Thật ra Tiêu Lãng còn có cách kiếm huyền thạch siêu nhanh đó là thuần hóa thú vương, tiếp đó bán đấu giá.Thú vương bị thuần hóa là thứ tốt. Ví dụ như Nhàn Đế, Lãnh đế đều có một con thú vương rất oachs, mỗi lần đi ra ngoài sẽ cưỡi thú vương khoe khoang. Nếu Tiêu Lãng đi các nơi nguy hiểm thuần hóa hết thú vương rồi kéo ra bán đấu giá chắc sẽ thu được số tiền làm hắn vừa lòng. Cho dù là trong siêu cấp thế gia nếu có mấy con thú vương trấn giữ là việc rất tốt.Tuy nhiên, dù Tiêu Lãng đã không mềm lòng với kẻ địch nhưng không sửa bản tính mềm yếu. Đối với Tiêu Lãng, mãnh thú không bị thuần hóa dù có giết chết cũng không làm hắn chớp mắt một cái. Nếu thú vương bị thuần hóa có tình cảm nhân loại, Tiêu Lãng cảm giác đó không phải thú vương mà là bằng hữu của hắn.Sao có thể bán bằng hữu được?Thế là hôm sau Tiêu Lãng chuẩn bị lên đường đi Loan Luân Hải thử vận may. Tiêu Lãng không dám đi Băng Tuyết Hải, Cầm Hải, hai thú vương chỗ đó không có quan hệ gì với hắn, lỡ xảy ra xung đột thì rắc rối.Trong Loan Luân Hải, Tiêu Lãng có giúp vô số hải thú giải trừ nguyền rủa độc huyết trên người chúng, tuơng đương cứu toàn bộ hải thú trong Loan Luân Hải. Nếu cứ tiếp tục tuyền nheiẽm thì hải thú sẽ bị trúng độc, kết quả cuối cùng là bị Diệt Hồn Điện, Mê Thần Cung liên hợp giết chết.Nên lần trước Tiêu Lãng khai chiến với Man Thần Yêu Kiệt đi Loan Luân Hải cầu viện, không ngờ Chương Qua, thú hoàng bạch tuộc, bá chủ của tuyệt đối của Loan Luân Hải nghe xong động viên toàn bộ thú vương đi hỗ trợ. Còn có hai con thú vương đang ngủ say tu luyện nên chỉ có tám thú vương đi.Nghe nói Tiêu Lãng định đi Loan Luân Hải, Đông Phương Hồng Đậu dứt khoát đi theo. Mộc Tiểu Yêu ngại ở lại lâu, định quay về.Vốn Tiêu Lãng không định mang ai đi nhưng Đông Phương Hồng Đậu cứ nằng nặc đòi theo. Hơn nữa đêm qua Đông Phương Hồng Đậu biểu hiện rất tốt, cùng Hòa Nhi, Liễu Nhã làm Tiêu Lãng muốn nhũn người. Thế là cuối cùng Tiêu Lãng không từ chối, dẫn theo Sát Đế, Đông Phương Hồng Đậu, Mộc Tiểu Yêu truyền tống đi Thần Khải thành.Mộc Sơn Quỷ trở về Thần Khải thành. Tiêu Lãng trò chuyện vài câu xong hỏi tình huống của Mộc Tiểu Đao. Tiêu Lãng bỏ lại Mộc Tiểu Yêu, mang theo Đông Phương Hồng Đậu, Sát Đế đi Loan Luân Hải.Tiêu Lãng, Đông Phương Hồng Đậu ngồi trên chiến xa Chí Tôn, một mình Sát Đế phát ra vòng bảo hộ. Chiến xa Chí Tôn rất kỳ diệu, không xuất hiện tình huống nghẹt thở. Bây giờ Tiêu Lãng rót vào huyền phẩm huyền thạch, năng lượng cao cấp càng sẽ không có tình huống thiếu năng lượng.Loan Luân Hải là địa bàn của Huyết Tháp, Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Chương Qua. Tiêu Lãng cảm giác như trở về nhà của mình, không chút lo lắng có nguy hiểm. Tiêu Lãng mang theo Sát Đế chạy tới hang ổ của Huyết Tháp.- Oa, đáy biển này vui thật. Tiêu lang, ngươi mau nhìn kìa, con tiểu thú kia biết phát sáng!- Oa, đá san hô này đẹp quá, mấy con cá nhỏ xung quanh cũng xinh nữa.-...Đông Phương Hồng Đậu chưa từng xuống biển, líu ríu luôn mồm như phát hiện mảnh đất mới. Sóng mắt Đông Phương Hồng Đậu lưu chuyển, sáng trong mà phong tình.Tiêu Lãng mỉm cười, thuận miệng giải thích với Đông Phương Hồng Đậu. Tiêu Lãng ít có thời gian dẫn Đông Phương Hồng Đậu đi ra chơi, giờ vừa lúc cho nàng chơi thật vui.Tiêu Lãng khống chế chiến xa Chí Tôn giảm bớt tốc độ, mang Đông Phương Hồng Đậu chậm rãi lặn xuống đáy biển như du sơn ngoạn thủy. Rất nhanh, Tiêu Lãng, Đông Phương Hồng Đậu, Sát Đế đã xuống đáy biển mấy vạn thước, ánh sáng tối đi. Đông Phương Hồng Đậu không thấy được gì, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tiêu Lãng.Chiến xa Chí Tôn tăng tốc độ, bay nhanh xuống đáy biển. Tiêu Lãng từng đi hang ổ của Huyết Tháp một lần nên rất quen thuộc. Một ngày sau, Đông Phương Hồng Đậu ngủ trong ngực Tiêu Lãng hai giấc, rốt cuộc đến mục đích.Tiêu Lãng đánh thức Đông Phương Hồng Đậu, nàng dịu mắt, khó tin kinh kêu:- Oa!Vì bốn phía đen nhánh, đúng là sâu dưới đáy biển rồi. Đằng trước có một tảng đá to tỏa ánh sáng xanh chiếu sáng một góc. Cảnh sắc xung quanh vì ánh sáng xanh mà biến như mộng như ảo, cực kỳ đẹp. Tảng đá xanh này như khối bảo thạch xinh đẹp nằm dưới đáy biển. Xung quanh có linh khí thiên địa cực kỳ đậm đặc, làm người ta cảm giác rất thoải mái.Tiêu Lãng giải thích cho Đông Phương Hồng Đậu, Sát Đế:- Ha ha ha ha ha ha! Đằng trước là địa bàn của Huyết Tháp. Nhìn thấy một ngọn núi to đằng sau tảng đá xanh không? Trong núi có một hang lớn, Huyết Tháp hay ngủ ở bên trong.Tiêu Lãng nhìn tảng đá to đó mấy lần, đây là linh thạch thiên nhiên cực lớn, do vô số huyền thạch tổ thành. Nếu khai thác tảng đá này chắc chắn mấy ngàn vạn huyền thạch sẽ vào tay. Tiếc là nếu Tiêu Lãng dám đào thì Huyết Tháp sẽ trở mặt với hắn ngay.Tiêu Lãng, Đông Phương Hồng Đậu, Sát Đế đi rất nhanh. Sát Đế từ xa đã thấy ngọn núi to lớn. Đông Phương Hồng Đậu đến gần hơn chút, lại giật mình. Vì ngọn núi dưới đáy biển này cao ít nhất mấy trăm vạn thước, chắc Khuynh Thành sơn cũng không cao bằng nó.Dưới núi có một hang động, là Huyết Tháp tự mình đào ra. Chưa đến cửa hang đã cảm nhận uy lực thú hoàng truyền ra, khiến Đông Phương Hồng Đậu thấy khó thở.Tiêu Lãng đậu chiến xa Chí Tôn trên một linh thạch màu xanh, hét to một tiếng:- Huyết Tháp, ra đây!Rất nhanh, trong cửa hang lớn tối đen có một cái đầu to chui ra, không phải Huyết Tháp thì là ai?Huyết Tháp không thích nói chuyện, thường hay truyền âm.Giờ phút này, Huyết Tháp chậm rãi chui ra khỏi hang, nhếch môi truyền âm với Tiêu Lãng:- Tiêu Lãng, ngươi đến rồi?Huyết Tháp thu lại khí thế hung ác, Đông Phương Hồng Đậu thấy dễ chịu hơn.Tiêu Lãng rất là thân thiện cười nói:- Ừm! Huyết Tháp, lần này tìm ngươi là có chút chuyện muốn nhờ.Tiêu Lãng có cảm tình rất sâu với Huyết Tháp. Tuy Huyết Tháp nói chuyện cứng ngắc, cảm giác hơi ngốc nhưng chuyện gì Tiêu Lãng cầu thì nó sẽ không từ chối, dù có chết cũng hỗ trợ hắn.Quả nhiên Huyết Tháp giống như trước kia, không hỏi một câu, truyền âm nói:- Ngươi cứ nói.Tiêu Lãng kể ngay tình cảnh khốn khó của mình, cũng nói thẳng là không nhạn Huyết Tháp đưa tặng. Tiêu Lãng chỉ muốn hỏi có báu vật nào cuhngs nó không cần để hắn đi đổi huyền thạch.Đôi mắt to của Huyết Tháp chớp chớp, nghĩ thật lâu sau truyền âm:- Chúng ta gần như không có báu vật nào không cần dùng, vì Loan Luân Hải ít có báu vật, vừa xuất hiện liền bị chúng ta phân chia. Báu vật sinh ra trong biển đều có ích cho chúng ta.Mắt Tiêu Lãng lộ vẻ thất vọng, khẽ thở dài. Xem ra chỉ có thể mặt dày đi mượn Âu Dương Thúy Thúy.Huyết Tháp chớp mắt, chợt lên tiếng:- Ta biết một chỗ có một khối linh thạch giống như của ta nhưng bé hơn chút, bị một tộc nhân thú vương chiếm giữ. Không bằng ta giành giúp ngươi?Tiêu Lãng xấu hổ nói:- Ha ha ha ha ha ha! Không cần, tộc nhân các ngươi cũng cần tu luyện.Hơn nữa linh thạch nhỏ hơn của Huyết Tháp thì tối đa cỡ hai, ba ngàn vạn huyền thạch ngưng tụ lại, không có ý nghĩa nhiều.Tiêu Lãng ở chơi một lúc sau định trở về. Huyết Tháp cần tu luyện, nếu không giúp ích được gì thì Tiêu Lãng có ở lại lâu cũng vô dụng.Khi Tiêu Lãng định đi thì Huyết Tháp lại lên tiếng:- Phải rồi, Tiêu Lãng, chỗ giáp ranh Loan Luân Hải và Thần Hồn Hải có một linh mạch lớn. Chỗ đó vì là biên giới nên chúng ta tranh đấu với thú hoàng Thần Hồn Hải rất nhiều lần vẫn không phân ra thắng bại, cuối cùng mọi người bỏ mặc nó. Hiện tại nó bị một tiểu thú vương chiếm cứ, chỗ đó cách Thiên Châu của các ngươi rất gần, nếu ngươi chiếm nó thì có thể khai quật nhiều linh thạch.