Yêu Ma Đạo

Chương 238

Cửa mở.
Một trận gió lạnh thổi vào, cửa gỗ màu đỏ thắm nặng nề phát ra tiếng kẽo kẹt quỷ dị………
“Ngươi không khóa cửa?”. Nam nhân thấp giọng hỏi Phật Hàng, lại không có can đảm nhìn ngoài cửa.


Phật Hàng trả lời nam nhân: “Không ai tới, bên ngoài gió quá lớn mà thôi”. Y nhẹ nhàng vung tay lên, cửa liền tự động đóng lại, lần này ngược lại linh lực của y ngưng kết thành pháp ấn trên cửa……..


Tay của Phật Hàng quẩn quanh trên người của nam nhân, thân thể mềm dẻo của nam nhân làm cho y lưu luyến quên đường về, y hôn cổ của nam nhân, cái đầu vô lực của nam nhân xoay đi, hơi nóng kia phun ở trên cổ.


Nam nhân đang nói chuyện cùng Phật Hàng, hắn hơi thở bất ổn nói chuyện đứt quãng, chính là Phật Hàng thỉnh thoảng sẽ đáp lại hắn hai tiếng. Phật Hàng không quá thích nói lời thừa, Phật Hàng khá trực tiếp, đi thẳng vào chính đề……..


Xúc cảm cực nóng trong cơ thể của nam nhân đang dần dần mãnh liệt. Phật Hàng xâm nhập tìm kiếm đầu lưỡi của nam nhân, quấn quanh ám muội thấp hôn, y xâm chiếm nam nhân, cái loại cảm giác mãnh liệt này hết lần này tới lần khác làm cho nam nhân phát ra thở dốc cấp tốc, hết lần này tới lần khác làm nam nhân nắm chặt thành giường, lại hết lần này tới lần khác khiến cho nam nhân phát ra thiển ngâm (thở dài khe khẽ) yếu ớt khó có thể áp chế.


Thanh âm nồng đậm kia ở trong bóng đêm, dưới ánh nến ám muội có vẻ vô cùng mị nhân.


Tối nay trong phòng của Trương gia cô gia của Trương phủ là xuân ý ám muội đằng đẵng, dưới tấm màn lăng la (lụa mỏng có hoa) có 2 thân ảnh dây dưa không rõ, ở dưới ánh nến lờ mờ cùng tấm màn hờ khép là xuân quang ngoại tiết(cảnh xuân tiết ra ngoài)……..


Xuân sắc bị gắt gao khóa ở trong phòng, gió thu ngoài cửa sổ thổi lá cây rơi tan tác.


Sự hậu (sau khi sự việc xảy ra), Phật Hàng ôm nam nhân đầu đầy mồ hôi, nằm nghỉ ngơi ở trên giường, nam nhân sớm là tình trạng kiệt sức, hiện giờ là ngay cả khí lực nâng ngón tay đều mất đi, hắn mệt mỏi dựa vào Phật Hàng, thở dốc còn chưa hoàn toàn ổn định.


“Lúc trước ngươi bị Nham Vân bắt đi, ngô không có phái người tìm ngươi, đích thật là ngô không tốt”. Phật Hàng cúi đầu rủ mắt, y không có nhìn nam nhân, y ôm thắt lưng của nam nhân, cúi đầu chôn ở ngực của nam nhân.


Mà lúc này nam nhân mệt mỏi thế nhưng cảm thấy hoang đường khi Phật Hàng đang nhận sai với hắn.
“……..”


Nam nhân cúi đầu nhìn Phật Hàng, môi của hắn vô tình dán tại bên tai của Phật Hàng, mái tóc Phật Hàng truyền tới mùi hương, thân thể Phật Hàng truyền tới độ ấm làm cho hắn ngẩn ngơ 1 hồi, hắn tùy ý Phật Hàng ôm hắn như vậy, hắn nghỉ ngơi rất lâu rất lâu mới cố gắng giơ tay lên, hắn thực mệt mỏi, thật vất vả mới khôi phục một chút khí lực như vậy, ngón tay hắn thong thả luồn vào mái tóc của Phật Hàng, hắn một bên chăm chú nghe Phật Hàng nói chuyện với hắn, hắn một bên hơi động động đầu ngân phát tuyệt mỹ kia của Phật Hàng…….


Phật Hàng không nói nhiều với nam nhân lắm, nhưng nam nhân rõ ràng nghe được Phật Hàng ôm hắn, dán tại bên tai hắn có chút do dự nói: “Kỳ thật ta làm hết thảy, đều là vì ngươi”.


Phật Hàng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, ánh mắt nghiêm túc kia làm cho nam nhân không thể nào mở miệng. Nam nhân chính là trầm mặc, ngón tay dừng lại ở mái tóc của Phật Hàng, nhưng mà đêm nay Phật Hàng không có bước ra khỏi phòng nam nhân nửa bước.


Phật Hàng ám muội xoa xoa bàn tay như nhũn ra của nam nhân, sau đó nhéo nhéo cái chân run lên của nam nhân, thân thể của nam nhân thực bủn rủn, không thể xuống giường không thể đẩy Phật Hàng ra, cũng vô pháp thanh tẩy (rửa sạch) thân thể…….


Bởi vì nam nhân hành động bất tiện nên Phật Hàng còn phá lệ thân mật lau người cho nam nhân, chẳng những không có ngại nam nhân thực phiền toái, còn không ghét bỏ nam nhân, chính là trầm mặc thay nam nhân làm loại sự tình này…….


Từ đầu tới đuôi nam nhân đều im lặng nhìn Phật Hàng, hắn đột nhiên cảm thấy cho tới bây giờ Phật Hàng đều không có thay đổi quá, khuôn mặt khuôn mặt vẫn là tuấn mĩ yêu dị, chính là thân phận Phật Hàng có điều khác với trước kia.


Bởi vì nam nhân ngồi cứng đơ cả buổi, hơn nữa trước đó cao trào, sau đó thì mỏi mệt, hắn cũng chỉ có thể tùy ý Phật Hàng bài bố, nhìn Phật Hàng nới lỏng tấm chăn che ở trên người của hắn ra…….


Nhìn Phật Hàng lau người cho hắn, cảm giác Phật Hàng bóp chân cho hắn, nam nhân đều chỉ là nằm ở trên giường, không nói gì.


Cả buổi tối Phật Hàng đều ở trong phòng nam nhân, không có rời đi, nhưng không làm loạn với nam nhân, hơn nữa cả buổi tối Mạt Đồng cũng không tới tìm nam nhân, lúc này nam nhân mới đỡ băn khoăn.


Nam nhân cùng Phật Hàng ở trong phòng chưa từng yên tĩnh qua, tinh lực của Phật Hàng khá dồi dào, làm cho nam nhân xương cốt già cỗi này cảm thấy chính mình bị gây sức ép tới tới lui lui tới nỗi lỏng lẻo vài thứ.
Giường lay động.


Màn giường an tĩnh buông xuống, trong cái màn hờ khép kia là nam tử ngân phát dung mạo tuấn mỹ đang hôn nam nhân cả người như nhũn ra, nam nhân mỏi mệt khép mắt, không thể trốn tránh, nhận hôn sâu của Phật Hàng…….
“Ngươi đủ chưa?”.


Phật Hàng hôn nam nhân, chậm rãi lắc đầu, ngậm đầu lưỡi của nam nhân vào miệng: “Không đủ”. Giữa chân mày y phát ra khí tức lãnh ngạo, càng thêm lăng lệ (sắc bén, mạnh mẽ), lại khiến người không thể kháng cự.


Sau hôm nay, nam nhân dùng suốt thời gian một tháng “đuổi” Phật Hàng đi, nhưng không có chút hiệu quả nào, tới cuối cùng hắn cũng đành từ bỏ, cũng không thể nói rõ là Phật Hàng quấy rầy hắn, cũng không thể nói là tới thỉnh tội(xin lỗi) với hắn, hoặc là giải thích, từ lần trước sau khi Phật Hàng “tâm sự” cùng hắn, sẽ không có nhắc lại sự tình lúc trước.


Nam nhân cũng biết những lời Phật Hàng nói qua cũng sẽ không lại nói lần thứ hai với hắn, Phật Hàng 1 thân ngạo cốt kia không cho phép y ăn nói khép nép, lòng tự trọng của y rất cao.
Nam nhân cũng không ép Phật Hàng.
Sự thật thì giữa bọn họ căn bản là mỏng manh tới không cần tha thứ hay tha thứ………


Nhưng sau đêm đó thì quan hệ giữa bọn họ đích xác trở nên càng thêm ám muội so với dĩ vãng, càng thêm kỳ quái, làm cho nam nhân thậm chí cảm thấy mỗi lần Phật Hàng tới, đều như là đang yêu đương vụng trộm………


Bởi vì mỗi lần thời điểm Phật Hàng tới, đều là đàm sự rất nhiều cùng Mạt Đồng, lén tìm nam nhân “tâm sự”, tuy rằng thời điểm lúc đầu nam nhân cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng tiêu ma (hao mòn, tiêu phí) tới cuối cùng thủy chung đều là không kháng cự được……..


Mà Mạt Đồng từ ngày Phật Hàng tới bắt đầu liền không nói chuyện cùng nam nhân, nhưng lại thường xuyên chạy ra bên ngoài, hắn cũng không biết Mạt Đồng đi đâu, hắn cũng chưa từng có mở miệng hỏi tới, hắn liền cả ngày làm việc ở trà phô, thường thường cũng tránh không được Phật Hàng dây dưa.


Bởi vì phải làm sinh ý (buôn bán) nên nam nhân cũng rất ít hồi phủ, bên ngoài thường xuyên đều có lão bản mời hắn đi dạ yến, mới đầu hắn ít tham gia, nhưng là thời qua lâu, nhân mạch sẽ đứt nên hắn cũng sẽ không đi.


Mấy ngày nay Phật Hàng thường xuyên ra vào Trương phủ, nhưng hắn cũng không để ý, bởi vì phần lớn Phật Hàng đều là tới tìm Mạt Đồng, rất ít một mình ở chung cùng nam nhân, mà tuy rằng Mạt Đồng không nói chuyện với hắn, nhưng luôn sẽ từ bên ngoài mang một ít dược liệu hiếm quý trở về cho hắn ăn, làm cho linh khí trong cơ thể của hắn chậm rãi khôi phục……..


Chính là trên cơ bản không hiệu quả mà thôi.


Hơn nữa số lần Phật Hàng ôm nam nhân càng ngày càng thường xuyên, mỗi lần ân ái đều tới cuối cùng, nam nhân đều cảm thấy không có khí lực, mà Mạt Đồng lại thường xuyên đi ra ngoài, ngoại trừ thời điểm quay về sẽ nói hai câu với nam nhân, thời gian còn lại cơ ban hai người không nói lời nào, tự mình làm chuyện của mình, vẫn là nam nhân chủ động tìm Mạt Đồng nói chuyện, Mạt Đồng mới bớt khí (tức tối, bực bội) một chút.


Bởi vì Phật Hàng rốt cuộc càng ngày càng thích lưu lại dấu hôn trên đùi nam nhân, khiến cho thời điểm Mạt Đồng ôm nam nhân thì nam nhân không cho Mạt Đồng đốt nến.
Ngày hôm đó Mạt Đồng đang chuẩn bị ôm nam nhân vào phòng.


Nam nhân bị Mạt Đồng đặt ở trên cửa gỗ tại trong viện tử, đêm mát như nước, trong không khí bồng bềnh lương ý gay mũi, 2 tay của Mạt Đồng trượt vào trong y phục của nam nhân, y bá đạo đặt nam nhân ở trên cửa, không cho nam nhân trốn tránh.
Ngay tại trong viện tử này………


Lê hoa vây quanh bốn phía của 2 người đã nở đầy cành, tràn đầy sương sớm từ cánh hoa trắng muốt rơi xuống, treo lơ lửng giữa hoa lá, nhẹ nhàng lay động…….


Mạt Đồng áp chặt nam nhân đang ý đồ giãy dụa, nam nhân mới từ trà phô trở về, trên người mang theo mùi trà nhàn nhạt, bởi vì bên ngoài viện tử thường xuyên có hạ nhân đi qua, nam nhân có chút lo lắng tình cảnh bất nhã như vậy bị người trong phủ nhìn đến, nam nhân khuyên Mạt Đồng một hồi lâu, đáng tiếc Mạt Đồng không quá nguyện ý nghe.


“Vì sao không cho ta cởi y phục ngươi?”.
“Trời còn chưa tối”. Nam nhân ấp úng.
“Vậy vì sao không cho ta đốt nến?”. Mạt Đồng kẹp nam nhân, không cho nam nhân đi, tay y xoa tới xoa lui trên người của nam nhân, “Ngươi có cái gì không dám để người khác thấy sao?”. Y nguy hiểm nheo mắt lại.


“Không có”. Nam nhân lập tức phủ nhận.
Mạt Đồng hôn nam nhân, kéo nam nhân vào phòng.
Không có đốt đèn.
Không có cởi y phục của nam nhân.
Cửa lớn cũng không đóng.
“Gọi ta”. Ngón tay của Mạt Đồng đẩy khố tử của nam nhân ra, chiếm cứ thân thể cực nóng của nam nhân.


Mạt Đồng muốn nam nhân gọi tên y…….
Rất kỳ quái.
Gần đây Mạt Đồng luôn thích như vậy, thích làm từ phía sau, bảo nam nhân liên tục gọi tên của y, đương nhiên chỉ cần không đốt nến thì thật ra nam nhân nguyện ý phối hợp.


Mỗi lần Mạt Đồng ôm nam nhân xong thì đều sẽ ngồi ở bên cạnh uống rượu.
Nam nhân thỉnh thoảng sẽ bồi Mạt Đồng uống mấy chén, chính là chuyện nam nhân cùng Phật Hàng, cũng không biết Mạt Đồng rốt cuộc có biết hay không.


Ngày hôm đó Mạt Đồng mới vừa ôm nam nhân xong, lại lại đột nhiên hỏi một câu về Liễu Phong: “Tuyệt học của Liễu Phong đồ đệ ngươi là gì?”.
“……….”. Nam nhân nghi hoặc nhìn Mạt Đồng.
“Ngươi nói cho ta biết”. Mạt Đồng ôm nam nhân, đút một ngụm rượu vào trong miệng nam nhân.


Nam nhân nhận nụ hôn này, nhưng không có nói cho Mạt Đồng biết: “Đây là cấm kỵ của môn phái, ta không thể tùy tiện nói”. Hắn không thể nói, bởi vì gần đây ít nhiều hắn cũng nghe nói.
Phật Hàng tựa hồ không chờ nổi nữa rồi, muốn Liễu Phong giao Nham Vân ra.


Mạt Đồng có chút đăm chiêu ôm nam nhân, hắc mâu của y gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt mỏi mệt của nam nhân: “Vậy chỉ cần ngươi nói cho ta biết, Liễu Phong có tuyệt học chí cao của Bạch Vân Quan hay không, Kinh lôi khấp quỷ thuật?”.
Nam nhân lắc đầu.
Liễu Phong không có.


Cái này nam nhân đều biết rõ hơn so với bất kỳ ai.
Mạt Đồng nhíu mày, không nói gì nữa, y ôm nam nhân, ôm nam nhân, yêu thương nam nhân suốt một đêm, buổi sáng ngày hôm sau nam nhân thức dậy vẫn eo đau chân nhũn.


Mạt Đồng lại nằm ngủ trên giường, tóc đen của y buông ở sau người, che lại tự ấn màu đen của Hàng ma kinh trên lưng, nam nhân kéo kéo chăn cho y, lại bị y kéo tay lại.
“Ta phải đi trà phô”. Nam nhân cười nhìn Mạt Đồng.


Mạt Đồng buồn ngủ nồng đậm, híp lại con ngươi đen mê người kia, nói với nam nhân nói: “Uống thuốc đã nấu đi rồi lại đi”. Đó là y thật vất vả từ chỗ Xích hà quỷ, yêu lâm quỷ miếu lấy được Phục Linh hoa, để cho nam nhân dùng khôi phục linh khí.


Nam nhân gật gật đầu, uống xong dược rồi mới đi trà phô.


Nam nhân là 1 người lý trí, cho nên mấy ngày trước Phật Hàng tới quý phủ, Mạt Đồng nói những lời khí nói (nói lẫy) thì hắn đều đều không có để ở trong lòng, hắn biết đó là Phật Hàng cố ý chọc giận Mạt Đồng nên Mạt Đồng mới có thể nói những lời đó, hắn cũng không tức giận, mà cách làm của Phật Hàng, trong lòng hắn mặc dù có dị nghị, nhưng là không nổi cáu được.


Làm đều làm.
Nam nhân cũng không nghĩ muốn làm bộ thanh cao.
Chính hắn có mấy phân lượng thì hắn vẫn hiểu rõ.


Chỉ là có chút sự tình nam nhân không thích chọn quá rõ ràng, hắn có thể tiếp tục không để ý tới Phật Hàng, có thể tiếp tục lảng tránh, tiếp tục không gặp Phật Hàng, nhưng thay vào đó là những ngày tuyệt đối sẽ không dễ chịu so với hiện tại, hắn chính là không muốn làm tới rất đoạn tuyệt, nháo tới tình trạng không thể vãn hồi.


Nam nhân biết rõ năng lực của Phật Hàng………


Phật Hàng có thể lấy người xung quanh uy hϊế͙p͙ nam nhân, hắn không muốn bức Phật Hàng đi tới bước đó, hắn cũng biết Phật Hàng cũng không muốn chính mình trở nên tầm thường như vậy, Phật Hàng cũng không nghĩ muốn dùng cái loại phương thức tục sáo (cũ + tầm thường) này đối đãi hắn.


Gần đây Phật Hàng cũng thường xuyên tìm đến nam nhân, trước đó bọn họ giống như trở về như trước kia, ngăn cách trước đó giống như tự nhiên giải trừ, không ai nhắc tới, không ai truy hỏi, không ai cố ý truy cứu, nam nhân cũng đều không phải là 1 người thích bới tận gốc để hỏi, chính là ba người sẽ không cùng nhau làm cái loại sự này, nhưng giống như hẹn tốt thời gian thì luôn trùng hợp xảy ra sai sót.


Hiện nay nam nhân căn bản không có tâm tư nghĩ tới việc này, tâm tư của hắn đều đặt ở trà phô, thời tiết càng ngày càng lạnh, hạ nhân trong phủ đều mặc áo bông rồi.
Đảo mắt thu đi đông tới, thời gian trôi mau, đã qua 3 tháng.


Nam nhân thường xuyên sẽ đi tới Đạo quan dâng hương, thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được một ít tin tức, vài vị cao nhân của Nam Sơn đạo quan phái một ít đệ tử đi phía Nam hàng yêu, nhưng yêu hoạn của phía Nam chỉ tăng không giảm, hơn nữa rất nhiều đệ tử của Bạch Vân Quan đều bị thương, hắn từ trong miệng của đạo nhân trở về từ phía Nam biết được tình huống bên phía Nam không tốt lắm, hơn nữa gần đây Bạch Vân Quan cũng không bình yên.


Tà Đế cung liên tiếp gây phiền hà, nháo tới không thể xử lý được.


Sau khi nam nhân trở về từ Đạo quan, vừa tới thư phòng liền nhìn tới Phật Hàng cùng Mạt Đồng đang ở bên trong đàm sự (bàn bạc công việc), hai người nhìn thấy nam nhân trở về thì ngừng nói, hắn biết bọn họ đang đàm sự nên hắn cũng không tiện hỏi, hắn cũng không nói gì liền bỏ sổ sách xuống, ngồi ở trước bàn uống trà, cũng không có tính toán rời đi, bởi vì đây là thư phòng của hắn.


“Nếu các ngươi có chuyện gì muốn nói thì đi hậu viện nói, hiện nay ta muốn dùng thư phòng”. Nam nhân căn bản là không ngước mắt nhìn bọn họ, vừa uống trà vừa xem, kiểm tra trướng mục.


Nam nhân bị trướng mục phiền tới đau đầu, nhưng lại phải học lại từ đầu, hắn chậm rãi cởi xuống áo choàng rất nặng, treo ngăn nắp trên giá gỗ, cũng châm lửa bó củi trong bếp lò tinh xảo trong phòng, không khí trong đại mùa đông này rét lạnh thấu xương, hắn mặc áo bông tinh xảo, bố liêu (vải vóc) vừa người hiện ra đường cong của thân hình.


Nam nhân vừa không tiêm tế (mảnh khảnh) cũng không thô cuồng cục mịch, thân hình rắn chắc chắc nịch kia cùng đường cong biểu lộ mị lực của nam nhân, vóc dáng của người tập võ từ nhỏ chắc hơn rất nhiều so với trung niên nam nhân bình thường.


Ánh mắt của Mạt Đồng dừng ở trên người của nam nhân, y mân môi, đôi mắt đen kia nguy hiểm nhìn chằm chằm nam nhân: “Có ngoại nhân ở đây, ngươi mặc bạo lộ như vậy là muốn làm cái gì?”.


“Ta mặc y phục”. Nam nhân trả lời một câu đúng sự thật với Mạt Đồng, hắn rõ ràng liền mặc rất nhiều, Mạt Đồng còn xoi mói như thế, hắn có chút dở khóc dở cười, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt không vui của Mạt Đồng, bổ sung một câu, “Ta mặc hai kiện áo bông dày”.
Sắc mặt Mạt Đồng xanh mét.


“Không phải các ngươi có việc muốn nói sao?”. Ngữ khí của nam nhân thực nhẹ……..
Phật Hàng vẫn ngồi ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần mở miệng: “Không có chuyện đặc biệt gì” Y ngồi ở ghế ngồi ở, nhắm mắt, im lặng ngưng thần dưỡng tức.


Ngân phát hắc sam (tóc bạc áo đen) 1 loại yên lặng bất động an tĩnh……..
Phật Hàng đang điều tức.
Cần an tĩnh.


Mạt Đồng liếc mắt nhìn Phật Hàng một cái, tựa hồ nghĩ tới cái gì, y đứng lên vòng tới phía sau của nam nhân, ôm cổ nam nhân đang kiểm tra trướng mục, nam nhân bị y dọa tới mức cả người run lên.
Mạt Đồng đang muốn hôn nam nhân.
Nhưng lúc này.


“Cô gia”. Ngoài thư phòng truyền tới tiếng kêu của lão quản gia, tựa hồ thực sốt ruột, “Cô gia, bên ngoài có người tìm, ngươi mau ra đây nhìn một cái”.


“Ta lập tức đi ra”. Nam nhân tránh được môi của Mạt Đồng, Mạt Đồng đang muốn phát hỏa, hắn nghiêng đầu muốn nói với Mạt Đồng là thư phòng nhường cho bọn họ dùng, nhưng vừa mới quay đầu qua liền đụng tới môi Mạt Đồng tập kích lần nữa……..
Ngô………


Nam nhân bị Mạt Đồng hôn bất thình lình, khiến cho trở tay không kịp……….