Mạt Đồng thật sự là có trăm miệng cũng không biện bạch được. Không phải y. Sao y có thể đi ra ngoài xằng bậy sau lưng nam nhân? Y đã lâu cũng chưa đi thanh lâu, hơn nữa y đều chướng mắt yêu nữ này………
Mạt Đồng lắc đầu tỏ vẻ không phải, nhìn thấy nam nhân không nói thì y mới nở nụ cười: “Ngươi ghen?”. Y ôm nam nhân, thân thể y rất lạnh làm cho sự bức bối trên thân thể của nam nhân giảm bớt không ít.
” Ngươi cảm thấy được ta giống như vậy à?”. Nam nhân hỏi lại Mạt Đồng.
Mạt Đồng ôm nam nhân, không chút để ý trả lời nam nhân: “Không phải ta, không liên quan tới ta, ta không có hứng thú đối hồ yêu, ngươi biết ta cảm thấy hứng thú nhất đối với ngươi mà”.
“………”
” Đáng tiếc ngươi không thể sinh, bằng không sinh cho ta 10, 20 đứa”. Mạt Đồng nắm cằm của nam nhân, mặc mâu thật sâu nhìn chăm chú vào nam nhân, môi y cách nam nhân rất gần nhưng chính là không hôn lên.
Nam nhân thản nhiên phản bác: “Ta cũng không phải heo mẹ”.
Mạt Đồng có chút cười không nổi: “Ta không thích cái dạng này của ngươi, ngươi bị bệnh, không cần nói nhiều”. Y ôm nam nhân, bảo nam nhân nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mạt Đồng đích thật là không có quan hệ với hồ yêu, y biết con hồ yêu này cũng không phải tìm y mà là đến tìm con hồ yêu sắp phi thăng tặng linh châu cho y lần trước.
Con yêu hồ kia phải bỏ vợ bỏ con, chặt đứt thất tình lục dục.
Nam nhân cũng không lại truy vấn.
Mạt Đồng đơn giản nói một chút nguyên nhân cho nam nhân biết, nam nhân cũng cũng không phải người không rõ đạo lý, hắn cũng không có nói thêm nữa, cũng không có suy nghĩ muốn Mạt Đồng giải thích.
Môi của nam nhân thực khô khốc, Mạt Đồng nghiêng đầu hôn lên môi của nam nhân, làm dịu đôi môi của nam nhân, giữa môi phát ra thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập, môi của y nhẹ nhàng mân mê môi của nam nhân, nước bọt làm dịu môi của nam nhân 1 chút, thanh âm đôi môi đan xen trở nên có vẻ dị thường vang dội, lúc này bốn bề vắng lặng nên y cũng liền trở nên càng thêm nhiệt tình.
Mạt Đồng đã lâu không có ôm nam nhân, nam nhân không cho y ôm, y bắt đầu hoài niệm cảm giác tuyệt vời khi bị nam nhân bao vây lấy, độ ấm cùng xúc cảm ẩm ướt mềm mại kia làm cho y khó có thể quên, y ɭϊếʍƈ môi của nam nhân……..
Ngậm đầu lưỡi của nam nhân………
Hơi thở của nam nhân thực nóng thực nặng nề, hơn nữa Mạt Đồng đang vuốt ve chân của hắn, hắn phát ra thanh âm rất nhỏ, cúi đầu, thực làm cho người ta tràn ngập vô hạn tưởng tượng………
Tiếng thở dốc của nam nhân rất nặng, Mạt Đồng nghe được mà có chút khó có thể khống chế được, tay y trượt vào trong y bào của nam nhân, cảm giác được thân thể của nam nhân đang run rẩy, tay của y cới khố đầu của nam nhân, ngón tay thon dài đẹp đẽ vói vào trong khố tử của nam nhân, tay hơi lạnh, bàn tay phủ lên bụng của nam nhân………
Cái địa phương biểu tượng kia của nam nhân thực mềm mại, Mạt Đồng nắm ở lòng bàn tay, làm cho y chậm rãi trở nên có phản ứng……..
Biến nóng.
Biến cứng.
Hơi thở nóng bỏng, nặng nề của nam nhân nhẹ nhàng phun ở trên khuôn mặt tuấn tú của Mạt Đồng…….
Nóng tới hai má của Mạt Đồng nóng lên, nhưng y vẫn nắm địa phương kia, y muốn cho nam nhân càng thêm trầm mê, càng thêm không thể tự thoát ra được, nam nhân toàn thân đều đang nóng lên nóng lên.
Hai gò má của nam nhân thực nóng.
Trong lòng thực loạn.
Nam nhân cũng không rõ tự mình rốt cuộc chấp nhận hay không chấp nhận làm chuyện mà giữa phu thê mới có thể làm với Mạt Đồng, mấy ngày nay hắn đều cự tuyệt Mạt Đồng, nhưng mà hiện tại Mạt Đồng đang cố gắng xoa nắn địa phương kia của hắn…….
Nam nhân rất nhanh phát trướng ngay tại trong tay của Mạt Đồng, đôi môi Mạt Đồng rời khỏi đôi môi bị hôn tới ướt át của nam nhân, nam nhân cúi đầu nhìn chăm chú vào tay của Mạt Đồng……..
Tay của Mạt Đồng đang nắm địa phương mới phóng thích qua nóng rực của nam nhân.
Đôi môi của nam nhân bởi vì chấn động mãnh liệt mà nhẹ nhàng run run………
Tốc độ trên tay của Mạt Đồng nhanh hơn, nam nhân nhẹ nhàng “ngô” mấy tiếng, y cầm phân thân của nam nhân, chậm rãi sờ tới sờ lui, lên xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh làm cho tiếng thở dốc của nam nhân càng ngày càng nặng, nam nhân kêu rên một tiếng, chất lỏng nóng bỏng đều bắn vào trên người của nam nhân, vạt áo lây dính mùi tanh chát thản nhiên.
Nhưng vào lúc này ——
Một cái vật thể lạnh lẻo dán lên hai má nóng bỏng của nam nhân, nam nhân cùng Mạt Đồng đồng thời nhìn về phía người phía sau, Phật Hàng một thân hắc bào, trong tay cầm một cái túi gấm chứa đầy nước đá.
” Cầm”. Phật Hàng buông lỏng tay, túi chườm nước đá trong tay tuột xuống.
Nam nhân giơ tay tiếp được: “Đa tạ”.
Mạt Đồng thay nam nhân buộc tốt khố đầu, ôm nam nhân đang cầm túi chườm nước đá, bất mãn nhìn về phía Phật Hàng: “Ngươi tới muộn, ngươi hẹn ta tới đây rốt cuộc có chuyện gì?”.
Phật Hàng chậm rãi ngồi xuống, y cũng giơ tay ôm nam nhân, cảm giác được nam nhân cùng Mạt Đồng đồng thời sửng sốt, y nhẹ giọng cười nói: “Sao ngươi lại mang Tích Duyên tới, nghĩ muốn thị uy với ngô?”.
“Đâu có”. Mạt Đồng cười đến quỷ dị, “Ngươi nói gì vậy?”. Tuy rằng ngữ khí nói chuyện của 2 người thân tiết, hòa nhã nhưng thật ra là tương đối tranh giành.
” Các ngươi muốn thảo luận sự tình thì cứ thảo luận đi, ta về phủ trước”. Nam nhân đứng lên, giơ tay muốn đi dắt linh hổ, nhưng hắn có chút choáng váng đầu, đầu một trận đầu váng mắt hoa.
Cơ hồ là cùng lúc Phật Hàng cùng Mạt Đồng tiến lên đỡ nam nhân, hai người ôm nam nhân ở giữa, ai cũng không chịu buông tay trước, đầu của nam nhân thực choáng, hơi thở của Mạt Đồng ngay tại bên tai hắn, mà chóp mũi của hắn ngửi được hương khí thản nhiên trên người Phật Hàng trước mặt.
Hương vị kia thực thanh tỉnh.
Trong lúc nhất thời cũng khiến cho nam nhân tỉnh táo không ít.
Thân thể của nam nhân thực vô lực, hai chân cũng như nhũn ra, thân thể hắn nóng tới muốn chết, thời tiết oi bức khó chịu, tuy rằng thân thể của Mạt Đồng cùng Phật Hàng giảm nhiệt cho hắn không ít nhưng nhiệt trên thân thể có thể giảm còn choáng váng đầu nhưng không cách nào biến mất.
Mạt Đồng ôm thắt lưng của nam nhân, thấp giọng hỏi: “Chân mềm nhũn?”.
” Ân…….”. Nam nhân chậm chạp gật đầu.
Phật Hàng hất tay của Mạt Đồng ra, ôm nam nhân vào trong lòng mình, nam nhân thập phần kinh ngạc, nam nhân sững sờ nhìn Phật Hàng, hai tay của Mạt Đồng để ở bên hông của nam nhân, thay nam nhân buộc tốt dây lưng.
Mạt Đồng cầm túi chườm nước đá trong tay của nam nhân, xoa hai má nóng bỏng của nam nhân, Phật Hàng phát hiện nam nhân đang nhìn mình sững sờ, ngược lại cười khẽ lên: “Ngô đã nói, Tích Duyên thích ngô”.
” Ngươi sai rồi, người hắn thích vĩnh viễn đều là ta”. Mạt Đồng cũng không chịu yếu thế mà phản bác, y cúi đầu hôn hai má nóng bỏng của nam nhân 1 chút, tuyên cáo quyền sở hữu nam nhân.
Nam nhân thực đau đầu. Hắn không đẩy Mạt Đồng ra được, cũng không đẩy Phật Hàng ra được.
Phật Hàng giơ tay muốn hất tay Mạt Đồng ra, nhưng Mạt Đồng lại kéo nam nhân lại, dán tại bên tai của nam nhân hỏi nam nhân: “Vì sao ngươi vẫn nhìn Phật Hàng, không cho phép nhìn Phật Hàng”.
“Ta không có nhìn ai hết”. Nam nhân nghiêng đầu trả lời Mạt Đồng.
Phật Hàng giơ tay kéo cằm nam nhân qua, để nam nhân nhìn y: “Ngô tốt hay Mạt Đồng tốt?”. Nhìn không rõ vẻ mặt lúc này của y dưới vành nón của y.
Cả người Phật Hàng đều bao phủ trong bóng đêm, nam nhân cũng biết trả lời như thế nào mới tốt, đột nhiên đối mặt vấn đề như thế, đau đầu nên nam nhân căn bản không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục.
” Không nên hỏi ta, ta không biết”. Trán của nam nhân rất nóng, tầm mắt của hắn có chút hoảng hốt, vốn mới nãy còn khá tốt nhưng tình huống hiện tại lại không hay lắm.
Phật Hàng cùng Mạt Đồng một trước một sau mang theo nam nhân.
Phật Hàng nắm cằm của nam nhân rồi hôn lên: “Vậy hiện giờ biết rồi chứ?”. Y hôn lên môi phát nóng của nam nhân, Mạt Đồng từ phía sau ôm nam nhân, hôn 2 má của nam nhân.
” Hắn căn bản là không trả lời ngươi, ngươi ít đắc ý”. Mạt Đồng nghĩ muốn đẩy Phật Hàng ra, độc chiếm nam nhân, nhưng Phật Hàng lại ôm chặt hơn, hôn nhanh nam nhân, làm cho Mạt Đồng vô kế khả thi (pó tay toàn tập).
Nam nhân nhíu mày bởi vì hắn cảm giác được Mạt Đồng ngậm vành tai của hắn, hai tay xoa thân trước của hắn, hai tay đang di chuyển trên người của hắn.
Nam nhân đương nhiên biết hai người kia muốn làm cái gì, ăn ý như vậy, cộng minh như vậy, đơn giản là muốn cùng nhau ôm hắn, loại chuyện này trước kia cũng có qua cho nên hắn cũng không có rất kinh ngạc.
Mạt Đồng ném xích sắt của linh hổ, để linh hổ đi tới dưới tàng cây chờ, linh hổ kia chậm rì rì rời đi, bên cạnh cái ao lại bốn bề vắng lặng…….
Bóng đêm thực trầm.
Tim của nam nhân cũng đập nhanh hơn.
Môi của Phật Hàng có chút lạnh lẻo, đầu lưỡi lộ ra vài tia cảm giác mát lạnh làm cho khoang miệng cực nóng của nam nhân hơi chút giảm bớt vài phần khó chịu, hai tay của Mạt Đồng nóng rực như lửa di chuyển trên thân thể của nam nhân, làm không biết mệt thưởng thức lông mi khẽ run của nam nhân, bộ dáng mâu quang xao động mê người, Mạt Đồng thực thích cái dạng này của nam nhân.
Không chỉ là Mạt Đồng đối cái này mê luyến mà Phật Hàng cũng thầm thích xem nam nhân như thế, vẻ mặt không hề phòng bị lại ôn nhuyễn động lòng người, cào tim cào phổi, nhìn thấy khiến cho người ta muốn đối nam nhân xuống tay………
Nam nhân lơ đãng rơi vào thần thái vi diệu làm cho Mạt Đồng cùng Phật Hàng đều thích vô cùng.
” Thần chí của ngươi lại hỗn loạn một chút thì ngô sẽ càng chủ động một chút”. Phật Hàng hôn nam nhân, ngậm đầu lưỡi của nam nhân nói nhỏ, y liều chết hôn nam nhân nồng nhiệt, làm cho Mạt Đồng ghen tị tới mặc mâu mê người đều nhanh phun hỏa.
Mạt Đồng giơ tay cởi đai lưng của nam nhân, ngoại sam của nam nhân bị Mạt Đồng cùng Phật Hàng nhẹ nhàng vén liền rơi xuống trên mặt đất, y sam của nam nhân có chút ướt át, trên người bị mồ hôi làm ướt nhẹp, gió nóng đánh úp lại ngược lại có vẻ mát mẻ vài phần.
Oi bức trong không khí làm cho nam nhân rất khó chịu. Hiện giờ hắn không muốn nói chuyện. Hắn cảm giác được lưỡi của Phật Hàng chui vào trong miệng của hắn, quấn lấy đầu lưỡi của hắn, chậm rãi chuyển động, hô hấp nóng bỏng của hắn phả lên trên mặt của Phật Hàng.
“Thật là nóng”. Mạt Đồng vừa nói vừa hôn cổ của nam nhân, mồ hôi chậm rãi lưu lại, y ɭϊếʍƈ đi mồ hôi của nam nhân, “Không cần sợ hãi, chúng ta sẽ thực ôn nhu”.
Bóng đen nhoáng lên một cái.
Trong gió thổi tới thanh âm phá vỡ.
Ba người nháy mắt biến mất ở tâm trấn (ở giữa trấn) tới bên cạnh hồ lớn ở Cửu Tiên trấn, linh hổ nằm sấp dưới tàng cây tự ɭϊếʍƈ hổ trảo của mình, một đôi mắt nhìn chằm chằm cái hồ bên cạnh rừng trúc.
Nơi đó có người.
Từ xa nhìn lại, một người nam nhân bị 2 người hắc y nhân áp tại trung gian, trúc ảnh (bóng trúc) đang chớp lên, nam nhân đồng thời tiếp nhận hai người, giáp công sau lưng làm cho thân thể nam nhân có chút run rẩy.
Y sam, khố tử, tất cả y vật trên người của nam nhân đều rải rác để tại một bên…….
Trên người hắn không mặc gì hết, để Phật Hàng cùng Mạt Đồng sờ soạng đủ thì thôi, Phật Hàng cúi đầu, ngân phát (tóc bạc) rơi ở trên đùi của nam nhân,Phật Hàng hôn đầu vai của hắn, nghe được miệng hắn phát ra không biết là thanh âm thống khổ hay thoải mái thì Phật Hàng cười khẽ lên, dùng sức đâm mấy cái, lấn Mạt Đồng trượt ra ngoài.
Cho tới khi nam nhân kêu rên một tiếng, hắn cũng cảm giác được trong cơ thể đã ươn ướt, là nhiệt dịch của Phật Hàng…….
Nam nhân ngồi ở trên người Mạt Đồng, Mạt Đồng hôn nam nhân, còn mới vừa động trong chốc lát thì Phật Hàng sáp một chân tới, lần thứ hai xâm nhập thân thể của nam nhân, nam nhân mãnh liệt hút không khí.
Nam nhân rất nóng.
Rất nóng.
Làm cho Mạt Đồng cùng Phật Hàng đều cảm thấy được thực phỏng tay, Phật Hàng để nam nhân ngậm 1 khối băng, nam nhân không tỉnh táo, chậm rãi hất đầu, nước miếng chảy xuống từ khóe miệng của nam nhân………
Mạt Đồng sững sờ nhìn chằm chằm nam nhân, không ngờ nam nhân còn có một mặt “xinh đẹp” như vậy.
Ngoài rưng trúc chỉ có thể mơ hồ nghe được thanh âm truyền đến từ trong rừng trúc làm người khác mặt đỏ tim đập, thanh âm kia trầm trầm, nặng nề, cùng với tiếng thở mơ màng của kẻ khác, quanh quẩn xa xăm ở bên trong bóng đêm……..
Linh hổ nằm sấp dưới tàng cây lẳng lặng đang ngủ.
Ở chỗ sâu trong rừng trúc thường thường truyền tới thanh âm thì tha thì thầm, mang theo một chút run rẩy, một chút do dự, tràn ngập hơi thở thần bí, gió mát bóng trúc, một đêm khuynh tình.
……….
Thời điểm nam nhân tỉnh lại đã sớm về tới Tích phủ, Mạt Đồng cùng Phật Hàng ở trong hậu viện ẩm trà, mà nam nhân là bị nóng tỉnh, y vật trên người hắn đều thay sạch sẽ.
Chuyện ở rừng trúc nam nhân chỉ nhớ mang máng, tưởng tượng tới hắn ngồi ở trên người Mạt Đồng cùng Phật Hàng như vậy……. hắn liền cảm thấy không khí bốn phía trở nên cực nóng.
Thời điểm ăn cơm nam nhân cũng chưa nói 1 câu với 2 người kia, Mạt Đồng cùng Phật Hàng hình như cũng không để ý, giống như đều đã chuẩn bị tâm lý, mà trong lòng hắn cũng âm thầm nhận thấy được Phật Hàng cùng Mạt Đồng tựa hồ đạt thành hiệp nghị nào đó.
Phật Hàng trụ lại Tích phủ.
Đương nhiên Phật Hàng ra vào Tích phủ đều là mặc áo cà sa màu bạc, trừ phi thời điểm đi ra ngoài làm việc thì y sẽ thay hắc bào, thời gian còn lại đều vẫn là giống cao nhân trên đời vậy, mặc áo cà sa ngồi thiền tại hậu viện.
Đối với chuyện đêm đó ở rừng trúc thì nam nhân cũng không thể nói gì hơn, đêm đó Phật Hàng tìm Mạt Đồng tới đó chính là muốn nói cho Mạt Đồng y muốn trụ(ở) Tích phủ, nếu đã vạch trần thì cũng không cần kiêng kị gì nữa cả.
Gần đây thời tiết rất nóng, mỗi ngày nam nhân đều phải tắm nước lạnh rất nhiều lần, ban đêm lại đặt đại đỉnh chứa đầy băng ở trong phòng, Mạt Đồng cùng Phật Hàng sẽ hắn ngủ.
Như vậy mới làm cho nam nhân không đến mức khó chịu như vậy, hạ nhân trong nhà cũng đều chịu không nổi, hắn bảo làm cho người ta nâng nhiều băng tới trong phòng hạ nhân, mới hơi chút có điều bớt nóng.
Lần này trên đường nam nhân tới Mộc phủ bái phỏng Mộc lão gia thì nhìn thấy Cửu Hoàng đã nhiều ngày không gặp, sắc mặt của Cửu Hoàng rất khó coi, y ngồi ở trong xe ngựa nóng tới không động đậy.
Trên mã xa đặt băng đỉnh.
” Lên xe”. Cửu Hoàng mệt mỏi nhìn nam nhân đầu đổ đầy mồ hôi, y vô lực thản nhiên nói một câu, “Ta có lời nghĩ muốn nói 1 mình với ngươi, rất quan trọng, rất quan trọng……..”.
Cửu Hoàng thực vô lực (không có sức).
Hình như rất khó chịu nhưng Cửu Hoàng vẫn trấn định nói chuyện với nam nhân, mặc dù có vẻ vô lực nhưng không ảnh hưởng khí chất của y, y lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân, trong đôi mắt tràn ngập khí tức mệt mỏi…….