Cái này mà tốt cái nỗi gì?
Cổ hắc khí kia đánh úp lại hướng bọn họ, bao phủ ba người, tà khí cường đại kia khiến cho pháp lực của mấy người đều không thể thi triển, thánh quang của Thiên Phật lâu bị hắc khí cắn nuốt, bọn họ không thể ngăn cản cổ lực lượng này.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng. (theo mik hỉu là cái thiện luôn chiến thắng cái ác)
Hiện giờ ba người lâm vào khốn cảnh, mà lúc này Tích Duyên mới biết được hình như Xích Luyện cùng Nham Vân cố ý tới đây áp chế tà khí, nhưng mà hình như tà khí cường đại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Thương thế của Nham Vân rất nghiêm trọng, ba người đành phải trước tiên lui vào Thiên Phật lâu.
Trong Thiên Phật Lâu vàng son lộng lẫy, đại khí to lớn của bích hoạ tượng Phật che kín hết bên trong lâu, ánh nến chiếu trong lâu sáng tới nỗi kim quang rực rỡ, hắc khí không tiêu tan, ba người không thể đi ra ngoài.
Ba người bị nhốt ở trong lâu, mà nam nhân lo lắng an nguy của Phật Hàng đồng thời cũng lo lắng thương thế của Nham Vân, vết thương của Nham Vân thì ngay cả Xích Luyện cũng vô pháp dùng linh khí trị liệu thay Nham Vân.
Hắn dùng cao tuyết liên bôi lên trên miệng vết thương của Nham Vân, xé y phục băng bó cho Nham Vân, thời điểm ban đầu Nham Vân rất khó chịu khi Tích Duyên băng bó giúp y, y không muốn nhận lấy ý tốt của Tích Duyên.
Nhưng hình như Tích Duyên biết được ý đồ của Nham Vân, hắn dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được thấp giọng nói một câu: “Không cần lộn xộn, ta cũng không muốn ngươi bị thương”.
Nham Vân không nói gì.
Nam nhân cúi đầu xử lý miệng vết thương cho Nham Vân, Xích Luyện nói phải đi ra ngoài nhìn xem, hắn còn chưa kịp ngăn cản thì Xích Luyện đã biến mất ở Thiên Phật lâu, y còn dùng nội lực dặn dò nam nhân, không nên bước ra khỏi Thiên Phật lâu nửa bước, y phong ấn Thiên Phật lâu lại, chờ sau khi nam nhân băng bó tốt miệng vết thương cho Nham Vân thì nam nhân ngồi xuống bên cạnh. Trong lòng hắn rất là lo âu.
“Lo lắng cho Xích Luyện?”. Nham Vân cũng không thèm nhìn tới nam nhân mà hỏi.
“…….”.
“Hay là lo lắng cho Phật Hàng?”. Thấy nam nhân không trả lời thì Nham Vân lại hỏi.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn Nham Vân, không có trả lời câu hỏi của y, y ngồi dựa ở bên cạnh, ánh mắt lãnh đạm nhìn nam nhân chăm chú, nếu hiện giờ nếu không gặp phải cục diện này thì hai người khẳng định sẽ không im lặng ngồi cùng nhau như vậy, hơn nữa hiếm khi y không có châm chọc nam nhân, cũng không có cười nhạo nam nhân, y chỉ là lẳng lặng nhìn nam nhân chăm chú.
Ánh nến trong Thiên Phật lâu càng ngày càng tối, cho tới khi bị gió thổi tắt, từng đợt từng đợt khói nhẹ theo gió tản đi bốn phía……..
Nam nhân do dự hỏi Nham Vân ở bên cạnh: “Thời điểm các ngươi đi Thanh Phong cốc, có nhìn thấy Phật Hàng không?”. Thanh âm hắn rất trầm thấp, tâm của hắn cũng rất loạn.
“Không có”. Nham Vân lắc đầu, không có nhìn nam nhân.
Hai người sóng vai ngồi cùng nhau nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, miệng vết thương trên người Nham Vân tạm thời cầm máu, mà lúc này ai cũng không biết tình hình bên ngoài.
Thánh quang trong Thiên Phật lâu biến mất, bên ngoài lâu bị tà khí bao phủ.
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”. Nam nhân quay đầu hỏi Nham Vân, nhìn thấy bộ dáng Nham Vân vì đau đớn mà khẽ nhíu mày thì ngữ khí của hắn cũng lập tức nhẹ đi một chút, “Rốt cuộc ai đánh ngươi bị thương, thương nặng như vậy mà ngay cả…….”.
Nham Vân trầm mặc, hình như đang chờ lới nói tiếp theo của nam nhân, nam nhân lo lắng nhìn y một cái, thản nhiên ngỏ lời: “Linh lực của ngươi đã biến mất……”.
Nham Vân nhắm mắt lại không muốn nói chuyện. Đối với một môn chủ mà nói linh lực biến mất là chuyện tình thảm thương cỡ nào, sau này y phải phục chúng như thế nào, từng khí thịnh biết đi đâu tìm lại, y cũng tự biết sự thật y không thể áp chế linh lực để nó trôi mất……
Nam nhân thấy Nham Vân không trả lời thì cũng không hỏi lại. Sau khi trầm mặc rất lâu thì hắn mới nghe được thanh âm hơi lộ vẻ vô lực của Nham Vân vang lên, “Tà đế hiện thế, pháp lực của ta không đủ, không ngăn cản được”.
Tà đế……
Nam nhân có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Nham Vân, y phục của Nham Vân đều trượt tới bên hông, miệng vết thương của y đã băng bó tốt lắm rồi, nam nhân đưa cho y mảnh vải để y lau vết máu trên mặt.
Nham Vân dựa vào tường, nhẹ nhàng mà giật giật môi: “Ta vô lực”. Đôi mắt lãnh đạm của y nhìn chằm chằm nam nhân, ngực y chậm rãi phập phồng. Nam nhân thở dài một hơi, giơ tay xoa xoa vết máu trên mặt y, động tác của nam nhân rất nhẹ khiến y có chút sững sờ, tầm mắt y dừng ở chỗ vạt áo của nam nhân bị xé ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Nam nhân lau sạch vết máu trên mặt Nham Vân, hắn vừa định rút tay lại thì bị Nham Vân chụp lấy, tay Nham Vân thực lạnh như băng, hành động của Nham Vân khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, biến thành hắn tiến thối lưỡng nan.
“Ngươi làm sao vậy?”. Nam nhân do dự hỏi Nham Vân.
Nham Vân nhíu mày hình như đang cảm ứng cái gì, y nghiêng đầu cảm nhận một lát, y thản nhiên đối nam nhân nói: “Liễu Phong tới đây”. Ngữ khí lạnh nhạt của y không che dấu được vui sướng trong nội tâm của y.
Nham Vân để nam nhân đỡ y đi ra ngoài, nam nhân im lặng không lên tiếng dìu y tới hành lang, để y vịn lan can đứng vững, bên ngoài tà phong tàn sát bừa bãi, không nhìn thấy bóng kiếm rơi xuống từ không trung……
Nam nhân không lên tiếng, hắn nhìn thấy đáy mắt Nham Vân không che dấu được sự vui sướng, hắn rủ mắt xuống một chút, quả nhiên bất kể là trước đây hay là hiện tại thì trong mắt Nham Vân vĩnh viễn đều chỉ có Liễu Phong.
Hắn không nói nửa chữ nào.
“Sao nào? Không phải ngươi rất muốn gặp Liễu Phong sao? Y tới đây thì sao ngược lại ngươi mất hứng?”. Nham Vân cười lạnh nghiêng đầu, nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh của nam nhân.
“Liễu Phong không sao là tốt rồi, ta chỉ muốn xem mấy năm nay y sống như thế nào, dù sao từng là sư đồ”. Nam nhân rất bình tĩnh, hắn cúi đầu suy nghĩ khiến Nham Vân nhìn không thấu ý tưởng của hắn.
Một hồi sư đồ…….
Nham Vân không ngờ nam nhân lại lãnh đạm như thế, y nghĩ nam nhân nhìn thấy Liễu Phong sẽ lộ ra tâm tình mừng như điên, nhưng mà nam nhân không có, bình thường thản nhiên không có quá vui mừng.
Trong ấn tượng của Nham Vân mỗi lần nam nhân nghe được tên “Liễu Phong” thì ánh mắt đều dao động mà hiện giờ chỉ liếc mắt một cái, y mở miệng ngậm miệng đều là Liễu Phong khiến ánh mắt nam nhân cũng dần dần rối loạn……
Nham Vân nghĩ nam nhân sẽ tức giận nhưng nam nhân lại thấp giọng nói một câu: “Ta biết ngươi thích Liễu Phong, nhưng cũng không cần niệm tới niệm lui như vậy, Liễu Phong xuất hiện thì ta sẽ tự động biến mất……..”.
“…….”
Nam nhân nhìn về phía Nham Vân, từ tốn bày tỏ: “Như vậy ngươi sẽ không cần lo ngại”. Hắn giương mắt bình tĩnh nhìn về phía Nham Vân, nói ra những lời đã sớm muốn nói ra, hắn cùng Liễu Phong là quan hệ sư đồ trong sạch rõ ràng, hắn không biết tại sao Nham Vân luôn hiểu lầm hắn, hiểu lầm rất sâu, tích tụ rất nhiều năm nên hắn không thể giải thích, cũng không muốn đi giải thích.
Nhưng mà mỗi lần có người nhắc tới Liễu Phong thì hắn sẽ liên tưởng đến Nham Vân, hắn muốn bình tĩnh thì cũng bình tĩnh không được, hắn muốn quên cũng rất khó, hắn nói xong lời muốn nói, muốn nhìn bộ dáng một bộ muốn phát tác của Nham Vân, hắn cũng không muốn nhiều lời xoay người trở về Thiên Phật lâu, bỏ Nham Vân đứng một mình trên hành lang, nơi này là tầng cao nhất của Thiên Phật lâu, có thể nhìn thấy rõ nhiều loại hoa nở rộ ở Thanh Phong cốc đang bị hắc khí cắn nuốt từng chút một…….
Đột nhiên trời giáng linh tuyết.
Một cỗ ma khí thiên ngoại (ngoài bầu trời) ùn ùn kéo tới đập vào phong ấn tà linh, cùng với hình thành huyễn ảnh linh kiếm như bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển), trùng kích vào kết giới bao phủ trên không Thanh Phong cốc……
Mà tà khí thoát ra từ diễm đàm (ao, hồ xinh đẹp) ở Thanh Phong cốc bị Xích Luyện hóa thân chân thân huyền xà giống như thần long ngăn chặn lại, cự đại xà cuộn tròn bốn phía diễm đàm, liên tục co lại giống như muốn xiết nát cả diễm đàm, mặt đất có vết nứt, gợn nước đang xao động, trên thân rắn màu đỏ che kín đồ đằng yêu dị lại thần bí……..
Trên không diễm đàm có một bộ đại huyền hỏa ấn kí (con dấu lửa đen khổng lồ),đó là trận pháp áp tà, có tà khí bị nhốt trụ, ở trong trận pháp chạy tán loạn, ý đồ phá tan trận pháp, xé nát trói buộc…….
Vạn kiếm, tường tuyết, ma khí, hơn nữa hàng ngàn hàng vạn chú ấn kim sắc bao trùm trên không phong ấn tà linh, đang không ngừng trùng kích, áp chế, ý đồ trảm phá (chém nát) tà khí.
Liễu Phong cùng Cửu Hoàng còn có Mạt Đồng đều đến đây, Nham Vân vừa nhìn thì biết ba người ở bên ngoài hợp lực đột phá, y nghĩ lại nghĩ tới cái gì, khóe miệng gợi lên một mạt tiếu ý ý vị thâm trường.
Nham Vân cũng không định nói việc này cho nam nhân.
Mà nam nhân đang ngồi tĩnh tư (im lặng suy nghĩ) ở trong Thiên Phật lâu, thật ra cũng không biết huống bên ngoài.
Trong thiên địa bị tà khí bao phủ, tối tới nỗi quỷ dị lại rét lạnh, nguyên bản là mùa xuân tháng 3 nhưng đại tuyết lại tung bay……..
Liền ngay cả Thiên Phật lâu cũng bị chấn động, không biết bên ngoài có thể ngăn cản được bao lâu, nam nhân ngồi ở trung tâm Phật ấn, nhìn thấy Nham Vân từ bên ngoài nghiêng ngả lảo đảo đi vào, hắn cởi áo khoác choàng lên người Nham Vân.
Nham Vân cũng không có cảm kích mà nói trên thân nam nhân có cổ hôi thối…….
Nam nhân muốn cầm lại y phục thì lại nghe Nham Vân châm chọc nói: “Sao nào? Lại muốn lấy lại, ngươi đừng làm bộ ở trước mặt ta, ta mới không cần ngươi giả từ bi, ta ghét nhất chính là loại người khẩu thị tâm phi giống ngươi”.
“Ta không có”. Ngón tay nam nhân siết chặt, hắn kéo y phục, thấy Nham Vân không buông tay thì hắn đành phải từ từ buông lỏng tay ra, hắn trầm ngâm tỏ ý, “Tùy ngươi nghĩ ta như thế nào, ta không có chính là không có. Ta không có làm, ngươi lại càng muốn nói ta làm, trước đây là ngươi áp đặt cho ta, ngươi sao có thể hùng hồn nói ta không thành thực như vậy………”.
Hắn không muốn cải cọ nhưng hắn lại nhịn không được mà cãi lại, thanh âm hắn rất thấp, cũng không nhìn Nham Vân, ngón tay lạnh lẻo cảu hắn đang run rẩy, đáy mắt bình tĩnh nhưng trong lòng không bình tĩnh, bề ngoài bình tĩnh, nhưng không phải là không có chạm đến nội tâm……..
Hắn không nói lời nào.
Nham Vân không nóng không lạnh hừ một tiếng, y ý vị thâm trường liếc mắt nhìn nam nhân một cái, đột nhiên y tới gần nam nhân, giơ tay sờ lên chân nam nhân, nam nhân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Nham Vân đang chậm rãi tới gần mình……..
Nham Vân muốn làm cái gì?
Nam nhân nghi hoặc nhìn Nham Vân.
Nham Vân chậm rãi tới gần nam nhân, đồng thời y cũng thay đổi ngữ khí coi như là nhu hòa nói với nam nhân: “Sư thúc, ta hy vọng ngươi đáp ứng ta hai việc, ngươi thấy có được hay không?”.
Nam nhân bị đè ở trên tường, hắn cảm giác được nhiệt lượng truyền đến từ người Nham Vân, hơi thở của Nham Vân làm cho hắn có chút hỗn loạn, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một màn từng bị vũ nhục kia, trên mặt hắn trở nên có chút khó coi…….
“Ngươi nói”. Nam nhân do dự gật đầu.
Nếu không phải Nham Vân cách hắn quá gần thì hắn có thể sẽ không đáp ứng nhanh như vậy, hơi thở của Nham Vân ngay tại bên môi hắn, làm hỗn loạn tâm thần hắn, hắn cúi đầu suy nghĩ, không nhìn Nham Vân.
Y phục của Nham Vân tuột xuống bên hông, tùy ý khoác y phục của nam nhân ở trên người chính mình, y không có khí lực, một tay chống tường sau lưng nam nhân, một tay ôm thắt lưng nam nhân…….
Động tác thân mật như vậy khiến nam nhân có chút khó có thể tin, hơn nữa Nham Vân dựa sát vào người hắn, đôi môi gầ như sắp dán lên người hắn, hắn đành phải nghiêng đầu không nhìn.
Nam nhân nghe đượcNham Vân hơi cười nhạo nói với mình: “Ta không cho phép ngươi thích Liễu Phong, cũng khôngcho phép ở trước mặt ta ân ái cùng Xích Luyện, ngươi có biết ta không quen nhìn chuyện tình bẩn thỉu nhất không, ngươi đừng để ta càng lúc càng chán ghét ngươi, sư thúc ngươi nói ta nói có đúng không?”. Y gần như dán tại bên tai nam nhân, thấp giọng nói, cổ nhiệt khí kia quấy nhiễu khiến nam nhân thật bất đắc dĩ.
“Đúng…….”. Nam nhân thấp giọng trả lời, không nhìn vẻ mặt suy yếu của Nham Vân, “Ta xác thực không sạch sẽ, ta ngủ qua cùng rất nhiều người, ta nói như vậy thì ngươi vui sao?”.
“……..”
“Ngươi hài lòng chứ?”.
Nam nhân bình tĩnh nói thầm, trong Thiên Phật lâu tối tăm lại cực rõ ràng, hắn cảm giác được tay Nham Vân ôm hắn dần dần siết chặt, tim hắn đập rất nhanh, hơi thở của Nham Vân quanh quẩn bên hắn, vô hạn trầm mặc biến thành sợ hãi trong bóng đêm, hắn không muốn nhìn biểu tình bây giờ của Nham Vân, hắn lo lắng nhìn thấy sự cười nhạo cùng châm chọc, vậy nhìn chi bằng không nhìn, hắn không muốn khiến bản thân trở nên càng hèn mọn ở trước mặt Nham Vân, hơi thở huyết tinh nhàn nhạt trong không khí, nhưng vài tia tanh ngọt này……
“Xem ra ngươi còn biết tự mình hiểu lấy”. Nham Vân lạnh nhạt nở nụ cười, trong tiếng cười của y lộ ra trào phúng rõ ràng, bởi vì bị thương nên hô hấp của y có chút bất ổn.
“Đương nhiên”.
“Ta đây coi như ngươi đáp ứng ta, ngươi phải nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay”.
Khi đang nói chyện…….
Hơi thở ái muội của Nham Vân tới gần nam nhân…….