Quả nhiên!Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi thẳng ra ngoài trăm dặm, nhẹ nhàng rời khỏi rừng đá, đằng trước là sa mạc. Lúc hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế sắp ra khỏi trận đá, Tiêu Lãng đứng lại, ý bảo Vô Ngân Thiên Đế ngồi xếp bằng tại chỗ hồi phục.Một ngày chỉ có thể dùng Liệt Thần Thủ nửa canh giờ. Mới rồi Tiêu Lãng liên tục phóng ra, thu lại, dùng nửa canh giờ rồi. Phóng Vô Tình kiếm, Tình Thương khiến tinh thần Tiêu Lãng mệt mỏi, khắp nơi đầy nguy hiểm, Tiêu Lãng cần chú ý cẩn thận một ít.- Mị Nhi, thả phân thân dò xét xung quanh đi.Tiêu Lãng khiến thảo đằng thần hồn màu lam chui vào mặt đất, tản ra bốn phía, một khi có người tới gần Tiêu Lãng sẽ biết trước ngay. Tiêu Lãng lấy ra huyền thạch bắt đầu luyện hóa nó, bổ sung năng lượng, thuận tiện nghỉ ngơi.Bốn phía yên lặng.Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế nghỉ ngơi hơn nửa ngày, đứng dậy đi ra ngoài, không biết đi về đâu. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế tùy tiện chọn một hướng, chậm rãi tiến tới.Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế rời đi giây lát sau trong rừng đá có một bóng áo tim bay ra, nhìn hướng họ rời đi, mắt đẹp chớp lóe.- Tiêu Lãng, ngươi không uổng là nam nhân mà Vân Tử Sam ta nhìn trúng, quả nhiên thông minh.Vân Tử Sam âm trầm cười nói:- Cẩn thận cây và đá? Ha ha ha ha ha ha! Chỉ là nguy hiểm cấp thấp nhất. Tiêu Lãng, nếu ngươi muốn vào khu vực trung tâm thì không đơn giản như vậy! Hơn nữa dù ngươi có thể đi vào, cuối cùng ngươi sẽ chết trong tay Vân Tử Sam ta, ha ha ha ha ha ha!Nói xong thiếu nữ áo tim lắc người bay hướngk hác, tốc độ nhanh như gió. Có cảm giác đây không phải cấm địa cổ thần nguy cơ bốn bề mà là một tiểu vực diện.Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế cẩn thận đi tới, bốn phía tràn ngập khói đen, không thể nhìn xa được. Nếu không phải thảo đằng thần hồn màu lam núp dưới đất dò xét tứ phương chắc hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế càng đi chậm hơn.Dù thảo đằng thần hồn màu lam là ảo ảnh nhưng Tiêu Lãng không dám để nó tra xét quá xa, chỉ thăm dò phạm vi ngàn thước. Tiêu Lãng sợ xúc động cấm chế ẩn giấu.- Phía trước lại là rừng cây?Thảo đằng thần hồn màu lam truyền âm đến làm Tiêu Lãng rầu lo. Trong này có rừng cây hơi bị nhiều, mới đi nửa ngày đã gặp ba cái. Cẩn thận đá và cây, nếu đá đã xảy ra vấn đề thì chắc chắn trong rừng cây cũng vậy. Tiêu Lãng không dám đi vào rừng.Đi đường vòng!Tiêu Lãng khiến thảo đằng thần hồn màu lam dò xét từ xa, đi vòng theo bìa rừng, khó khăn lắm mới vượt qua, đi nửa canh giờ sau, trước mặt lại là rừng rậm.Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế tiếp tục đi tới, đi hai, ba ngày sau trừ gặp rừng đá, rừng cây ra không có nguy hiểm gì. Bốn phía vẫn là hoang dã, không thấy có cảnh sắc gì.Vô Ngân Thiên Đế chợt ngừng lại:- Đại nhân, ta có một ý tưởng.Tiêu Lãng ngẩn ra, ngoái đầu nhìn Vô Ngân Thiên Đế, hỏi:- Ý tưởng gì?Vô Ngân Thiên Đế nhìn rừng cây đằng trước, nói:- Ta cảm giác vòng ngoài cấm địa cổ thần có nhiều rừng cây, rừng đá như vậy lại không có nguy hiểm gì khác, trong lòng ta có cách nghĩ kỳ lạ. Nếu chúng ta không xuyên qua mấy rừng đá, rừng cây thì e rằng vĩnh viễn không thể vào khu vực trung tâm.Tiêu Lãng trầm mặc giây lát, nhìn chằm chằm vào Vô Ngân Thiên Đế, hỏi:- Cảm giác của ngươi chính xác không? Có cần tính một quẻ?- Được!Vô Ngân Thiên Đế lấy ra xương thú mai rùa, người lóe ánh sáng bảy sắc, miệng lầm bầm.Một lát sau Vô Ngân Thiên Đế mở mắt ra nói:- Ta tính toán kiếp nạn, không ngờ thành công. Theo quẻ tượng thì chúng ta có mười kiếp nạn, quẻ biểu minh cửu tử nhất sinh. Nếu địa nhân tin tưởng cảm giác và bói toán của ta thì chúng ta liên tục xuyên qua rừng cây, rừng đá, nói không chừng có khả năng vào khu vực trung tâm, nếu không thì cả đời chỉ có thể đi lòng vòng bên ngoài.- Được, đi!Tiêu Lãng không nói nhiều, đi thẳng tới rừng cây trước mặt. Vô Ngân Thiên Đế lập tức theo sau. Thảo đằng thần hồn màu lam ở đằng trước dò đường. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đến gần rừng cây, phát hiện bên trong mọi thứ an toàn, cây vẫn là cây, không biến dị, không có mãnh thú, thi thú gì ở bên trong.Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế căng thẳng thần kinh cảnh giác, chậm rãi đi vào rừng cây, mọi thứ an toàn.Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi vào mấy ngàn thước thì xảy ra biến dị.Vây ở đây toàn là cổ thụ ngàn năm, cành to lá rậm. Mỗi một đại thu cao ngàn thước, nhánh chính đến mấy thước. Trong khoảnh khắc này tất cả cây cối như sống lại, vô số cành tựa cây roi quất hướng hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế.Quả nhiên có vấn đề!Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế sớm chuẩn bị tâml ý, không hoảng hốt. Hai kiếm khí xé gió bay đi, mạnh chém vào thân cây thô to.Keng keng keng!Tiếng sắt thép va nhau vang lên. Trong rừng cây tối om lóe sáng tia lửa. Trừ Vô Tình kiếm khí chém đứt một nhánh cây ra, công kích của Vô Ngân Thiên Đế không tạo thành tổn thương gì cho ánhnh cây bên trái.Vô Ngân Thiên Đế kinh khủng hét to một tiếng:- Đây là cây sắt sao? Phòng ngự mạnh như vậy?Vô Ngân Thiên Đế chật vật lăn trên mặt đất, trái né phải tránh công kích từ nhánh cây.Vù vù vù vù vù!Người Tiêu Lãng liên tục chớp lóe xoay chuyển, né tránh nhánh cây đầy trời, mắt liên tục nhìn quét. Một lát sau, Tiêu Lãng xông hướng một thân cây cổ thụ, tay phải nổi đầy vảy sắc ám kim, Liệt Thần Thủ mạnh cào nhánh chính.Keng keng keng!Một chuỗi tia lửa bùng lên, Liệt Thần Thủ có thể giết Chí Tôn Thiên Đế vậy mà như cào túng sắt, không thể tạo thành thương tổn lớn, chỉ vạch vài vết cào.Vù vù vù vù vù!Mấy nhánh cây quất tới, Tiêu Lãng chỉ có thể đá mấy cước vào thân cây, bật ra sau. Tiêu Lãng nhìn bốn phía quan sát mấy cái cây, hắn cảm giác không phải thấy cây mà là từng con Thiên Ma vương. Phòng ngự cường đại như vậy tuyệt đối sánh bằng Thiên Ma vương.Tiêu Lãng thầm than:- Cấm địa cổ thần quả nhiên là gần với thần, không đơn giản.Tiêu Lãng lập tức truyền âm:- Mị Nhi, dò xét xem cổ thụ có sơ hở không?Mấy vạn phân thân thảo đằng thần hồn màu lam rít gào bay ra. Vô Tình kiếm kiếm của Tiêu Lãng liên tục bắn ra Vô Tình kiếm khí. Tiêu Lãng tránh né công kích từ nhánh cây. Từng nhánh cây biến thành cây roi, lá trên cành thành lưỡi dao.Mặt sau vang tiếng hét hấp dẫn Tiêu Lãng chú ý:- Đại nhân cứu ta với!Tiêu Lãng liếc mắt qua, thấy Vô Ngân Thiên Đế bị một nhánh cây quấn lấy trói thành bánh chưng thịt, người biến hình.Vù vù vù vù vù!Một Vô Tình kiếm khí xẹt qua chém đứt nhánh câyTiêu Lãng quát to:- Lại đây, tam ang ngươi đi!Cảm giác lực, tốc độ của Tiêu Lãng siêu mạnh, có thể dễ dàng tránh né nhánh cây công kích. Vô Ngân Thiên Đế trừ có thiên đạo bói toán kỳ dị ra, thực lực không khác gì Thiên Đế bình thường, tốc độ, lực phản ứng cách biệt xa.Nhánh cây bị chém gãy, Vô Ngân Thiên Đế thoát ra, lăn một vòng tới chỗ Tiêu Lãng. Tiêu Lãng khống chế mấy phân thân thảo đằng thần hồn màu lam buộc Vô Ngân Thiên Đế sau lưng, vừa tránh né vừa chờ đợi kết quả dò xét của thảo đằng thần hồn màu lam.Kết quả rất nhanh đi ra!Cây vẫn là cây, không có gì khác, hơn nữa thảo đằng thần hồn màu lam thử nuốt thân cây và rễ cây, kết quả tốc độ nuốt chậm còn hơn lúc nuốt Vực Ngoại Thiên Ma trước khi tiến hóa. Trong cây chảy ra chất lỏng màu xanh có thể ăn mòn ngược lại thảo đằng thần hồn màu lam.