Nam nhân nhìn thoáng qua chân của Nham Vân: “Ngươi bất tiện thì đừng đi, đêm đã khuya vẫn là trở về sớm nghỉ ngơi một chút”. Hắn uyển cự Nham Vân.
Nham Vân còn muốn tiếp tục nhưng quản gia của Trang phủ vội vội vàng vàng đi ra muốn Nham Vân trở về xem xem, nói là lúc Trang Mẫn nhi uống canh hạt sen không cẩn thận làm rơi bát, mu bàn tay bị cắt qua. Nham Vân cũng chỉ có thể đi trở về.
Nam nhân nhìn ra được thời điểm Nham Vân đi đường có một chút khập khiễng, sau khi hắn hồi phủ thì trực tiếp quay về phòng của chính mình nghỉ ngơi, trứng đỏ Nham Vân tặng hắn thì hắn ăn hết.
Chính là trước kia đều là hắn làm cho Nham Vân, mà đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nam nhân có người vì hắn làm bao hồng trứng chim (trứng đỏ để trong túi đỏ)*, hắn có chút nghi hoặc, có chút cảm động lại có chút khó có thể tin…….
Tâm tình của nam nhân cũng trở nên phức tạp.
………
Mấy ngày sau thời tiết càng ngày càng nóng, hôm nay nam nhân mặc 1 kiện đơn y màu trắng, ở trong sân đốn củi, thời điểm hắn không có việc gì sẽ rèn luyện sức khỏe, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng làm chút gì đó.
Bởi vì hôm nay Mạt Đồng đi ra ngoài, bởi vì sơn quỷ vương mời Mạt Đồng đi uống rượu, Mạt Đồng nói âm khí nơi đó quá nặng không thích hợp để nam nhân đi, kỳ thật nam nhân cũng không định đi.
Thời điểm hơi tối thì nam nhân cảm giác được một cỗ âm khí lạnh lẽo thổi tới làm lưng hắn phát lạnh, cổ hắn ngưa ngứa giống như có cái gì kỳ quái đảo qua. Hắn giơ tay sờ sờ, quay đầu liếc mắt nhìn phía sau một cái, thấy phía sau không có một bóng người. Hắn vừa mới quay đầu lại……… Thì lại cảm giác được có cái gì đang ɭϊếʍƈ cổ hắn, hắn nhìn tới nhìn lui mấy lần đều không có bất luận kẻ nào, cho tới khi hắn tiếng cười quen thuộc truyền đến bên tai.
Là Phật Hàng ——
Nam nhân lập tức liền nhận ra chủ nhân của thanh âm này, lúc này hắn liền cảm thấy hai tay của Phật Hàng ôm sát hắn, ôm cả người hắn ôm vào trong ngực, ngân phát (tóc bạc) của Phật Hàng rủ ở trên người hắn.
Hôm nay Phật Hàng mặc chính là kiện áo cà sa màu bạc cực kỳ hoa mỹ ngày xưa, một thân màu bạc cực kỳ gây chú ý…….
Nam nhân nghiêng đầu nhìn Phật Hàng, Phật Hàng thuận thế lấp kín môi hắn, hôn hắn rất sâu rất gắt gao, búa trong tay hắn rơi xuống đất, rò ràng trời vẫn còn sáng mà Phật Hàng không chút nào kiêng kị hôn hắn ở tiền viện, tùy thời đều có thể bị hạ nhân trong phủ nhìn thấy.
Phật Hàng cường thế xâm chiếm đôi môi của nam nhân, nụ hôn tới đột nhiên làm cho nam nhân có chút trố mắt, nhưng sau phút ngẩn ngơ ngắn ngủi thì trong mắt nam nhân khôi phục bình tĩnh như cũ.
Hai tay của Phật Hàng duỗi vào trong y phục của nam nhân, y bào của nam nhân nháy mắt liền bị mở ra, hắn nhíu mày một chút, hắn cảm giác được đầu lưỡi của Phật Hàng vói vào trong miệng của hắn.
Đầu lưỡi mềm ướt của Phật Hàng đẩy đôi môi của nam nhân ra, vói vào khoang miệng ấm áp của nam nhân, trở mình quấn đầu lưỡi mềm nhẵn kia, cực ái muội, đồng thời hai tay của Phật Hàng trượt trên thân thể mẫn cảm của nam nhân.
” Ngô, ân”. Nam nhân bị Phật Hàng mò tới phát ra tiếng hừ nhẹ rất nhỏ, hai tay hắn có chút như nhũn ra mà Phật Hàng cũng cảm giác được hô hấp của hắn rõ ràng trở nên nóng bỏng.
Có cảm giác……..
Phật Hàng buông lỏng môi nam nhân ra, cằm của y gác trên vai nam nhân, môi nam nhân bị y hôn tới có một chút phát đau, nam nhân liếc mắt nhìn Phật Hàng một cái. Phát hiện ánh mắt của Phật Hàng lướt qua đầu vai hắn, từ trên vai hắn chậm rãi chuyển xuống dưới……..
” Hôm nay ngươi tới đây tìm Mạt Đồng ư, hôm nay y không ở trong phủ, y đi ra ngoài uống rượu, nếu ngươi có sự tình trọng yếu có thể đợi y, nếu không quá trọng yếu vậy ngày khác lại đến………”. Nam nhân chậm chạp giơ tay chỉnh lý tốt y phục.
” Hôm nay ngô đặc biệt tới gặp ngươi, không phải tìm Mạt Đồng”. Phật Hàng cười khẽ ở bên tai nam nhân, trong thanh âm của y lộ ra một cỗ ngạo khí, tay y nhấc vạt áo của nam nhân lên, từ dưới sờ soạng lên…….
” Tìm ta?”. Nam nhân nghi hoặc nhìn về phía Phật Hàng.
Bởi vì mỗi lần Phật Hàng tới đều là tìm Mạt Đồng, cơ bản cũng không tìm đến hắn, cho dù là hai người gặp mặt thì chỉ là gật đầu chào hỏi mà thôi, từ sau lần hắn cho linh khí thì Phật Hàng sẽ không một mình đi tìm hắn, cũng không có nhắc lại chuyện muốn hắn đi theo Phật Hàng.
Nam nhân nghĩ đến Phật Hàng sẽ không tìm hắn bởi vì hiện tại Phật Hàng có rất nhiều việc cần hoàn thành, cũng không thanh nhàn giống như trước. Hắn hỏi Phật Hàng tìm hắn có việc gì thì Phật Hàng nói tới gặp hắn, hắn cũng không có thúc giục Phật Hàng rời đi, lần nàyPhật Hàng dùng thân phận Phật Hàng (í là anh dùng thân phận của mình trước đây là Phật Hàng chứ không phải tà đế).
Mấy ngày nay Phật Hàng chiếm Nham môn. Mà lần trước y mang nam nhân đi nơi đó thật ra chính là tổng đà của Nham môn, chính là “Đại Nham cung” đổi thành “Tà hoàng điện” mà thôi, từ sau lần đó thì y cũng sẽ không nhắc tới sự tình này với nam nhân.
” Ta cho rằng ngươi sẽ không tới tìm ta, ta cho rằng chúng ta đã không có quan hệ gì nữa rồi”. Nam nhân rủ mắt, nhặt búa trên mặt đất lên rồi cất đi.
Phật Hàng đứng ở phía sau nam nhân, nhìn thấy nam nhân đang nhặt củi thì y đưa tay kéo nam nhân đứng lên: “Ngô cũng chưa nói qua không cần ngươi”. Y ôm nam nhân, nói chuyện với nam nhân.
“………”
” Ngươi chính là còn nghi ngờ chuyện lần trước ta hút đi linh khí của ngươi?”. Phật Hàng đang cầm mặt của nam nhân, khiến nam nhân nhìn y, ánh mắt của nam nhân thực hỗn loạn, y nhìn nam nhân 1 lát mới giải thích, “Nếu ngô không hút đi linh khí của ngươi thì ngươi sẽ yêu hóa, ngươi sẽ biến thành quái vật, ngươi sẽ không nhớ rõ ngô”.
“…….”
” Cho tới bây giờ ngô đều không có lừa ngươi, ngô cũng sớm nói qua ngô không thành Phật được”. Phật Hàng nhìn nam nhân chăm chú, y cũng muốn mang nam nhân đi nhưng mà y biết hiện tại y không mang nam nhân đi được, hơn nữa y cũng không muốn nam nhân đi cùng y 1 lát, 1 lát lại đi cùng Mạt Đồng, lần sau lại đi cùng Cửu Hoàng, y biết nam nhân muốn cuộc sống yên ổn.
Mỗi lần Phật Hàng tới đây thì đều cảm giác được nam nhân ở trong này cũng không tệ lắm, nam nhân thật vất vả mới sống yên ổn, y cũng không muốn đảo loạn cuộc sống hiện tại của nam nhân…….
” Ngươi là giải thích với ta? Hay là cố ý đến cảm tạ ta?”. Nam nhân mời Phật Hàng vào phòng uống trà, Phật Hàng cũng không muốn đi vào, nam nhân thấy Phật Hàng không nhúc nhích thì hắn cũng không cưỡng cầu.
“Cả hai”.
Đối mặt Phật Hàng anh tuấn thì nam nhân chậm rãi nói” “Đều là quá khứ, không có việc gì, ta sẽ không vì sự tình này mà làm cho chính mình không thoải mái, ngươi cũng mau quên đi”. Thanh âm của hắn rất nhẹ, thực đạm, thực ôn nhu…….
Phật Hàng túm lấy nam nhân đang muốn rời đi, y một phen ôm nam nhân vào trong ngực, y ôm rất chặt, nam nhân cảm thấy mình sắp thở không nổi, nam nhân đang muốn phát hỏa nhưng nghe được y nói một câu: “Ngô cho rằng giữa chúng ta có cảm tình”.
” Ân”.
Phật Hàng ôm nam nhân, không cho nam nhân đi: “Ngươi không cần như vậy, ngươi càng là như vậy thì ngô càng khó qua”. Y chưa từng có trải qua như vậy, y không thích loại cảm giác này. Y cảm thấy nam nhân đối y rất lãnh đạm. Y rất không thoải mái.
“Ta đã nói……..”. Tay nam nhân xoa lưng của Phật Hàng, an ủi vỗ vỗ vai Phật Hàng, “Ngươi yên tâm đi làm chuyện của ngươi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình”.
Có đôi khi Phật Hàng cảm thấy nam nhân đĩnh ngoan (rất tàn nhẫn), luôn có thể lạnh nhạt như vậy tỏ vẻ chính mình không sao cả, nhưng mà lời nói của nam nhân làm cho Phật Hàng không quá thoải mái, y cảm thấy nam nhân đang đuổi y đi.
Kỳ thật Phật Hàng có thể bắt nam nhân đi, trói tay chân của nam nhân lại, nhốt nam nhân tại trong mật thất, lại một ngày một đêm ôm nam nhân, thao (XXOO)tới nam nhân chết đi sống lại, làm cho nam nhân không nghe lời trở nên nghe lời, làm cho nam nhân không hài lòng trở nên vừa lòng……..
Nhưng mà đầu óc của Phật Hàng rất tỉnh táo, chỉ có người đầu có vấn đề mới sẽ đối đãi nam nhân như vậy, như vậy chẳng những không có biện pháp xoay chuyển nam nhân mà còn có thể làm cho tâm nam nhân sinh oán niệm. Y thích nhìn bộ dáng thẹn thùng của nam nhân mà không phải bộ dáng thương tâm của nam nhân.
Buổi tối hôm nay Phật Hàng mời nam nhân đi tửu lâu uống rượu, nam nhân thu thập một chút rồi đi, hai người đi Phúc Mãn Lâu trong thành, hai người cùng đi vào, tửu lâu này chỉ tiếp đãi khách quen hơn nữa rất mắc.
Nam nhân muốn nói đổi nhà khác cũng được, gian tửu lâu ở cửa thành kia cũng không tồi, rất thực dụng, hơn nữa món chay rất ngon. Nhưng Phật Hàng có rất nhiều bạc nên không để ý điểm này, nam nhân cũng biết từ trước đến nay trên người y đều có rất nhiều bạc, trước kia nam nhân chưa từng gặp qua “hòa thượng” có tiền như vậy. Y tựa hồ thường tới nơi này, *** tiểu nhị dẫn 2 người lên lầu.
Kiện áo cà sa màu bạc của Phật Hàng dưới ánh nến có vẻ thực ôn nhu, tuy rằng nam nhân ăn mặc mộc mạc nhưng y phục của hắn đều có giá trị xa xỉ, đều là Mạt Đồng dùng nhiều tiền đặt làm, nhìn qua rất có đẳng cấp.
Hai người một trước một sau lên lầu, dẫn tới không ít người liếc nhìn, đều châu đầu ghé tai nghị luận “hòa thượng ” tuấn mỹ kia cùng Tích gia của Tích phủ, bởi vì bề ngoài Tích phủ quá mức uy mãnh, người trong thành cơ bản đều nhận ra Tích phủ có vị Tích gia, trước cửa phủ đệ của người khác nhiều nhất chỉ là 1 con chó săn, trước cửa Tích phủ là 2 đầu lão hổ hung mãnh.
Hơn nữa chuyện ái muội của thiên kim Mộc gia cùng Tích Duyên thì rất nhiều người trấn trên đều biết, đều nói Tích Duyên kỳ quái, vài ngày trước đó còn bày cây trúc bán ở trấn trên, không bao lâu liền phát tài.
” Nghe nói trong phủ vị Tích gia kia có vị đệ đệ diện mạo anh tuấn, đệ đệ hắn thực thích tới kỹ viện uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu)“.
” Ra tay thật sự xa hoa, lần trước còn mời toàn trường”.
Dưới lầu có người khe khẽ nói nhỏ, Phật Hàng đưa tay kéo nam nhân vào trong một nhã gian trên lầu các, hôm nay Phật Hàng mời nam nhan ra ngoài vì không hy vọng Mạt Đồng đột nhiên trở về quấy rầy tới bọn họ.
Hai người hàn huyên thật lâu, trên cơ bản cái gì Phật Hàng đều nói cho nam nhân biết, nam nhân cũng chỉ nghe, chưa bao giờ tham dự chuyện tình của v, đêm nay hai người uống không ít rượu.
” Phu quân, chúng ta đến 1 nhã gian ngồi đi”. Dưới lầu truyền đến thanh âm của một nữ nhân, cùng với vài tiếng cười khẽ đắc ý, nam nhân cùng nữ nhân chậm rãi đi lên.
Nam nhân lập tức liền nhận ra mỹ nữ ăn mặc yêu diễm kia là Trang Mẫn nhi, Nham Vân vẻ mặt không kiên nhẫn từ từ đi lên, khi Nham Vân nhìn thấy nam nhân thì rõ ràng sửng sốt một chút.
Trên mặt của Nham Vân biến hóa rồi biến hóa, y đánh giá Phật Hàng vài lần, hướng nam nhân nói một câu: “Thật trùng hợp”.
“Đúng lúc”. Nam nhân chỉ ôn hòa gật gật đầu, Nham Vân ngồi đối diện bàn của họ, Trang Mẫn nhi nhìn thấy Tích Duyên thì cũng hướng Tích Duyên gật đầu, Tích Duyên hữu hảo (hữu nghị, lễ độ) hơi nâng chén uống rượu.
“Ngươi nhận thức nữ nhân kia?”. Phật Hàng quay đầu nhìn về phía nam nhân.
” Nàng là thê tử của Nham Vân”.
Nam nhân nói chuyện tình thành thân của Nham Vân cho Phật Hàng, Phật Hàng lại ý vị thâm trường cười khẽ lên, y đưa tay ôm chầm nam nhân, quang minh chính đại hôn hai má của nam nhân một chút, ngược lại tâm tình rât tốt thấp giọng hỏi nam nhân: “Ngươi muốn uống máu yến (chim yến,chim én) hay không, rất dễ chịu……..”. Y vừa ái muội cười khẽ hỏi nam nhân vừa đưa tay với vào trong y sam của nam nhân.
Bởi vì Trang Mẫn nhi ngồi đưa lưng về phía hai người cho nên không nhìn thấy động tác của hai người, mà hai người hôn môi, trao đổi, tất cả chuyện mờ ám đều rơi vào trong mắt Nham Vân
Trong đôi mắt bình tĩnh của nam nhân có vài tia dao động, hắn cũng không có nhận thấy được Nham vân đang nhìn hắn, hắn giơ tay tóm lấy tay của Phật Hàng, hắn nhéo tay của Phật Hàng, không nói chuyện.
Phật Hàng biết nam nhân thẹn thùng, y rút tay lại, ngược lại bắt đầu vuốt ve lưng của nam nhân, y lập tức liền cảm giác được lưng của nam nhân cứng ngắc, sắc mặt cũng dần dần trở nên đỏ ửng…….
Phật Hàng không có lúc nào là không khiêu khích nam nhân, sự mờ ám của hai người làm cho Nham Vân rất khó chịu, Nham Vân ngồi ở đối diện nhìn thấy nam nhân sắc mặt phiếm hồng nhìn Phật Hàng chăm chú, Phật Hàng lại thường thường tiến đến bên tai nam nhân nói cái gì đó.
Ba ——
Nham Vân thẳng tay quăng đôi đũa xuống rồi rời đi, động tác của Nham Vân dọa tới Trang Mẫn nhi, nữ nhân kia thấy phu quân mình xuống lầu thì nàng cũng khẩn trương đi theo, nam nhân còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nam nhân đi tới bên cạnh thang lầu nhìn về phía dưới lầu, Trang Mẫn nhi khóc sướt mướt túm Nham vân, Nham Vân cơ hồ kéo nàng ra khỏi Phúc Mãn lâu.
Nam nhân nhíu mày, Phật Hàng kéo tay nam nhân, áp nam nhân ở trên lan can gỗ, Phật Hàng ôm nam nhân, lạnh lùng nhìn chằm chằm trò hề dưới lầu, khóe miệng nhếch lên tiếu ý vì đạt được ý đồ.
” Cuối cùng cũng im lặng”. Phật Hàng thấp giọng nói khẽ bên tai nam nhân, y đưa tay sờ mó nam nhân, cái mũi rất tinh tế chôn ở trong cổ của nam nhân chậm rãi ma xát.
Hô hấp của nam nhân đang run run. Hai chân đang phát run. Tim cũng dần dần đập nhanh hơn……..
” Nơi này không ai, không cần sợ sẽ bị nhìn thấy”. Phật Hàng tiên phát chế nhân(đánh phủ đầu) xóa bỏ ý niệm muốn cự tuyệt trong đầu của nam nhân, hai tay của y vói vào trong y sam của nam nhân, xoa nắn thân thể mẫn cảm của nam nhân.
Rất nhanh Phật Hàng chợt nghe đến nam nhân phát ra thanh âm thở hổn hển trầm thấp, thanh âm kia càng thêm kích thích y, 1 tay y vuốt ve phân thân của nam nhân còn tay kia nhẹ nhàng xoa bóp mông của nam nhân……..
Hai tay nam nhân nắm chặt lan can gỗ, hắn nghiêng đầu muốn nói gì đó nhưng Phật Hàng liền hôn môi hắn, chặn lại lời hắn muốn nói, nụ hôn tế mật (dày đặt, nhỏ vụn) của Phật Hàng từ môi hắn di chuyển về phía trước……..
Đôi môi chóp mũi, cái trán và phân thân của nam nhân ở trong tay Phật Hàng dần dần nóng lên trướng lên, nam nhân chậm chạp lắc đầu, có chút thở dốc, nhưng Phật Hàng lại nói khẽ với nam nhân mấy câu thì ngón tay chậm rãi vói vào trong cơ thể chặt chẽ của nam nhân.
Địa phương kia bị nới rộng ra, bị ngón tay xâm nhập, hai chân bị đè ép đè ép tới mềm nhũn, hai tay chống lan can gỗ, phân thân ở hạ thân bị xoa nắn, phân thân dưới bụng trở nên vừa cứng lại vừa nóng.
Phân thân của nam nhân ở trong tay Phật Hàng không ngừng trướng lên, ngón tay của Phật Hàng ma sát qua lại đỉnh phân thân mẫn cảm của hắn, hơn nữa thân thể hắn không ngừng bị ngón tay mở rộng, hắn cảm giác được ngón tay của Phật Hàng đang mát xa nội bích mẫn cảm của hắn, bí huyệt của hắn phun ra nuốt vào ngón tay của Phật Hàng, ngón tay của Phật Hàng càng ngày càng xâm nhập bí huyệt của hắn.
Đụng đến chỗ mẫn cảm của hắn, nhẹ nhàng xoay tròn, toàn thân nam nhân cứng ngắc kẹp chặt ngón tay của Phật Hàng, hắn nghiêng đầu đưa tay muốn ngăn cản Phật Hàng, khí lực trên người hắn giống như bị hút đi.
Giáp công trước sau khiến nam nhân vô lực tựa vào trên người Phật Hàng, nam nhân nghiêng đầu, Phật Hàng cười khẽ hôn môi nam nhân, Phật Hàng thích nhất xem bộ dáng động tình của nam nhân.
“Nhẫn chút nữa, ngô sẽ làm ngươi càng thích, ngô sẽ xâm nhập càng sâu…….”. Phật Hàng ngậm vành tai của nam nhân, ngón tay trắng nõn của y theo lời nói của y mà chậm rãi xâm nhập bí huyệt của nam nhân.
Ngón tay của Phật Hàng linh hoạt trượt qua trượt lại trong mật huyệt ấm áp của nam nhân, ngón tay y đâm tới địa phương mẫn cảm của nam nhân, địa phương kia có thể làm cho toàn thân nam nhân như nhũn ra, có thể làm cho trong cơ thể nam nhân phân bố càng nhiều nhiệt dịch, càng thêm có thể khiến cho song mông nam nhân ướt át phát ra tiếng nước “ái muội”, nam nhân thấp giọng nói chuyện, chầm chậm thở dốc, cùng với rên rỉ như có như không.
” Không cần xằng bậy”.
Phật Hàng cắn lỗ tai của nam nhân, cười khẽ nói: “Ngô nào có xằng bậy?”.
” Không cần sờ……..”. Thân thể nam nhân đang run rẩy, hơi thở của hắn thực hỗn loạn.
” Không sờ chỗ nào? Ân?”. Phật Hàng thấp giọng hỏi nam nhân, y ngậm vành tai nóng lên của nam nhân.
Hô hấp của nam nhân đang run rẩy, đáy mắt bình tĩnh của hắn bị sự ái muội của Phật Hàng khiến cho hơi xao động, ánh mắt của hắn hơi chớp lên, hắn hơi nhíu mày một chút, hoàn toàn bị Phật Hàng mò, xoa nắn tới nói không nên lời.
Hiện giờ thời tiết đã có chút nóng, thân thể của hai người thϊế͙p͙ hợp cùng một chỗ, theo *** dâng lên thì thân thể của hai người đều đang không ngừng nóng lên nóng lên, nam nhân cúi đầu thở dốc……..
Đôi môi của nam nhân bị Phật Hàng hôn tới phiếm hồng, da thịt màu mật ong của hắn từng chút từng chút phơi bày dưới ánh sáng u ám, đèn ***g trong lâu và đăng trướng đều là sắc ấm, nhu hòa mà không chói mắt.
” Tích Duyên”. Phật Hàng gọi tên của nam nhân, thanh âm của y thực dễ nghe, y cảm giác được thân thể của nam nhân sửng sốt một chút, y tiếp tục ở bên tai nam nhân ái muội nói: “Nếu ngươi thích ngô gọi ngươi như vậy thì về sau ngô trực tiếp gọi tên của ngươi”. Sau đó y liền gọi tên của nam nhân mấy lần, giọng nói của y thực dễ nghe xen lẫn 1 chút cười khẽ.
Nam nhân đang muốn nói chuyện thì Phật Hàng tiến đến bên tai hắn “xuỵt” 1 tiếng thì thân mật dán sát bên tai hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Đừng nói gì mà hãy nghe thanh âm này một chút………”. Y nói xong hôn cổ của nam nhân một chút, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ qua mồ hôi của nam nhân.
Nam nhân cảm giác thực nóng ướt………
Phía dưới thực ẩm ướt………
Hai người an tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy thanh âm hô hấp cùng tiếng nước *** mĩ phát ra khi ngón tay ra vào trong cơ thể nam nhân, khố tử của nam nhân trượt xuống chân, phân thân của hắn ở trong tay của Phật Hàng trướng tới phiếm hồng, run rẩy sắp bùng nổ…….
Khoái cảm ở hạ phúc cùng trong cơ thể bùng lên làm cho chân nam nhân mềm nhũn, hai tay của hắn chống trên lan can gỗ, bởi vì nơi này là là 1 trong những nhã gian cao nhất, cơ bản nếu không ai gọi tiểu nhị đi lên gọi thêm đồ ăn thì sẽ không có người đi lên quấy rầy khách quý, nơi này chỉ có 2 cái bàn, Nham Vân cùng Trương Mẫn nhi rời khỏi thì nơi này liền còn lại hai người bọn họ.
Ngay tại thời điểm nam nhân sắp phóng thích thì Phật Hàng đột nhiên buông lỏng nam nhân ra.
” Đừng như vậy, ngươi làm cái gì vậy?”. Nam nhân nắm chặt y phục của Phật Hàng.
Phật Hàng hôn bên mặt ướt át của nam nhân một chút: “Ngô muốn cho ngươi càng thoải mái”. Thanh âm của y ám muội tới nỗi làm cho da đầu nam nhân run run lên, ngón tay của y còn chôn ở trong cơ thể của nam nhân.
Phật Hàng rủ mắt, nhìn thấy phân thân của nam nhân trướng rất lớn, cao cao đứng thẳng: “Không nhỏ nhỉ, nếu ngươi dùng nó để sáp (cắm, xuyên vào) nữ nhân thì nữ nhân cũng sẽ thực thoải mái”. Y đang khích lệ nam nhân.
” Ngươi đừng nói bậy, ta cũng sẽ không tái thú”. Nam nhân nghiêng đầu nhìn Phật Hàng, sắc mặt hắn ửng hồng, “Vì sao mỗi lần ngươi đều như vậy, thời điểm làm loại sự tình này ngươi sẽ không có thể bình thường chút được sao?”.
” Vậy ngươi không thú thì [gả] cho ta là được”. Ba ngón tay của Phật Hàng chậm rãi cong lại trong cơ thể nam nhân, biết nam nhân mất hứng nên y lại ái muội bổ sung một câu, “Ngươi [thú] ta cũng được”.
Ánh mắt nam nhân phức tạp nhìn Phật Hàng 1 lát, cảm giác được ngón tay chạm vào địa phương ở trong cơ thể làm cho chân hắn mềm nhũn, hắn trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng…….
” Lúc trước ngươi cũng nói ngươi muốn đi theo ta, hiện tại ngươi có bản lĩnh, ngươi cũng vứt bỏ ta như vậy”.
Nam nhân cảm giác được ngón tay của Phật Hàng tạm dừng………