Tích Duyên không ngờ chuyện đêm đó bị Nham Vân cùng Liễu Phong nhìn thấy, hoặc là nói Nham Vân cố ý mang Liễu Phong quay lại để Liễu Phong nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn, chuyện tới nước này thì hắn cũng không muốn lại giải thích.
“Ngươi có biết Liễu Phong coi xong màn biểu diễn của ngươi thì nói câu đầu tiên là gì không?”.
Đối mặt câu hỏi của Nham Vân thì nam nhân chỉ có thể chậm rãi lắc đầu: “Không biết…….”. Thật ra hắn cũng không muốn biết, mặc kệ Liễu Phong nói gì thì đối hắn mà nói cũng không quan trọng.
Nhưng Nham Vân cố tình muốn nói cho nam nhân biết, y nhìn nam nhân một lát thì cười lạnh nói với nam nhân: “Liễu Phong nói — ghê tởm!”. Thời điểm y nói xong còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “ghê tởm”.
“…….”
“Thế nào, bị đồ đệ chính mình coi trọng nhất nói [ghê tởm], loại tư vị này có phải rất mỹ diệu hay không?”. Nham Vân ung dung nở nụ cười.
Ghê tởm…….
Nhìn thấy nam nhân khó chịu thì Nham Vân vỗ vỗ bờ vai của nam nhân, lãnh đạm tỏ vẻ: “Bất quá ta còn thật sự phải cám ơn ngươi…….”. Y nhìn chằm chằm nam nhân, cười đến vẻ mặt ý vị thâm trường.
Nam nhân chậm chạp giật giật vai, tránh được tay của Nham Vân. Động tác rất nhỏ của nam nhân khiến cho Nham Vân bất mãn, y đang muốn tiếp tục vũ nhục nam nhân thì một trận tà phong thổi lại đây, ngọn gió âm lãnh kia xen lẫn rét lạnh thấu xương……
Không trung nháy mắt bị mây đen bao phủ, lá trúc bay trong gió to dị thường hiu quạnh, từng đợt khí tức âm lãnh nhanh chóng tới gần…….
Toàn thân nam nhân cảnh giác động tĩnh bốn phía, nhưng rất nhanh âm khí đã đi qua khỏi bọn họ, một trận âm phong qua đường này làm cho hắn rùng mình, sau khi xác định âm khí tiêu tán thì hắn mới rời đi.
Nham Vân vẫn đi theo phía sau hắn, cũng không nói gì, hắn cũng không có hỏi tại sao Nham Vân muốn đi theo hắn, bởi vì con đường này là con đường tất nhiên để quay về trúc xá, hắn bất an mà đi, đường xuống núi vừa dốc lại trơn ướt, một chân hắn đạp lên khoảng không, suýt nữa ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy phía sau có người kéo hắn một phen, rơi vào một cái ôm ấp ôn nhu. Hắn sửng sốt một chút.
Tuy rằng người phía sau liền đẩy hắn ra, hơn nữa để hắn tự mình đứng vững, hắn biết là Nham Vân, sau đó hắn chỉ thấp giọng nói cám ơn nhưng Nham Vân lại tóm lấy tay áo hắn, không cho hắn đi.
“Còn có chuyện gì?”.
” Sư thúc”. Nham Vân nhìn chằm chằm nam nhân một lát thì hình như nhớ tới cái gì, y lãnh đạm tỏ vẻ: “Thời điểm trước đây ta luyện công ở trên núi, Hỏa Nhận rơi ở dưới huyền nhai, ngươi đi thay ta lấy về”.
Nam nhân nhẹ nhàng kéo ống tay áo bị Nham Vân túm, hắn bình tĩnh nhìn về phía Nham Vân: “Ta đã không phải là sư thúc của ngươi, ngươi để Liễu Phong thay ngươi lấy về, ta phải về……”.
Lời nam nhân còn chưa nói xong thì Nham Vân đè hắn lên trên thạch bích, “Có đi hay không?”. Nham Vân tiếp tục truy hỏi hắn.
Nhiệt khí đánh úp lại làm cho thân thể nam nhân có chút cứng ngắc, hắn như trước tỏ vẻ không đi, muốn đi tìm Liễu Phong mà đi, hắn phải sớm đi trở về, nếu Cửu Hoàng cùng Phật Hàng không nhìn thấy hắn thì khẳng định sẽ thực lo lắng, hơn nữa Mạt Đồng không nhìn thấy nhân ảnh của hắn thì nhất định sẽ bão nổi, hắn không muốn lại dính líu gì với Nham Vân.
“Ta không đi, ta còn có việc phải làm”. Đối mặt Nham Vân luôn mãi truy vấn thì nam nhân vẫn là đưa ra đáp án như cũ.
“Vội vàng trở về lăn lộn trên giường”. Nham Vân bắt đầu châm chọc khiêu khích, nhìn thấy nam nhân đi vài bước rồi dừng lại thì khóe miệng y hiện lên vài tia tiếu ý vì đạt được ý đồ, y ung dung tiêu sái tiến lên đối nam nhân nói: “Sư thúc, ngươi cũng biết Thần Hỏa lệnh của ta bị tà đế lấy đi, nếu Hỏa Nhận của ta lại cũng đánh mất thì ta thật sự không có biện pháp lại một lần nữa đoạt lại Nham môn”.
“……..”. Nam nhân bình tĩnh nhìn Nham Vân, chờ đợi Nham Vân tiếp tục nói tiếp.
“Hiện tại ta không có pháp lực, liền ngay cả nội công cũng đều mất hết, Hỏa Nhận chính là vũ khí duy nhất của ta, tuy rằng hiện tại ta không thể khống chế nó, nhưng nó bị ta làm rơi…….”. Nham Vân áp sát nhìn nam nhân.
“……”
“Ngươi giúp ta một lần cuối cùng, ngươi thay ta nhặt, về sau ta sẽ không lại làm phiền ngươi”. Nham Vân đưa ra hứa hẹn nhưng mà nam nhân đối lời nói của y thì nghi ngờ rất nhiều, tại sao cố tình muốn hắnđi nhặt?
Hơn nữa lời của Nham Vân thì nam nhân không tin tưởng Nham Vân sẽ không lại làm phiền hắn, lần trước Nham Vân cũng đã hứa sẽ không lại chạm vào hắn nhưng cuối cùng vẫn là đối hắn động tay động chân, hắn thực hoài nghi độ tin cậy trong lời nói của Nham Vân.
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Nham Vân thì nam nhân tự hỏi một lát mới bình tĩnh trả lời y: “Ta có thể giúp ngươi một lần cuối cùng, từ nay về sau chúng ta không có quan hệ gì nữa”.
Nham Vân nhìn nam nhân chòng chọc, không có trả lời.
Nam nhân thản nhiên cùng trực tiếp làm cho Nham Vân cảm thấy có chút bất khả tư nghị (khó tin), đây là điều y muốn nhưng mà thời điểm nam nhân nói ra thì tâm tình y vốn phải cao hứng lại có vẻ bình tĩnh thần kỳ, y im lặng không lên tiếng nhìn nam nhân mấy cái, buông nam nhân ra, đưa nam nhân tới địa phương đánh rơi Hỏa Nhận.
Trên vách núi. Gió mạnh thổi bay trường bào của nam nhân, vạt áo hai người bị gió thổi cuộn lên, sợi tóc bị gió núi thổi trúng tung bay lộn xộn.
Sơn thế nơi này dốc đứng, mặt đất lại rất trơn, chỉ cần không cẩn thận sẽ ngã xuống, nam nhân rốt cục biết tại sao Nham Vân cố ý muốn hắn tới nhặt Hỏa Nhận mà không cho Liễu Phong tới.
Bởi vì nơi này rất nguy hiểm……
Nham Vân khẳng định sẽ không để cho Liễu Phong mạo hiểm, hơn nữa những người khác khẳng định sẽ không đến giúp Nham Vân nhặt vũ khí, ngoại trừ hắn thì sẽ không có ai để y chọn, nam nhân đánh giá bốn phía một chút, bởi vì địa thế rất cao rất dốc, dưới chân đều là mây mù lượn lờ, cùng với ngọn núi kéo dài không dứt, đứng ở vách núi ngay cả hô hấp đều trở nên nặng nề.
Nam nhân giương mắt nhìn về phía Nham Vân: “Hỏa Nhận ở chỗ nào?”.
“Phía dưới ngươi”. Nham Vân đứng ở cạnh vách núi, bình tĩnh thò người ra nhìn nhìn dưới vách núi, tuy rằng y không có pháp lực nhưng y cũng không sợ hãi chút nào, ngược lại nam nhân kéo y lại.
Nam nhân chậm chạp từng bước đi tới phía trước, hơi hơi thò người ra nhìn nhìn phía dưới, Hỏa Nhận của Nham Vân cắm ở đống loạn thạch ở giữa mỏm núi đá dài, phía dưới rất cao, rất dốc, hắn có chút choáng váng đầu.
Nham Vân đứng ở phía sau nam nhân, không có động tĩnh gì.
“Rất cao, nhặt không được”. Nam nhân lắc đầu, tỏ vẻ không được.
“Không được bàn lùi, đều đi đến nơi này rồi, ngươi đã đáp ứng rồi thì phải giúp ta đi nhặt nó”. Nham Vân tiến lên từng bước, đột nhiên đưa tay ôm nam nhân, không cho phép nam nhân lùi ra phía sau, hai người đứng ở cạnh huyền nhai, tình hình phi thường nguy cấp, bên chân nam nhân có bùn cát rơi xuống.
Sơn thế nơi này so với địa thế nam nhân ngự kiếm phi hành còn muốn cao hơn vài lần, nếu sử dụng pháp lực đi xuống, hơn nữa dòng khí ảnh hưởng thì hắn thủy chung sẽ ngã xuống dưới.
Nham Vân dồn ép nam nhân đứng ở cạnh huyền nhai, không cho phép hắn lui về phía sau, hắn muốn dùng sức hất tay Nham Vân đang ôm thắt lưng hắn ra nhưng mà khí lực Nham Vân rất lớn, gắt gao ôm hắn, đẩy không ra.
Bên tai truyền đến hơi thở ấm áp của Nham Vân, nam nhân nghe được Nham Vân đang cười, cười đến thực thư sướng, rất đắc ý: “Sư thúc, ngươi sao có thể nói mà không giữ lời, nếu ngươi không đi nhặt thì hôm nay cũng đừng mong đi trở về”. Nói xong, y lại hướng phía trước xê dịch từng bước, cả thân thể y đều dán lên sau lưng nam nhân, thân thể nam nhân nhẹ nhàng bị đẩy về về phía trước một chút.
Tích Duyên choáng váng đầu, nhắm hai mắt lại, hắn rất muốn bảo Nham Vân buông hắn ra, không cần đối hắn như vậy, nhưng mà cho dù hắn nói gì thì Nham Vân cũng sẽ không nghe hắn, trong óc hắn ong ong, hoàn toàn không biết nên ứng đối như thế nào.
Gió trên đỉnh núi rất lớn, rất cuồng, thổi trúng y bào hai người cùng sợi tóc đều bị cuộn lại kịch liệt, TÍch Duyên gắt gao cầm lấy bàn tay Nham Vân đặt bên hông hắn, hắn lo lắng mình tùy thời sẽ ngã xuống, vách huyền nhai có đá núi rất nhỏ rơi xuống, hô hấp cùng nhịp tim của hắn đều trở nên vô cùng nặng nề, Hỏa Nhận dưới vực tản ra quang mang trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Sư thúc, tim của ngươi đập rất nhanh”. Thanh âm Nham Vân trầm thấp, lộ ra một chút vui sướng khi người gặp họa, tay y đụng đến ngực nam nhân, y cách y phục của nam nhân đụng đến bờ ngực nóng bỏng của nam nhân, tiếng tim đập vừa mạnh mẽ vừa nhanh kia phá lệ rõ ràng.
“……”
“Không phải là ngươi đang sợ hãi chứ?”. Nhiệt tức của Nham Vân không ngừng xâm nhập màng tai của nam nhân.
“…….”. Nếu nói là không sợ chút nào thì đó là giả, nam nhân đích thật là sợ hãi nhưng hắn lại một chữ cũng không có nói.
“Ngươi là không phải…….”. Nham Vân đắc ý cười, y tạm dừng một chút, đôi môi dán tại bên tai nam nhân, cố ý hạ giọng tiếp tục nói: “Sợ ta đẩy ngươi xuống……”.
Nham Vân cười quỷ dị……..
Lời nói cùng phản ứng của Nham Vân khiến cho tim của nam nhân muốn vọt ra ngoài.
“Không có đường đi xuống, cho dù ta muốn giúp ngươi thì cũng không giúp được ngươi, không đường đi xuống thì ta căn bản không nhặt được Hỏa Nhận”. Nam nhân cảm thấy thanh âm của chính mình đều đang run rẩy, hắn cảm giác được hình như Nham Vân còn muốn tiến lên, nếu Nham Vân tiến lên trước 1 chút nữa thì hắn sẽ ngã xuống, hắn khẩn cấp kêu Nham Vân ngừng lại, “Không nên!”.
Nam nhân hét thất thanh khiến cho động tác của Nham Vân dừng lại, Nham Vân không nói gì, chỉ nghe đến thanh âm của nam nhân tiếp tục vang lên: “Ta thay ngươi nhặt…… Là được, chỉ cần ngươi tìm được đường có thể đi xuống”. Hắn vẫn là thỏa hiệp.
Nham Vân buông nam nhân ra, y chỉ cho nam nhân một cái đường đi, cũng là đường duy nhất có thể đi xuống, chỉ có thể đi xuống, hắn đáp ứng Nham Vân rồi, cái đường kia cũng không tính quá khó đi.
Nham Vân đứng ở cạnh huyền nhai, nam nhân nhìn y một chút rồi đi xuống vách đá dựng đứng, hắn mới vừa đi xuống thì đường sụp xuống khiến cho hắn một thân bụi bặm…….
Hai má hắn dán trên vách đá, hắn nói cho chính mình phải bình tĩnh. Đường đi nơi này rất hẹp, không nên nói là đường mà phải nói là ngay cả đường đều không có, chỉ có thể chứa một một người lách mình đứng thẳng. Nam nhân chỉ có thể áp chế sự sợ hãi, từng bước một chậm rãi đi qua. Chân hắn đang run rẩy, cao như vầy mà té xuồng thì nhất định thi cốt vô tồn. (chết mất xác)
Khó trách Nham Vân không cho Liễu Phong tới, không cho Liễu Phong tới là đúng, hắn dừng chân, mắt thấy sắp tới gần Hỏa Nhận nhưng trước mặt có vài bước không có đường đi.
“Không có đường đi”. Nam nhân ngẩng đầu nhìn hướng Nham Vân đứng trên vực, vừa lúc đối diện hai tròng mắt lạnh lùng của Nham Vân, vốn đang muốn nói một chút gì đó nhưng nhìn đến vẻ mặt lãnh đạm của Nham Vân thì cái gì hắn cũng nói không nên lời.
“Bước qua đi”. Nham Vân đứng ở trên chỉ huy ra lệnh cho nam nhân, “Còn kém một chút là tới gần rồi”.
Bước qua đi. Nói thì rất dễ. Phía dưới là vực sâu vạn trượng, nếu bước sai một bước, hoặc là đứng không vững thì hắn hoàn toàn xong đời.
Nhưng lúc này nam nhân căn bản không có thời gian đau buồn cho chính mình, hắn kiên trì bước qua, hắn vừa qua khỏi thì đường phía sau gần như sụp đổ toàn bộ, hắn nhảy qua, chậm rãi đi hai bước, đưa tay đụng đến Hỏa Nhận.
“Mau rút nó ra, đưa cho ta”. Không lo lắng cho nam nhân mà hình như Nham Vân càng lo lắng an toàn của Hỏa Nhận.
Hắn cầm Hỏa Nhận trong tay, chậm rãi kéo Hỏa Nhận trong đám loạn thạch ra.
Nham Vân xem như cao hứng, lập tức bảo cho nam nhân đưa Hỏa Nhận cho y, nhưng mà khoảng cách hai người quá xa, căn bản là lấy không được, y có chút tức giận, hai chân nam nhân như nhũn ra, cơ hồ đứng không được, hơn nữa nham thạch dưới chân rơi xuống.
Dưới tình huống không có biện pháp nam nhân cầm lưỡi đao của Hỏa Nhận, Hỏa Nhận thực sắc bén, tay hắn lập tức bị cắt đứt nhưng hắn cũng không quản được nhiều như vậy, hắn đưa Hỏa Nhận cho Nham Vân.
Nham Vân dùng tay cầm lấy lưỡi đao của Hỏa Nhận, máu tươi từ lưỡi đao của Hỏa Nhận chậm rãi chảy xuống, y dùng lực kéo Hỏa Nhận lên, gần như cả người y ghé vào vách núi.
Một lần nữa lấy lại được Hỏa Nhận nên tâm tình của Nham Vân rất tốt, y khích lệ nam nhân mấy câu, nhìn thấy nam nhân đưa tay ra yêu cầu y kéo nam nhân lên nhưng hình như y không có ý định cứu nam nhân.
“Sư thúc, ta phải sớm trở về một chút, miễn cho Liễu Phong phải chờ lâu đến lúc đó khẳng định sẽ lo lắng cho ta, tự ngươi từ từ trèo lên đây đi, ta đi về trước”. Nham Vân cầm Hỏa Nhận, vỗ vỗ bụi bặm trên người thì một mình rời đi bỏ lại nam nhân đang đứng ở dưới vách núi.
Nham Vân muốn chính là Hỏa Nhận. Chỉ là Hỏa Nhận mà thôi.
Nham Vân đi khỏi vách núi, nam nhân đứng ở đó, trước sau đều không có đường đi, tay hắn lại bị thương nên căn bản không đi được, hắn sớm nên đoán được Nham Vân sẽ như vậy nhưng mà hắn cảm thấy Nham Vân hẳn là có thể còn có một chút nhân tính, đáng tiếc hắn sai rồi, cho tới bây giờ nhân tính của Nham Vân cũng sẽ không bày ra đối với hắn, có lẽ Nham Vân chính là muốn hắn chết.
Nếu hắn chết đi thì sẽ không gây cản trở Nham Vân ở cùng Liễu Phong. Hai chân nam nhân như nhũn ra không dám nhìn xuống dưới cũng không dám động, hắn hy vọng có người sẽ tới cứu hắn, nhưng đợi thật lâu thật lâu cho tới đêm khuya thì cũng không có ai tới.
Gió trên núi rất lớn, đầu nam nhân trống rỗng, hắn rốt cuộc đã thanh toán xong với Nham Vân, như vậy cũng tốt, về sau bớt phiền não, khi hắn nghe được tiếng nham thạch dưới chân mình có dấu hiệu sụp xuống thì tâm hắn cũng tứ phân ngũ liệt (chia 5 xẻ 7) theo thanh âm kia.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng thì nham thạch hắn dẫm dưới chân sụp đổ xuống.
Mà lúc này có một dây mây rắn chắc dừng ở trước mặt nam nhân, hắn phản ứng rất nhanh, lập tức túm lấy dây mây kia, người bên trên dùng sức kéo hắn lên.
Thời điểm sắp lên tới trên vách núi thì một bàn tay trắng nõn tóm lấy cánh tay của hắn, dùng sức kéo hắn lên, khi hắn thấy rõ bộ dáng của người trước mắt thì hắn sửng sốt 1 chút.
Cũng liền bởi vì hắn thất thần một chút khiến cho thân thể đối phương trượt xuống theo hắn, nửa người trên của đối phương đều treo ở bên ngoài vách núi, nhìn thấy hắn ngẩn người thì đối phương mắng hắn mấy câu.
Ngưới tới cứu hắn vậy mà lại là Nham Vân. Nam nhân không biết tại sao Nham Vân lại quay lại đây, dây mây rớt xuống, một tay Nham Vân cầm lấy tay hắn, tay hắn còn chưa chạm tới vách đá, cả thân thể đều lơ lửng ở không trung.
“Phát ngốc cái gì, mau nắm chặt, ta mới không muốn chết cùng ngươi”. Nham Vân thản nhiên hừ vài tiếng, y gắt gao túm nam nhân kéo lên trên, nam nhân đã không có khí lực gì.
Nam nhân cầm lấy tay Nham Vân. Hắn đã muốn buông xuôi.
“Ngươi buông”. Nam nhân không nhìn Nham Vân.
“……”. Nham Vân mân môi, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, không nói lời nào.
“Buông tay”.
“……”
“Không cần ngươi cứu”. Nam nhân cảm thấy hiện tại so với chết còn khó chịu hơn, tâm của hắn đã sớm bị Nham Vân bóp nát, tại sao còn phải bị giày xéo như vậy, hắn không cần Nham Vân cứu. Hắn không cần bố thí, không cần sự thương hại.
“Ngươi câm miệng cho ta”. Nham Vân dùng sức kéo nam nhân hướng về phía trước, y cảm thấy nam nhân đang tức giận mới nói vậy, nhưng là thân thể vô lực của nam nhân lại đang càng không ngừng trượt xuống phía dưới.
Nam nhân thấp giọng nói một câu, “Buông tay là ngươi có thể không còn băn khoăn nữa”.
“Ngươi nói cái gì?”. Nham Vân không ngờ nam nhân sẽ nói nói như vậy, y có chút hoài nghi có phải chính mình nghe lầm hay không.
“Buông tay là ngươi là có thể ở cùng một chỗ với Liễu Phong”. Nam nhân lập lại một lần, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, sinh tử trước mặt nhưng hắn căn bản là không sợ hãi.
Trong nháy mắt như vậy Nham Vân dao động, y thậm chí thật sự nghĩ buông tay như vậy, làm cho nam nhân ngã xuống, nếu tiếp tục như vậy thì hai người sẽ ngã xuống hết, liền ngay cả y đều cảm thấy được chính mình sắp không có khí lực, nhưng khi y nghe được miệng nam nhân nhẹ nhàng nói một câu: “Ta hận ngươi”. Thời điểm đó ma xui quỷ khiến y không để ý sự giãy dụa của nam nhân mà dùng sức kéo nam nhân hoàn toàn lên khỏi huyền nhai.
Nham Vân giành được sự sống thì cười nhạo vỗ vỗ hai má nóng bỏng của nam nhân, “Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy đâu”. Làn da của nam nhân rất nóng, nhưng nhìn thấy nam nhân không thèm nhìn y thì y cũng cười không nổi.
Nam nhân ngồi dưới đất, đầu đầy mồ hôi mà nghiêng đầu không nhìn Nham Vân, cũng không để ý tới Nham Vân, hơn nữa không nói chuyện cùng Nham Vân, hiện tại hắn cái gì cũng không muốn nói, trải qua sự việc vừa rồi làm cho hắn vạn phần sợ hãi, tứ chi hắn bủn rủn không có khí lực.
Hai người trầm mặc ngồi thật lâu ở vách núi hiểm trở, gió to khiến thân thể nam nhân phát run, hắn đang hoảng sợ nên một lát trên người rét run, càng nóng.
Sương mù ban đêm rất dày nên Nham Vân không thấy rõ biểu tình lúc này của nam nhân, bóng đêm mập mờ chỉ có ánh trăng tản mát nên chỉ thấy mơ hồ đường xuống núi trở về trúc xá, tay y đặt ở bả vai nam nhân, còn nam nhân thủy chung không thèm nhìn y.
Phía sau hai người truyền đến tiếng bước chân. Hai người gần như đồng thời quay đầu lại nhìn về người ở phía sau, trong sương mù mịt mù thấy một tuyệt sắc nam tử mặc trường bào hoa mỹ màu xanh nhạt, chậm rãi hướng bọn họ đi tới.
Người tới một thân trang phục trang nhã, trên người không có bội sức (đeo đồ trang sức) gì, liền ngay cả ngọc quan cũng không có, một đầu tóc dài bóng mượt mềm mại buông xõa, gió đêm nhẹ nhàng mà lay động góc áo của y.
Điểm đáng chú ý nhất không phải bởi vì y ăn mặc tao nhã bao nhiêu mà là khuôn mặt tuyệt sắc khó có thể hình dung, khóe miệng y cười rộ lên hơi có lúm đồng tiền, rất nhỏ rất nhỏ……..
Con ngươi trong trẻo của Liễu Phong nhìn chằm chằm Tích Duyên cùng Nham Vân, dưới khóe mắt y có một viên lệ chí (nốt ruồi hình giọt nước mắt) nhìn qua càng tăng thêm vài phần mê người.
Nếu Tích Duyên không nhìn Liễu Phong lớn lên từ nhỏ thì hắn khẳng định sẽ nghĩ tới người đến là thần tiên.
Tuổi của Liễu Phong lớn hơn Nham Vân, từ lúc còn nhỏ thì Liễu Phong hoàn toàn khác biệt với Nham Vân, khi đó Nham Vân phi thường thích thân cận nam nhân, còn Liễu Phong lại cự tuyệt thân cận hắn, đây là chỗ khác biệt của 2 người, hắn thấy Liễu Phong xuất hiện thì trên mặt cũng không xuất hiện bao nhiêu biểu tình.
Ngược lại là Nham Vân lập tức liền dừng lại hướng Liễu Phong đi đến: “Sao ngươi lại tới đây? Không phải nói đã nói rõ là ngươi ở lại trúc xá chờ ta sao?”. Ngữ khí của y chậm lại rất nhiều, là sự ôn nhu mà nam nhân chưa bao giờ nghe được.
“Ta thấy ngươi lâu như vậy còn chưa trở về thì nghĩ đi ra ngoài tìm ngươi”. Liễu Phong khinh thanh đạm ngữ (nhẹ giọng lạnh nhạt) trả lời nhưng ngược lại làm cho Nham Vân thực vừa lòng lại cao hứng.
Nam nhân mệt mỏi ngồi dưới đất, hắn cảm thấy chính mình giống như rất là dư thừa.