Yêu Là Vì Nhau

Chương 1: Thật giả

Ngôi biệt thự với phong cách kiến trúc pháp đặc trưng.Màu vàng cổ điển sang trọng, nổi bật sự kiều diễm, quý tộc không khác gì một lâu đài nguy nga...Chiếc xe Rolls-Royce màu đen, chạy vào khu vườn xanh của biệt thự với cây lá xanh mướt, đa dạng phong phú về chủng loại,điều đó chứng tỏ chủ nhân của nó là người rất biết hưởng thụ...

Cửa xe được mở ra...bước xuống xe là người đàn ông có diện mạo con lai...Vóc dáng cao lớn bao bọc bởi bộ đồ vest hàng hiệu kết hợp với khuôn mặt sắc nét như điêu khắc...nhưng tiếc rằng vẻ mặt anh quá lạnh lùng..đôi mắt màu hổ phách vừa cuốn hút nhưng lại đầy huyền bí...

-" Thiếu gia..Ông chủ chờ cậu lâu rồi"

Quản gia nhìn người đàn ông được gọi là thiếu gia đầy e ngại...

Đi theo sau Hàn Thiên còn có hai vệ sĩ thân cận của anh..

-" Hai người đứng đây...Tôi vào được rồi "

Dáng người cao tắp bước đi vững vàng dọc theo bờ hồ...phía xa là người đàn ông trung niên quanh thân chỉ bọc chiếc khăn tắm,đang nằm phơi nắng...mắt nhắm lại như dưỡng thần...

-" Con đến rồi à...ngồi đi..."

Người đàn ông mở mắt ra nhìn anh...môi nhếch lên thành nụ cười trào phúng...

-" Không cần....Có gì nói nhanh, đừng làm phí thời gian của tôi"

Giọng nói âm trầm..không cảm xúc...

Người đàn ông không giận vì thái độ hỗn xược của anh...mà còn nở nụ cười thân thiện...

-" Được rồi...Dượng đã giúp con chuẩn bị mọi thứ...tháng sau là ngày tốt để cho con và Tống Như đính hôn...con có ý kiến gì không?"

-" Tùy ông..."

Khuôn mặt vẫn lạnh lùng...hờ hững đáp trả như không phải chuyện của chính mình.

-" Haha...tốt lắm coi như quyết định vậy đi..."

Tiếng cười người đàn ông vang vọng..

-" À... mẹ con mà nghe được, chắc là vui lắm đấy"

Đôi mắt màu hổ phách nheo lại dưới ánh mặt trời...sắc như dao...chiếu thẳng vào người đàn ông...

-" Ông tốt nhất là chăm sóc tốt cho mẹ tôi...Đừng thử thách sự chịu đựng của tôi..Nếu không hậu quả ông gánh không nổi đâu"

Hàn Thiên lạnh lùng xoay bước...lúc này nụ cười trên môi người đàn ông tắt lịm...Đôi mắt híp lại đầy nham hiểm..Cả khuôn mặt méo mó vì tức giận....

" Choảng "

Ly rượu bị ném bể nát...những mãnh vỡ thủy tinh văng tung tóe...

-" Hàn Thiên...một ngày nào đó tao có thứ tao muốn..Tao sẽ khiến cho mày quỳ xuống chân tao van xin...Khốn khiếp"

Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp...tuy vẻ ngoài trung niên nhưng dáng dấp được bộ đồ tắm bao quanh đường cong vẫn còn vô cùng nóng bỏng...

Nhìn bóng Hàn Thiên khuất sau vườn cây, bà ta mới nhẹ nhàng bước ra, ngồi xuống cạnh người đàn ông..bàn tay vuốt ve cơ ngực của ông ta..

-" Cảnh...anh nghĩ nó có làm theo ý anh không?"

-" Nó dám không nghe sao...Nếu không muốn người mẹ điên của nó chịu khổ"

Ông ta chính là Trương Cảnh là ba dượng của Hàn Thiên...Đây chỉ là quan hệ bên ngoài xã hội nghĩ vậy...Còn với Trương Cảnh, Hàn Thiên chính là cái gai trong mắt ông...muốn nhổ bỏ ngay lập tức...Nhưng vấn đề Hàn Thiên là người không dễ đối phó...

Nếu ông không có lá bài hộ thân trong tay...có lẽ ông đã không tồn tại đến bây giờ...

-" Haiz.....Em không hiểu nổi con gái của anh...Sao nhất quyết muốn lấy người không muốn lấy nó không biết..."

-" Diệu Tuyết...Em nói nó mà không nghĩ đến mình...Vậy sao ngày xưa,em lại lấy người mình không yêu...hả?"

-" Vì lúc đó em tưởng anh đã chết...Thôi mà chuyện đã qua rồi...bây giờ không phải chúng ta đang ở bên nhau hay sao? Còn nữa vì hai cha con anh..mà em đã hi sinh đứa con gái của mình..Anh còn muốn sao nữa"

Diệu Tuyết tức giận lườm Trương Cảnh...

-" Em mà cũng có tình thương với đứa con gái đó nữa à? "

Trương Cảnh phun lời chế giễu...Khuôn mặt Diệu Tuyết ngượng ngùng...

-"Nếu nó như Tiểu Như mang lại may mắn và không gây phiền phức cho em,thì em đâu có ghét bỏ nó làm gì...Anh làm như em nhẫn tâm lắm vậy "

-" Trước mặt anh,không cần phải diễn trò.."

-" Anh..."

Bị lời nói không nể tình của ông..Diệu Tuyết tức giận không thôi...quay mặt sang chỗ khác...

-" Em lo mà làm sao cho bà già đó chuyển tài sản cho Tiểu Như trước khi con nhỏ đó quay về..Đừng phí thời gian ngồi đây giận hờn với anh "

Tưởng rằng Trương Cảnh sẽ dỗ ngọt như mọi lần..Ai ngờ ông ta đứng dậy...bỏ lại một câu..rồi rời đi...Diệu Tuyết nhìn dáng ông khuất sau tấm cửa...hai tay siết chặt...mệt mỏi thở dài bất lực...

************

Trong căn phòng rộng lớn được thiết kế tinh tế bao bọc là kính thủy tinh đen...Một loại kính có thể nhìn rõ mọi vật bên ngoài...nhưng bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì ngoài tấm kính màu đen..Đặt biệt căn phòng được cách âm vô cùng tốt...chống các thiết bị điện tử xâm phạm...Nhưng đây là do sự phòng bị chu đáo của Hàn Thiên mà thôi..Vì căn phòng này nằm phía sau phòng làm việc của anh..Mọi sự ra vào đều được giám sát bằng dấu gân tay nếu không phải là anh thì không ai có thể vào được...Mọi ngõ ngách trong nhà không nơi nào không có camera giám sát...Đây là căn phòng bí mật để anh làm công việc bí mật...

-" Hàn Tổng đồ đã chuẩn bị"

Người vừa lên tiếng là Bill,là vệ sĩ thân cận bên cạnh Hàn Thiên bao nhiêu năm nay...

Hàn Thiên đứng dậy nhận lấy quần áo...

nhanh chóng mặc vào...

Bộ đồ Hàn Thiên mặc vào không khác gì bộ đồ Bill đang mặc trên người...Lúc này đứng bên cạnh Bill còn có một người đàn ông...

đang cầm bộ đồ của Hàn Thiên vừa cởi ra nhanh chóng mặc cho mình....Nhưng điều khiến người khác ngạc nhiên là khuôn mặt anh ta cực kì giống Hàn Thiên....Nhìn khuôn mặt giống mình như đúc.....Hàn Thiên không có gì bất ngờ..chỉ nhếch môi cười...rồi nhìn sang đồ vật mà Bill đang đưa đến..Hàn Thiên cầm lấy quay mặt vào trong...Khi xoay người trở lại...khuôn mặt đã trở thành một người khác hoàn toàn...

-" Zel nhìn cậu bây giờ không khác gì Hàn tổng "

Bill cười cười khen tặng..

Zel mỉm cười...tuy khuôn mặt là Hàn Thiên nhưng nụ cười ấm áp hơn Hàn Thiên rất nhiều...Ngược lại người có khuôn mặt giống Zel ánh mặt lại lạnh lẽo như dao...

-" Tuyệt đối không được để lộ bất cứ sơ hở nào...Biết không?"

-" Chúng tôi biết rồi..."

Hai người đứng đối diện " Zel " đồng loạt lên tiếng...

"Zel" gật đầu...rồi rời đi...Bill và " Hàn Thiên " cũng nối bước theo sau....

Đây là cuộc đấu vô cùng tàn khốc...nếu không cẩn thận sẽ xem như phí công bao năm qua, anh đã gắng công gầy dựng...

Chịu đựng bao đau lòng mất mát...chấp nhận rời xa người con gái mình yêu và người mẹ của mình...Anh sẽ khiến những người đã gây ra tội lỗi đó phải trả giá thích đáng...Vấn đề chỉ nằm ở thời gian...

Mô phỏng nv: Hàn Thiên