thời tiết cũng thập phần giá lạnh, hắn có chút thở dốc, hắn đi bên hồ nhìn nhìn, chỉ thấy được 1 cái bè trúc bập bềnh trên mặt nước, lại không thấy người chống bè, hắn ngồi xổm xuống rửa sạch bùn đất dính trên vạt áo, ngồi nghỉ ngơi ở bờ hồ trong chốc lát.


Nơi đây phi thường trống trải, không có bóng người, không khí có chút âm lãnh, tuyết rơi rụng trên đất, lặng yên hòa tan, sau khi nam nhân chỉnh lý tốt vạt áo thì tay hắn bị nước lạnh lẻo đông lạnh tới có chút phát đau.
Một trận âm phong thổi qua………
Đèn ***g trên xe ngựa bị dập tắt……..


Bốn phía rơi vào hắc ám, chỉ cần một chút thanh âm thì có thể nghe thấy rất rõ ràng, nam nhân quay đầu lại nhìn nhìn phía sau, không có phát hiện động tĩnh kỳ quái, nhưng hắn lại không biết nguy hiểm đang từng bước một tới gần hắn.


Bởi vì hôm nay thân ảnh của Phật Hàng cùng Hồ Lục Nương không ngừng quanh quẩn ở trong đầu của nam nhân, hắn vốn định mở miệng bảo Phật Hàng đi cùng hắn, chính là vừa rồi Phật Hàng một câu cũng không nói, hắn cho rằng Phật Hàng không muốn đi nên cũng sẽ không có mở miệng cưỡng cầu, hắn cũng biết trà công của trà địa mất tích cùng tác loạn này nhất định có liên quan với nhau.


Kỳ thật nam nhan vốn định đi tìm đạo trưởng của Nam Sơn đạo quan hỗ trợ, nhưng hắn không còn nhiều thời gian, đi Nam Sơn đạo quan phải chậm trễ hơn thời gian nửa ngày, hắn liền trực tiếp một mình đi đại trà địa trước.


Nam nhân mới vừa đứng lên muốn đi, đột nhiên có một thứ gì đó lạnh như băng tóm lấy cổ chân của hắn……..


Nam nhân lập tức cúi đầu, nhìn thấy 1 bàn tay tái nhợt tóm lấy cổ chân của hắn, là 1 con nữ thủy quỷ làn da ngâm nước tới trắng bệch, y sam toàn thân nữ quỷ kia bị ngâm nước tới nát bét, nhưng nữ quỷ này khuôn mặt trắng bệch nhìn hắn, chính là khuôn mặt vẫn chưa thối rữa, còn một bộ dung mạo xinh đẹp ngày thường, chính là sắc mặt trắng bệch kia làm cho nàng ta nhìn thập phần quỷ dị.


Nữ quỷ này khi còn sống nhất định rất xinh đẹp……..


Nam nhân ngoại trừ kinh ngạc ngắn ngủi ra thì cũng không có rất kích động, hắn chính là muốn rụt chân lại, nhưng lại bị nắm chặt, cho tới khi nữ quỷ kia lộ ra tươi cười quỷ dị, tươi cười cũng dần dần trở nên đáng sợ, khuôn mặt kia dần dần biến dạng tới dữ tợn đáng sợ.


“Nạp mạng đi, nạp mạng đi, nạp mạng đi ——”. Nữ quỷ kia cười âm trắc, sâu trong yết hầu phát ra tiếng hét quỷ dị, giống như đang chờ đợi người thế mạng bình thường, thanh âm trầm tới đáng sợ kia cuồn cuộn quanh quẩn ở trong sơn gian.


“Buông tay”. Nam nhân mới vừa rút chân về, rồi lại bị nắm chặt, cả người hắn ngã trên mặt đất, bị nữ quỷ kia kéo hướng về phía trong hồ, cái dù trong tay của hắn rơi ở 1 bên, cả người hắn bị một cỗ mãnh lực cường đại kéo đến trong nước, hồ nước lạnh lẻo kia tràn qua bên hông của hắn, hắn túm đám cỏ, dùng sức đá nữ quỷ kia.


Nhưng là vô ích.
Ánh mắt của nam nhân dừng ở trên mặt nước, vừa rồi hắn còn trấn định nhưng giờ phút này cả người hoàn toàn rơi vào khủng hoảng, bởi vì hắn nhìn thấy rất nhiều thủy quỷ bập bềnh trên mặt nước, chậm rãi tụ tập tới bờ hồ……..


Diện mạo thủy quỷ này khá đáng sợ, đều tụ tập hướng chỗ nam nhân, hắn đồng thời sử dụng tứ chi, nghĩ muốn đi hướng bờ hồ, nhưng lại bị kéo vào trong nước, hắn bắt đầu hét cứu mạng, tuy rằng biết nơi này không có người đi qua, nhưng vẫn muốn hét lên, vạn nhất vạn nhất (ngộ nhỡ) sẽ có người tới cứu hắn, hắn còn không muốn chết vô ích tại loại địa phương này.


Cả người nam nhân đều rơi vào lạnh buốt, hắn dùng lực chống đỡ thân thể, hai tay cầm lấy đám cỏ, không cho con quỷ này kéo hắn đi xuống, hắn rất lạnh, lạnh tới nỗi đều run lên.


Lúc này bờ hồ truyền tới thanh âm có người bước nhanh đi tới, nam nhân mới vừa ngẩng đầu, đã bị một cỗ mãnh lực lôi lên dùng sức kéo đi ra ngoài, trong chớp mắt hắn đã bị nhét vào trong xe ngựa, xe ngựa cũng bắt đầu di chuyển.
Hết thảy việc này quá nhanh.


Nam nhân cứ như vậy bị người kéo vào xe ngựa, hắn cứ như vậy được cứu sống, chính là hắn còn chưa thấy rõ bộ dáng của người cứu hắn, hắn lạnh tới run lên, lại phi thường khó chịu.


Nam nhân xốc màn xe lên, nhìn thấy Phật Hàng đang thay hắn đánh xe ngựa, Phật Hàng tựa hồ cảm giác được tồn tại của hắn, sau khi xoay người thì đẩy mạnh hắn vào trong thùng xe, động tác của Phật Hàng tuyệt không ôn nhu, cả người hắn đều ngã ở trong xe.


“Ngươi ở bên trong đừng đi ra, một đường này đều là quỷ khí, ngô đưa ngươi tới đại trà địa”. Phật hàng cũng không nhắc sự tình thủy quỷ kia đòi mạng vừa rồi, y giơ cổ tay phải vói vào trong thùng xe ngựa, “Ngươi cầm thứ này đi, đeo bên tay phải có thể trừ tà”. Trên cổ tay của y đeo một chuỗi phật châu Phạn văn rất dài.


Đó là ngân Phật châu (phật châu = bạc). Có thể trừ tà trấn quỷ.
Nam nhân vươn tay ra tháo Phật châu trên cổ tay của Phật Hàng xuống, quấn trên tay của chính mình, vừa rồi may mà Phật Hàng cứu hắn, nếu không phải Phật Hàng xuất hiện đúng lúc thì chỉ sợ hắn cũng xong rồi.


“Vừa rồi đa tạ ngươi”. Nam nhân thấp giọng nói một câu, liền cởi y sam trên người của chính mình, hắn mới vừa cởi y sam ẩm ướt trên người, liền cảm giác được xe ngựa ngừng lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?”. Nam nhân hỏi đã xảy ra chuyện gì.


“Phía trước có……..”. Phật Hàng vén rèm lên, chui vào xe ngựa, thấy nam nhân cởi sạch trơn thì lời nói của y lập tức liền dừng, hai người đồng loạt ngây ngẩn cả người.