Yêu Ma Đạo

Chương 128

Nam nhân té lăn trên đất, trên mặt hắn đau đớn bỏng rát, miệng hắn ngập tràn mùi máu, khóe miệng hắn còn vương tơ máu, hắn vịn bàn từ dưới đất đứng lên, lỗ tai rung lên ong ong.


Nam nhân thấy Mạt Đồng lấy ra một cái hộp gấm ném mạnh trước mặt hắn: “Viên [hồi linh châu] này vốn là lễ vật tặng cho ngươi mừng ngươi khai trương trà phô, đây chính là thánh phẩm tốt nhất giúp ngươi khôi phục cùng linh khí, ta thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng), tìm Quỷ vương thỉnh cầu rất lâu y mới nguyện ý tặng cho ta, đáng tiếc hiện tại vô dụng”. Nam nhân chưa kịp cầm lấy,y đã một cước hung hăng đạp vỡ hồi linh châu trân quý.


“….” Nam nhân lau vết máu bên miệng, hàm dưới hắn bị tay Mạt Đồng mạnh mẽ chế trụ, hắn giật giật môi, “Ngươi vốn là không cần làm nhiều như vậy, đến tột cùng ngươi vẫn đối xử với ta như vậy, toàn bộ lại có ý nghĩa gì ….”. Nam nhân cảm thấy mình đang khóc bởi vì hai má hắn bất tri bất giác (không thể nhận thấy, không ý thức, vô tình) đã ươn ướt.


“Ta nói rồi không cần lại có lần thứ tư”. Hai mắt Mạt Đồng tràn ngập tà khí gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân.
“….”
“Một lần nữa ngươi lại chạm đến cực hạn của ta, ngươi dùng lương tâm trả lời ta, ta đối với ngươi có chỗ nào không tốt sao?”
“…..”


“Ngươi như thế nào không làm….ta thất vọng?” Thanh âm dễ nghe của Mạt Đồng có chút khàn khàn, trong đôi mát y tràn ngập lửa giận đan xen nhau, cổ tức giận kéo theo tà khí mãnh liệt giống như muốn giết chết nam nhân, y bóp cổ nam nhân, nước mắt nam nhân không ngừng rơi, nam nhân lại không có phát ra nửa điểm hút không khí, hai mắt nam nhân phiếm hồng tràn ngập khó chịu.


“Ngày hôm ấy ngươi đến trà phô?” Tích Duyên chấn động (sợ hãi, kinh hoảng, hoảng hốt) nói, đối mặt với câu hỏi trắng trợn của Mạt Đồng, hắn rơi vào hoàn cảnh quẫn bách, chuyện đêm đó vậy mà bị nhìn thấy.


“Nếu ta không đi thì sẽ không thưởng thức đến bộ dáng ngươi bị nam nhân khác làm đến mê loạn, trừ ta ra thì cùng người khác làm chuyện này ngươi thực thích đúng không? Ngươi thoải mái không? Ngươi vui vẻ không?” Mạt Đồng hỏi rất nhiều, y vung tay hất cằm Tích Duyên ra, y đưa tay đẩy mở vạt áo bị Tích Duyên nắm đến nhăn nhúm, tùy ý Tích Duyên giữ chặt ra sao y đều có cách làm cho Tích Duyên buông ra, y dồn Tích Duyên tới bên giường, “Ta thật muốn cứ một chưởng đánh chết ngươi, chết thật sạch sẽ!” Đêm đó lúc y đi trà phô đều thấy hết mọi chuyện, tuy rằng bày kết giới nhưng loại huyễn thuật này đối với y mà nói gần như là không có hiệu quả, đêm đó Tích Duyên bị Cửu Hoàng làm đến thần chí mơ hồ.


Tích Duyên bất lực lùi ra sau, Mạt Đồng từng bước tới gần: “Làm sao vậy Tích thúc? Nói ngươi mấy câu ngươi liền chịu không nổi? Vậy lúc ngươi làm chuyện rất có lỗi với ta ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta”


Mạt Đồng châm chọc đối với nam nhân gọi “Tích thúc”, lời nói kịch kiệt của y giống như thanh chủy thủ sắc nhọn cắm vào trái tim nam nhân làm tâm hắn bị thương nặng, hắn biết chuyện đêm đó ở trà phô nhất định là bị Mạt Đồng nhìn thấy…


Mà giờ phút này nam nhân bị chỉ trích liên tiếp, y phục hắn cũng bị xé nát một cách không thương tiếc, dưới ánh mắt xem thường của Mạt Đồng quần hắn bị kéo xuống, hắn vô cùng khuất nhục co rút người lại, bây giờ hắn ngay cả khóc đều khóc không được.


Gót chân nam nhân bị nắm, bị Mạt Đồng kéo đến, hai chân bị tách ra hết cỡ, y không chút thương tiếc vỗ mông nam nhân, trong lòng nam nhân vô cùng khó chịu lại không mở miệng cầu xin tha thứ, đêm nay thể xác và tinh thần nam nhân đều tan vỡ, rất khó chịu đựng được, bị Mạt Đồng đối đãi vô tình, lặp lại việc thao lộng (bị XXOO liên tục), tôn nghiêm còn sót lại của nam nhân bị chà đạp không thương tiếc.


“Cuộc sống tốt đẹp ngươi không muốn, cố tình muốn đi ra ngoài câu tam đáp tứ(đi câu giai), hôm nay ta làm ngươi hiểu rõ ngươi là người như thế nào!” Mạt Đồng tức giận ngăn chận nam nhân đang giãy giụa, khí lực y rất lớn nhéo đến trên người nam nhân nơi nơi đều là ứ thanh, cho dù nam nhân kiên cường đến đâu thì sự lăng trì thống khổ này đánh sâu vào vẫn làm hắn đau đớn kêu ra tiếng.


Trên dưới Trương phủ không ai dám ngăn cản,cũng không ai dám đi vào, nam nhân nghe tiếng khóc la của Trương Tử Yến, nghe tiếng mắng chửi của Mạt Đồng, đầu tóc của hắn bị nắm lên, trước đó Mạt Đồng mới chạm qua nữ nhân hiện tại lại cùng hắn hoan ái, nam nhân nhịn không được ói ra, Mạt Đồng liên tục xâm phạm nam nhân, khiến am nhân bày ra đủ loại tư thế đáng thẹn, nhìn chằm chằm nam nhân giống như đánh giá món đồ chơi, mỗi một câu của Mạt Đồng đều làm thương tổn nam nhân.


Nam nhân không còn lời nào để nói, hắn phản kháng cũng phản kháng qua, ngoại trừ cuối cùng bị đánh vẫn là bị đánh, hắn không nói được một lời nhìn động tác của Mạt Đồng, hắn biết sau đêm nay quan hệ của cả hai sẽ tan vỡ, Mạt Đồng ôm hắn, mắng hắn, xâm phạm hắn, không để ý cảm thụ của hắn, hết rồi, hết rồi, mọi thứ đều hết rồi….


Lúc nam nhân tỉnh lại, mắt hắn đều sưng lên, Mạt Đồng cũng không giống như trước rời đi mà ngủ bên cạnh hắn, đây đã đêm hôm sau. Hắn thức dậy làm động đến Mạt Đồng. Mạt Đồng mở mắt, nguy hiểm nhìn vào cả người hắn đang trần trụi, trên người hắn các dấu vết đều là chứng cớ của buổi tối giao triền kịch liệt, tay Mạt Đồng xoa đùi hắn, hắn run rẩy, hắn sợ hãi, hắn không muốn lại bị đánh. Toàn thân hắn đều bủn rủn vô lực, cả người sắp nát ra, hắn há miệng thở dốc muốn nói chuyện lại phát hiện giọng mình khàn khàn khó nghe, hắn chỉ đành ngậm miệng lại.


“Muốn nói gì cứ việc nói thẳng, không cần do do dự dự, ta nhìn cũng thấy phiền”. “Mạt Đồng ngồi dậy, tay vuốt ve chân nam nhân, từ trên chân trượt xuống sau thắt lưng nam nhân, bàn tay y vuốt ve qua lại trên lưng nam nhân, “Ngươi cũng không phải nữ nhân, đừng bày ra bộ dáng đáng thương hề hề kia, tối hôm qua ngươi kêu đến mất hồn như vậy, chỉ sợ thê tử ngươi cũng nghe rõ ràng”.


Nam nhân giật giật thân thể, hất tay Mạt Đồng ra, hắn không có khí lực lấy chăn che thân thể mình, hắn tận lực không nhìn tới ánh mắt khinh rẻ của Mạt Đồng.
“Những lời ngươi nói tối hôm qua đều là thật?”


“Lời nào?” Mạt Đồng đưa tay gảy gảy mái tóc đen như mực của y, sợi tóc mềm mại bay bay rơi nhẹ lên chú văn màu đen trên lưng y.
“Nham môn cấu kết cùng xà yêu….”
“Đúng vậy” Mạt Đồng gật đầu không hề giấu diếm chút nào, trong lúc y đi tìm nội đan nghe được không ít tin tức.


“Ngươi thu thập nội đan?” Nam nhân theo sau hỏi một câu.


Đôi mắt Mạt Đồng lóe lên, y đưa tay quay mặt nam nhân lại, để nam nhân đối mặt với y, “Như thế nào? Ngươi cũng sẽ quan tâm ta?” Thấy nam nhân trầm mặc không nói, y lại không muốn thương tổn nam nhân, y đưa tay ôm nam nhân vào trong ngực, động tác của y rõ ràng đã ôn nhu hơn rất nhiều, thân thể nam nhân dán qua lập tức liền cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Mạt Đồng.


“Còn chưa đủ, còn thiếu một viên nội đan của thụ yêu nghìn năm”. Mạt Đồng nghiêng đầu, hôn 2 má nam nhân, nam nhân rất muốn đẩy Mạt Đồng ra nhưng hai tay lại bị nắm chặt.
Nam nhân giống như con kiến…..


“Viên nội đan của thụ yêu nghìn năm ở chỗ Phật Hàng” Nam nhân không chút suy nghĩ liền thốt ra, nói xong liền hối hận.


“Ta biết, ngươi đúng là thành thật, liền loại chuyện như vầy cũng nói cho ta biết, ngươi không sợ ta đi tìm y phiền toái?” Mạt Đồng bá đạo ngăn chận nam nhân, trên người nam nhân rất đau nhưng lại không phát ra một chút thanh âm thống khổ nào, y dùng chăn đem hai người bao lấy, trong chăn không gian chật chội tràn đầy hơi thở ấm áp của cả hai.


Nam nhân giật giật môi:”Chuyện sớm hay muộn….” Hắn lảng tránh tầm mắt của Mạt Đồng.
Nhưng là cỗ hơi thở ôn hòa này làm trong lòng nam nhân truyền đến một trận đau đớn, môi Mạt Đồng quanh quẩn ở chớp mũi hắn, hơi nóng đem hắn bao phủ bên trong đó, đã ươn ướt hai má hắn.


Mạt Đồng tổn thương Tích Duyên đây là chuyện thật không thể xóa bỏ, trong lòng hắn có bóng ma không nhỏ, Mạt Đồng nhìn hắn một lát, nói với hắn:”Dáng vẻ của ngươi bây giờ thật xấu, nhưng đừng lo cơ thể của ngươi rất tốt, so vơi tiểu quan trong kỹ viện còn chặt hơn”. Mạt Đồng thương tổn hắn nặng nề, hắn không còn lời nào để nói. Hắn trầm mặc càng làm Mạt Đồng thêm tức giận, y là ma tôn, bao nhiêu nữ nhân, nam nhân, bao nhiêu yêu tinh xinh đẹp chờ y lâm hạnh, y thật chưa thấy qua người không thú vị như Tích Duyên!


“Như thế nào?” Mạt Đồng xiết chặt cánh tay nam nhân, “Ngươi cảm thấy ta nói sai hay là vũ nhục ngươi”. Thanh âm nam nhân khàn khàn phun ra một chữ, đỏ mắt nhìn về phía Mạt Đồng, “Ngươi buông ra, ta muốn đi trà phô, hôm nay còn rất nhiều việc cần xử lý…”. Lời nam nhân còn chưa nói xong liền bị Mạt Đồng hôn, nói là hôn còn không bằng nói là cắn. Nụ hôn trừng phạt kia giống cảnh cáo nam nhân đây là kết cục phản kháng lại.


Nam nhân không phản kháng, không giãy dụa, chỉ có như vậy mới không bị đánh, sẽ không liên lụy đến người trong phủ, Mạt Đồng hôn nam nhân đủ rồi, sờ đủ, ôm đủ mới thỏa mãn rời giường, y biểu thị gần đây phải đi xa một thời gian.


“Ngươi đi đâu?” Nam nhân khẽ hỏi, hắn cũng không hy vọng Mạt Đồng đi hại người.
“Đi Thanh Phong cốc”. Mạt Đồng rất thẳng thắn.


Nam nhân biết Mạt Đòng nhất định muốn đi tìm Phật Hàng lấy nội đan thụ yêu nghàn năm, hắn cũng không lên tiếng nữa, hắn không cản được, không có quyền, không lập trường để ngăn cản, tối hôm qua hắn bị đánh rất thảm, bây giờ trên người vần còn đau, hắn đã sớm biết sẽ có hậu quả như vậy, nhưng là tối hôm qua không thể chịu đựng được mới xúc động tát Mạt Đồng một cái.


Hắn rất khó chịu, trong lòng có một vướng mắc, trước mặt Mạt Đồng hắn đã muốn không có thể diện gì nhưng hắn vẫn hy vọng Mạt Đồng đừng hại người, đừng phạm sai lầm.


“Không phải nói trà phô có việc sao? Vậy còn không nhanh lên”. Mạt Đồng một phen kéo chăn trên người nam nhân, y ngồi cuối giường ôm nam nhân, dùng chăn bao lấy cơ thể nam nhân, ôm nam nhân tới phòng tắm trong nội viện.


Thân thể nam nhân cứng ngắc, mạt Đồng nhận ra phản ứng của nam nhân, y để nam nhân tự mình tắm, xong việc y liền rời Mạt phủ, nam nhân không biết lần này Mạt Đồng đi mất bao lâu, hắn không tiện mở miệng hỏi Mạt Đồng cũng không nói, Mạt Đồng ngay cả câu “tái kiến” chưa nói đã đi, hắn cũng không thấy Mạt Đồng lúc rời đi, hắn cúi đầu suy nghĩ, trong đáy mắt tràn ngập hơi nước, khí tức.


Hắn cùng Mạt Đồng vừa quen thuộc như vậy, cũng vừa xa lạ như vậy…